Hôn Nhân Của Kẻ Phản Diện

Chương 9: Động tâm sai trái




Phạm Kiều My lang thang ở trên đường, cô thơ thẩn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Cô có đang làm đúng không?

Rõ ràng cô đang làm sai, sao cô không thể dừng lại được?

Cuối cùng Phạm Kiều My gục mặt xuống đầu gối mà khóc, giây phút này chỉ muốn khóc một trận cho thoả lòng.

"Cô đang quay phim à?"

Giọng này là của Tống Phong, cô vừa nghe đã nhận ra ngay.

Phạm Kiều My ngước mặt lên nhìn anh, hai mắt cô đẫm lệ, đầu tóc có hơi rối tung, trông không giống minh tinh chút nào.

"Sao anh ở đây?" Cô nghẹn ngào hỏi.

"Không phải quay phim sao?"

Lần trước anh cũng nhầm lẫn một lần, nên muốn hỏi lại cho chính xác.

Phạm Kiều My lau nước mắt trên mặt, cố tình nặn ra một nụ cười mà Tống Phong ghét nhất. Cái vỏ bọc này do cô cố tình tạo ra để đối mặt với thế giới này, cô sẽ không tỏ ra yếu đuối đâu.

"Lần nào em quay phim anh cũng tới phá đám."

"Máy quay ở đâu? Cô khóc?"

Anh không tin là cô đang quay phim đâu, vì anh đã quan sát rất kỹ rồi.

"Hôm nay em khá bận, không có thời gian hẹn với anh. Anh về đi, bữa khác tìm anh chơi đùa."

"Uống ly nước không, lên xe đi."

Không biết vì sao Tống Phong lại làm như vậy, uống thì uống cô mà sợ anh chắc?

Hai người đến quán cafe gần đó, anh gọi cho cô một ly sinh tố dâu và một cái bánh ngọt. Thân là diễn viên đang lên, công ty chủ quản kiểm soát cân nặng của cô rất chặt chẽ. Đồ ngọt là cấm kỵ với cô, thường thì Phạm Kiều My sẽ tránh xa đồ ngọt khi có thể.

"Ở nhà anh dỗ vợ anh như vậy hả?"

Tống Phong liếc mắt nhìn cô, cô biết anh cáu khi cô nhắc tới Lộ Mộng, nhưng cô cố tình đó.

"Ganh tị với cô ta thật đó, hay anh ly hôn đi?"

"Chồng cô không tốt với cô hay sao? Lần nào tôi gặp hai người cũng ân ân, ái ái quấn quýt không rời, chẳng lẽ là diễn?"

Nói xong anh dùng răng cắn chặt đầu lưỡi của mình, biết là không nên hỏi Phạm Kiều My mấy câu như vậy, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà hỏi.

"Giọng điệu của anh sao giống đang ghen quá vậy?" Cô nửa thật nửa đùa đáp, bánh kem lần lượt đưa vào trong miệng, mùi vị dâu tây lan tỏa khắp khoang miệng.

Ngọt ngào, và dễ chịu.

Anh ho ho mấy tiếng, cố ý lảng tránh nói:"Ghen cái gì, cô thừa biết không phải mà. Tôi và cô có yêu nhau sao?"

"Sai nhé, em rất thích anh, chỉ có anh là không thích em thôi." Cô đính chính.

"Cô thích tôi vậy đối với chồng cô là loại tình cảm gì thế?" Anh lại hỏi ngớ ngẩn.



Phạm Kiều My phì cười, cô hút một ngụm sinh tố, híp mắt nói:"Anh rõ ràng đang ghen. Nói thật đi Tống Phong, thấy em cùng Triết Vũ anh khó chịu có đúng không? Lần trước ở nhà hàng em thấy anh đứng ngẩn ra một lúc."

"Nói... Nói linh tinh, tôi chỉ đứng nhìn xem cô hai mặt cỡ nào thôi."

Anh không ghen, chỉ thấy bản thân bị thua kém Triết Vũ. Thú thật cô luôn nói thích anh hơn, thích anh nhất mà lúc đổi xử lại khác nhau vô cùng.

Cô cùng Triết Vũ vừa nhìn đã biết tình cảm mặn nồng, còn đối với anh ngoài lên giường ra thì luôn bày ra bộ mặt rất đáng ghét. Với lại mỗi lần có sự xuất hiện của hắn, cô luôn phớt lờ anh.

Đàn ông ai cũng có bản tính chiếm hữu, mặc dù biết là sai nhưng vẫn có những cảm giác không nên có.

"Anh yên tâm, em thích anh nhất đó. Vì anh đã ăn hết cái bánh ngọt này, bình thường em ăn kiêng. Còn chưa đủ hy sinh hay sao?"

"Kiều My, tôi không có ý đó."

"Em biết anh có ý đó." Cô nhoẻn miệng cười.

"Không nói với cô."

Tống Phong chở cô về khách sạn, đứng trước cửa anh mới nhìn cô hỏi:"Cô không về nhà à?"

"Ngày mai em còn đi quay, lười về nhà. Anh lên với em không?"

Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở ghế phụ, lại hỏi một câu quá mức mờ ám như vậy. Tống Phong nuốt nước bọt, yết hầu chạy lên chạy xuống mấy lần.

Phạm Kiều My quan sát nét mặt của anh, rất muốn cười, anh đang mắc cỡ sao?

"Cô đã ra yêu cầu thì tôi còn có quyền từ chối sao?"

"Không, em không yêu cầu gì cả. Em đang hỏi ý anh." Đôi mắt trong veo nhưng câu người, mắt của Phạm Kiều My là mắt hồ ly. Thoạt nhìn thì thấy ngây thơ thuần khiết, nhưng nhìn lâu sẽ bị câu mất hồn phách.

Đôi mắt của cô rất đẹp, đến nổi anh chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào đẹp hơn mắt cô.

Anh là người đã có vợ, Tống Phong nhắc nhở chính mình rồi lạnh lùng từ chối.

"Vậy em lên trước, về cẩn thận."

Bóng lưng người phụ nữ khuất dần sau cánh cửa lớn của khách sạn, anh ngẩn ngơ nhìn theo, sao có chút luyến tiếc nhỉ?

Tống Phong siết tay thành nắm đấm, cố trấn tỉnh mình là người đã có vợ, tâm tình đó đối với cô là sai.

Phạm Kiều My lên tới phòng, đứng ở ban công nhìn mui xe màu đen vẫn nằm im vị trí cũ chưa di chuyển, khóe môi hơi mỉm cười. Tính ra người đàn ông đó cũng đáng yêu, biết dỗ ngọt phụ nữ, lại còn biết mắc cỡ kiềm chế.

Tống Phong lái xe về nhà, Lộ Mộng ra cửa đón anh vào. Vừa nhìn thấy cô anh biết mình sai rồi, vì sao lại có những ý nghĩ đó.

Lộ Mộng vẫn luôn chờ anh, vậy mà anh lại có suy nghĩ phản bội cô. Anh là đồ cặn bã...

"Anh sao hôm nay anh chẳng nói cười gì vậy? Công việc bên ngoài căng thẳng lắm sao ạ?" Lộ Mộng quan tâm chồng.

Anh nghe vậy mới cúi đầu nhìn cô, rồi ôm chầm lấy cô vào lòng. Anh hôn lên tóc cô:"Bà xã cám ơn em đã vì cái gì đình này mà hy sinh."

"Anh làm sao vậy, em không hiểu gì hết á. Tự nhiên anh lại cám ơn em?"



Cô cảm thấy lạ vô cùng, chồng của cô bình thường có tình cảm nhưng không có ướt át như vậy. Tống Phong chủ động hôn môi cô, anh không muốn nói gì cả. Cái sai đó anh chỉ nên thừa nhận với bản thân mình thôi, vợ của anh vô tội.

*

Người ta lạc đường trong bóng tối khi nhìn thấy được ánh sáng le lói phía trước, mặc dù chỉ là tia sáng mờ nhạt thôi thì người ta cũng tình nguyện chạy đến.

Giống như Phạm Kiều My, cũng chỉ là một cái bánh ngọt, một cốc sinh tố vậy mà trái tim cô đã biết rung động. Cô tham lam tình cảm cũng như sự quan tâm của người đó, nếu anh không có vợ vậy chắc sẽ thích cô chứ?

Phạm Kiều My nằm ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc chỉ xuất hiện bóng dáng của Tống Phong. Người đàn ông đẹp trai, nhưng lạnh lùng. Anh chưa từng nặng lời với cô, mặc dù cô đã dồn anh vào chân tường. Anh chẳng giống với Triết Vũ, nếu hắn tức giận sẽ bắn ra những lời nói rất cay đắng làm tổn thương cô, còn anh... Anh chưa từng làm vậy.

Thử hỏi, anh ghét cô như vậy nhưng khi thấy cô chật vật, bị ức hiếp ngoài đường anh liền chạy tới giúp đỡ. Có phải anh cũng thích cô không?

Nghĩ tới đây Phạm Kiều My cong khoé môi, vừa nãy anh ghen rồi mà, chắc chắn là thích cô.

Phạm Kiều My dùng bọt xà phòng viết lên cửa kính hai chữ "Tống Phong" sau đó lại cười tủm tỉm, hành động đó cứ lặp đi lặp lại một cách ngây thơ đến ngu ngốc.

Nửa đêm Tống Phong nhận được tin nhắn từ số lạ, anh nhìn người vợ đang ngủ say bên cạnh len lén xuống giường mặc lại quần áo rồi mới ra ban công mở lên xem.

Phạm Kiều My gửi một bức ảnh chụp chân trong bồn tắm cho anh. Đôi chân dài miên man trắng như trứng bóc, nhìn qua chẳng có một chút khuyết điểm nào, nó thò lên từ đám bọt xà phòng trong bồn tắm. Hình ảnh ướt át, quyến rũ chết người, còn có nội dung tin nhắn cũng không kém cạnh:"Nhớ anh."

Anh bấm gọi lại dãy số đó, bên kia nghe máy anh mới ho ho mấy tiếng bắt đầu cuộc trò chuyện:"Nửa đêm rồi cô không ngủ đi mà còn ngâm bồn?"

"Lo lắng cho em à?" Phạm Kiều My lăn trên giường lớn, cười tủm tỉm hỏi lại.

"Sợ cô trúng gió chết thì người tình nghi đầu tiên sẽ là tôi."

"Độc miệng vừa vừa thôi. Ông xã à, anh đến với em đi được không?"

Tống Phong sởn hết cả da gà, cô gọi anh là ông xã?

Không biết xấu hổ, không có liêm sỉ gì cả.

"Không được ăn nói lung tung, bữa nay không được. Hết sức rồi." Hiếm khi anh thoải mái trêu cô.

Phạm Kiều My cũng không giận, cô nói tiếp:"Ngày mai được không?"

"Ngày mai mấy giờ, nhắn địa chỉ... Ông xã sao anh đứng ngoài này vậy?"

Lộ Mộng đứng phía sau anh nói, làm anh giật bắn mình. Sau khi phát hiện ra anh đang nghe điện thoại cô mới chắp hai tay trước ngực tỏ ý xin lỗi.

"Vợ của anh phát hiện rồi à, thôi không nói nữa nhé. Em sợ bị đánh ghen lắm, có gì mai em sẽ nhắn tin cho anh."

"Ừm."

Anh cất di động đi, trở vào phòng ôm lấy cô đi về phía giường. Kéo chăn đắp cho Lộ Mộng xong, anh mới giải thích:"Thư ký gọi anh báo chút việc, sợ em thức giấc nên anh mới ra ngoài nói chuyện."

"Em không biết, em tưởng anh giật mình nửa đêm nên mới hỏi."

"Ngủ đi bà xã."

Tống Phong dỗ dành cô rồi cũng nhắm mắt vờ như đã ngủ, thật ra anh không hề ngủ, cảm giác tội lỗi dày xéo tâm can anh.

Vốn dĩ anh không nên gọi cuộc điện thoại đó, nhưng cuối cùng, cũng bấm gọi.