Hôn Nhân Của Kẻ Phản Diện

Chương 29: Không giữ được cô là do hắn




"Cậu nói em trai của cô ta nằm viện đã lâu?"

"Đúng vậy đó anh, nằm cũng hơn 2 năm rồi. Nghe nói bị bệnh gan."

Lý Văn Khôi đổi phương hướng đi về bệnh viện thành phố...

*

Phạm Kiều My thức dậy trong vòng tay của Triết Vũ, cũng như mọi ngày cô không có mặc quần áo.

Hắn đã giam lỏng cô hơn ba tháng rồi, ngày nào đi làm về hắn cũng điên cuồng dày xéo cơ thể cô.

Hắn nói đấy là cách để cô không đi ngoại tình. Hắn cho rằng cô thiếu đàn ông nên mới đê tiện đi ngủ với gã đàn ông đã có vợ như Tống Phong.

Cô có phản kháng, xin hắn hãy buông tay đi vì ly hôn là giải pháp tốt nhất lúc này. Triết Vũ đã biến thành con người khác, hắn không chịu ly hôn mà chỉ muốn dày vò cô.

"Tỉnh rồi à?" Thấy cô cử động người, Triết Vũ cất giọng lạnh lùng.

Cô không thèm nhìn hắn, cũng không đáp lời mà bỏ đi vào toilet tắm rửa. Ba tháng cô đã nói hết những lời muốn nói, cơ bản hắn nghe không hiểu.

Mẹ cô cũng không có cách nào liên lạc được với cô, thậm chí khi bà đến nhà hắn cũng không cho cô gặp. Hắn nói cô bị ốm nằm trong phòng bảo bà đừng quấy rầy cô nghỉ ngơi. Phạm Lan cũng sợ hắn phát hiện ra bà đã biết chuyện nên cũng đành đi về tìm cơ hội khác.

Cô lúc này không khác gì là tù nhân của Triết Vũ cả, hắn phát điên thật rồi...

Ngồi ở văn phòng làm việc, hắn day day mi tâm đau nhức dữ dội của mình. Đã ba tháng trôi qua, Phạm Kiều My vẫn không quay đầu. Hắn không muốn ly hôn, chỉ mong là cô nói với hắn lời xin lỗi, hắn tình nguyện tha lỗi cho cô mà?

Cô nói cô yêu hắn, hắn tin!

Triết Vũ cho là cô ngoại tình chỉ vì một phút nông nổi, hắn có thể tha thứ.

Hắn nghĩ nghĩ không tiếp tục làm việc nữa mà trở về nhà...

Đi vào bếp khuấy cho cô ly sữa nóng rồi đem lên phòng. Thấy hắn về nhà vào buổi trưa, cô tuy bất ngờ nhưng cũng không mở miệng hỏi lời nào. Cô định chiến tranh lạnh với hắn.

"Uống đi." Triết Vũ đưa ly sữa nóng cho cô.

Phạm Kiều My giả vờ không nghe thấy, tiếp tục xem tivi.

Triết Vũ siết cằm cô, hắn trừng mắt:"Uống!"

Cô nhận lấy ly sữa, uống một hơi cạn sạch. Hắn muốn dùng quyền đè người, cô mặc kệ hắn.

Triết Vũ rất lạ, đem sữa cho cô uống xong hắn đi tắm. Hắn không đi làm sao, hiếm có dịp hắn bỏ việc mà về đấy.

Phạm Kiều My xem phim của cô, một lúc sau cảm nhận được nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao. Nghĩ là do Triết Vũ đột ngột xuất hiện nên cô căng thẳng, cô ấn tăng máy lạnh.



16 độ, vậy mà cơ thể cô vẫn như đang bốc hỏa. Hơn thế nữa là cô rất ngứa, da thịt giống như có hàng ngàn con kiến bò quanh, khó chịu, bức rức.

Cô sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, miệng lưỡi khô khốc đến khó chịu. Trong đầu óc tự dưng lại hiện lên hình ảnh của Triết Vũ, hắn ta không mặc quần áo, cầm gậy th*t đâm xuyên qua người cô.

Mồ hôi thấm ra lồng ngực màu đồng rắn rỏi, hắn rong ruổi tấn công, cơ thể cường tráng nhấp nhô không ngừng nghĩ.

T*** huyệt co rút một trận, chảy ra một lượng lớn d** thủy ướt át đến khó chịu.

Triết Vũ mở cửa phòng tắm, vừa bước ra đã thấy người phụ nữ toàn thân trần như nhộng đang uốn éo trên giường. Hai bàn tay thon dài xoa nắn hai cái bánh bao mềm mại, biến nó thành đủ mọi hình dạng. Đôi chân ngọc ngà di chuyển ma sát vào nhau cực kỳ gợi tình, Phạm Kiều My ngửa cổ cắn môi phát ra tiếng rên rỉ đầy mị hoặc.

Hắn không mặc quần áo, nhấc chân đi lại giường ngủ. Triết Vũ đứng trên đầu giường nhìn xuống, trông hắn lúc này cấm dục, giống như đang nhìn một con mồi đang giãy dụa vậy.

Vì không mặc quần áo nên cơ thể đẹp đẽ của hắn đập vào mắt cô, Phạm Kiều My liếm môi nuốt nước bọt. Cô chủ động bò tới chỗ hắn, câu cổ hôn môi. Triết Vũ không động đậy, cũng không đáp lại.

Hai cơ thể tr** truồng dán chặt vào nhau, cô đè hắn xuống giường bò lên người hắn mà hôn hít. Bộ phận nhạy cảm của cả hai nằm chồng lên nhau, ướt át đầy d** mĩ.

Từ đầu tới cuối Triết Vũ để mình ở thế bị động, hắn không gấp, chỉ có cô mới gấp.

gậy th*t chôn sâu vào trong t*** huyệt ấm nóng, cảm giác ướt át khiến hắn dễ chịu hơn bao giờ hết. Ba tháng nay đều là do hắn cưỡng ép cô, chứ cô không hề muốn.

Hắn ghét cái bộ dạng quật cường của cô, ghét thấy cô không động tình vì hắn.

Cô chẳng thà khô hạn để cả hai cùng đau chứ không chịu phối hợp với hắn. Cô giỏi giả vờ như vậy, giả vờ đến tận 2 năm trời vậy tại sao cô không tiếp tục giả vờ đi?

Cơ thể nữ nhân lắc lư, chậm rãi ngồi lên hạ xuống, từng thanh âm rên rỉ như muốn lấy mạng hắn.

Triết Vũ không nín nhịn nữa, hắn biến khách thành chủ mạnh mẽ công kích.

Hắn quá thô bạo, thuốc tan đi tiếp theo sau đó là cơn đau co thắt ở bụng dưới.

Phạm Kiều My cào loạn lên da thịt hắn, cô nức nở:"Tôi đau... Đừng... Đau quá... Dừng lại đi..."

Hắn không để ý, cô khóc cô đánh hắn cũng vô dụng. Hắn chỉ nghĩ đó là sau khi thuốc tan nên cô mới sinh ra phản ứng chống đối.

Chết tiệt, cô lại muốn chống đối hắn.

Triết Vũ lại dùng lực nhiều hơn, vùi sâu vào trong cô.

Không biết trải qua bao lâu, cả cơ thể và tinh thần đều đã rơi vào trạng thái kiệt quệ. Phạm Kiều My nằm như một vũng bùn nhão ở trên giường, nước mắt cũng khô đi. Cơn đau vẫn còn đó, mỗi một phút một giây quặn lên từng cơn hành hạ cô.

Triết Vũ từ trong toilet đi ra với chiếc khăn ấm, hắn lật người cô dậy, vuốt đầu tóc loạn xạ của cô cất giọng dịu dàng:"Thừa nhận đi, em cũng thích mà?"

Hơi đã cạn, sức đã kiệt cô không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Triết Vũ sốc chăn, lúc này đôi mắt vốn lạnh lùng tĩnh lặng của hắn dường như đã gợn lên một ít sóng ngầm. Giữa hai chân của Phạm Kiều My toàn là máu, màu đỏ thấm ướt cả ga giường màu xanh nhạt.



"Chuẩn bị xe, đi bệnh viện."

Triết Vũ chạy ra ngoài nói lớn xuống nhà rồi đi vào phòng mặc quần áo. Hắn vội vội vàng vàng bọc cô trong áo choàng tắm, rồi ngồi vào trong xe. Vì mất máu quá nhiều nên Phạm Kiều My đã ngất lịm, hắn nhìn máu thấm ra ướt cả áo choàng tắm trong lòng nóng như lửa.

Bất giác hắn ôm cô chặt hơn, hắn trấn an:"Không sao đâu, em đừng sợ. Có anh, em không có chuyện gì đâu."

Phạm Kiều My được đưa vào phòng cấp cứu, Triết Vũ ở bên ngoài như người mất hồn.

Xin đừng, đừng như hắn nghĩ...

Phòng bệnh cao cấp, bác sĩ trung niên đẩy gọng kính nói với Triết Vũ:"Chia buồn cùng gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không cứu được đứa bé. Do thai nhi còn quá nhỏ, còn chưa có tim thai..."

"Ông ra ngoài đi." Hắn nói.

Trong phòng chỉ còn một mình Triết Vũ, hắn đi tới kéo tấm rèm phòng ra. Phạm Kiều My đã thức rồi, cô nằm ở trên giường bệnh, mặt mày trắng bệch trông yếu ớt vô cùng.

Hốc mắt cô chảy nước, nhưng không phát ra thứ âm thanh nào.

Triết Vũ vuốt tóc cô, hắn nén đau trong lòng dịu dàng trấn an:"Không sao, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Phạm Kiều My nhìn hắn, đôi mắt ngập nước đỏ hoe của cô nay lại thêm tia ai oán. Cô cười chua xót, nghẹn ngào hỏi:"Anh đã đổi thuốc tránh thai của tôi đúng không?"

"Em là người muốn có con trước mà?"

Không phải sao? Cô gọi cho hắn nói muốn có đứa con cho hai người. Hắn nghe vậy từ bên Pháp đáp chuyên cơ riêng về với vợ hắn.

Hắn cố gắng, dành mọi thời gian cho cô để mong cầu một đứa con. Còn cô thì sao?

Cô lén hắn uống thuốc tránh thai, ở sau lưng hắn ngoại tình!

"Triết Vũ thì ra anh đã biết hết tất cả rồi." Cô cười như hóa điên hóa dại, đây có phải là báo ứng của cô không?

Chắc chắn là báo ứng của cô rồi.

Phạm Kiều My như vậy, trong lòng Triết Vũ cũng không khá hơn cô. Nhưng hắn là đàn ông, hắn không thể cứ buồn là khóc. Hắn đau chứ, mất đi đứa nhỏ là lỗi của hắn, không giữ được cô cũng là lỗi của hắn.

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi, không sao."

Nói rồi hắn quay lưng bước đi, bỏ lại cô một mình trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.

"Con ơi, ngay từ đầu con không nên đến với mẹ. Là mẹ không tốt, cho nên con rời đi rồi có phải không?"

Triết Vũ nắm chặt tay nắm cửa, nước mắt cũng rơi xuống. Không có ai cả, vậy hắn khóc một lúc cũng không sao đâu đúng không?

Bé con, cha xin lỗi!