Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chương 10: Bỏ Trốn Không Thành




Ngày hôm sau, tôi thức dậy khi chưa đến 7 giờ sáng, tôi thay đồ vệ sinh cá nhân xong định chuồn đi ngay thì nghe tiếng chuông cửa. Tôi chạy vội lại cửa sổ rướn người ra nhìn, Tôn Lê - người dạy quy tắc cho các phu nhân giới thượng lưu tới rồi, còn tới sớm hơn là tôi nghĩ đó. Không còn cách nào nữa, tôi đành không đi từ cửa trước mà trèo từ tầng ba này xuống dưới... nhưng mà tầng ba lận, nếu mà ngã là chết như chơi đó. Tôi chạy vào phòng tìm coi có sợi dây thừng nào không, không thể dùng vải được lỡ như đang trèo xuống nó bị rách rồi sao?

Tìm khắp phòng vẫn không thấy đồ có thể dùng được, tôi liền chạy ra ngoài đi lên gác mái tìm sợi dây nào đó chắc chắn chút, vì gác mái là nhà kho mà. Cuối cùng cũng tìm thấy, một sợi dây thừng nhìn có vẻ cũ kĩ nhưng thôi lấy dùng tạm, có còn hơn không. Tôi nhanh chóng chạy về phòng đóng cửa lại, cột một đầu giây thừng vào chân giường thật chắc chắn, đầu bên kia tôi kéo ra cửa sổ rồi thả xuống. Bỗng chợt nhớ ra, tất cả giày đều để ở tủ gỗ trong phòng khách gần cửa trước mất rồi, thế là quay vào phòng lục tìm coi còn đôi giày dự phòng nào không.

Tôi ném giày xuống dưới bãi cỏ ngay mặt đất bên ngoài khuôn viên vườn rồi trèo lên cửa sổ, bám lấy sợi dây thừng leo từ từ xuống. Hình như phòng Tần Ngạn nằm ngay bên dưới phòng của tôi hay sao đó? Nhưng chắc chắn là anh ta không thấy được tôi đang leo xuống dưới đâu vì bình thường anh ta toàn kéo rèm cửa sổ lại. Tôi leo dây thừng xuống đến tầng 2 thì thấy rèm cửa sổ phòng Tần Ngạn còn chưa được kéo vào, tôi còn lù lù ngay trước cửa sổ phòng anh ta nữa.

Tôi cố leo nhanh xuống không cẩn thận để khuỷu tay va vào cánh cửa sổ. Ôi chúa ơi! Tê luôn cái tay của con! Đúng lúc Tần Ngạn đang chỉnh lại cà vạt cùng trợ lý ở đó thì nghe thấy tiếng động, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tôi đang leo xuống liền kêu to.

“Vạn Cẩn? “

Tôi hốt hoảng liền leo thật nhanh xuống, Tần Ngạn lập tức chạy ra khỏi phòng lao ngay xuống dưới nhà. Đây là đang bỏ trốn bỗng bị phát hiện sao? Leo gần xuống đến nơi thì bị trượt tay ngã cái “bịch” xuống bãi cỏ, ôi cái lưng của tui! Tôi vội vàng bò dậy cầm lấy đôi giày cao gót chạy ra cổng sau của biệt thự. Chạy đến nơi thì thấy Tần Ngạn đuổi theo đằng sau, là muốn bắt tôi quay về học quy tắc đây mà, nhưng tôi đâu có chịu thua?

Tôi để ý thấy một người đang lên xe taxi liền chạy lại kéo người đó ra rồi lập tức lên xe.

“Bác tài! Đến khu Vân Loan số 356! “

“Ơ cái cô này! “ - người bị tôi kéo ra bực bội.

Taxi đi ngay lập tức, Tần Ngạn chạy đến nhưng không kịp rồi.

“Trần Úc! Kêu người bám theo thiếu phu nhân đưa cô ấy quay về ngay lập tức!” - Tần Ngạn ra lệnh.

“Vâng.”- trợ lý của anh cung kính.



Xe chạy đến nơi, tôi lập tức chạy vào trong văn phòng.

“Chị Giang Ly! “ - tôi nói to.

“Vạn Cẩn? Không phải bình thường 9 giờ em mới tới sao? Hôm nay mới 7 giờ 15 phút, mặt trời mọc đằng tây à? “ - Giang Ly móc mỉa.

“Bí quá nên em mới đến sớm vậy thôi! Hôm nay chúng ta có phải đi đâu không? Đừng nói ở văn phòng cả ngày nhé? “ - tôi gấp gáp.

“Chiều nay chị đến nơi tạm giam Trình Húc để hỏi thêm vài điều, còn sáng thì không có lịch! “

“Vậy đi Giang Ly, chị chuyển lịch từ buổi chiều lên sáng nay luôn đi, em đi với chị, ha! “ - tôi lại gấp gáp.

“Sao nhìn em như đang chột dạ vậy? Có chuyện gì à? “ - Giang Ly hỏi xoáy.

“Không có! “ - tôi đáp ngay lập tức mà không hề do dự: “Chị chuyển lịch buổi chiều lên buổi sáng, đến chiều em bao chị trà chanh! “

“Là em nói đó nha! “

Hai chúng tôi lập tức rời khỏi văn phòng, đang đứng trước cửa chờ xe mới gọi đến đón thì một chiếc Rolls - Royce Phantom dừng ngay trước mặt hai đứa tôi. Bây giờ dịch vụ gọi xe sang đến nỗi dùng con xe “tỷ phú” này luôn á? Đến bố tôi còn chỉ dùng Rolls - Royce Cullinan. Tôi đang ngây thơ nghĩ thì trợ lý của Tần Ngạn - Trần Úc bước từ trong xe ra cúi người chào tôi.

“Thiếu phu nhân! Mời cô theo tôi quay trở về!”

Tôi hoảng hốt núp vào sau người Giang Ly, còn chị ấy thì đang ngơ ngác vì lần đầu được thấy xe sang.



“Anh quay về nói với Tần Ngạn là tôi sẽ không quay về đâu, hôm nay tôi rất bận để hôm khác đi! “ - tôi rụt rè.

“Lần trước cô cũng đã nói vậy rồi, thưa thiếu phu nhân! “ - Trần Úc phản bác rồi ra hiệu cho 2 vệ sĩ đi lại kéo tôi vào xe. Giang Ly vẫn còn chưa hoàn hồn lại cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, cứ ngơ ngác đứng đó nhìn.

“Đợi chút các anh không nghe lời tôi sao hả? Tôi là thiếu phu nhân của mấy người bây giờ tôi ra lệnh cho mấy người thả tôi ra! “ - tôi chống cự không thành rồi xe chạy đi mất.

Tình cảnh này sao giống mấy người bắt cóc tôi quá đó. Xe đi thẳng về biệt thự của Tần Ngạn, trên đường đi trợ lý còn gọi điện báo cáo cho anh ta nữa. Đến nơi, vệ sĩ ra ngoài mở cửa nhìn tôi, ám chỉ muốn tôi bước ra ngoài. Tôi chằm chằm một lúc rồi đi ra khỏi xe, vậy là không tránh được việc phải học quy tắc rồi. Tôi bước vào trong thấy Tôn Lê còn đang ngồi ở đó nhẹ nhàng thưởng thức tách trà. Thấy tôi, cô ấy đứng dậy đi lại chào hỏi.

“Chào Tần thiếu phu nhân! Tên của tôi là Tôn Lê, từ giờ tôi sẽ dạy tất cả quy tắc của các phu nhân giới hào môn cần phải làm! “

“Vậy bắt đầu nhanh đi! Tôi muốn học nhanh còn phải bận việc nữa! “

Tôi đi lại ngồi lên sofa. Tôn Lê quay qua cúi người xuống cầm lấy ấm trà lên rót vào trong tách.

“Đầu tiên chúng ta học từ thưởng thức trà trước! Thiếu phu nhân có thể cho tôi biết bình thường cô uống trà kiểu gì không?” - Tôn Lê đưa ra câu hỏi.

Tôi cầm lấy quay tách đưa lên uống cạn. Tôn Lê nhìn tôi như bất lực không nói nên lời vậy.

“Tôi sẽ từ từ dạy cho thiếu phu nhân, trước tiên chúng ta không được cầm mỗi mình chén trà mà cầm luôn đĩa dưới chén, sau khi đưa lên tay trái cầm đĩa tay phải cầm chén, lên gần miệng thì chạm nhẹ môi vào thành chén, thấy nóng thì thổi nhẹ sau đó uống một ngụm nhỏ không được uống hết. Từ từ thưởng thức hương vị của trà đang tan trong miệng! “ -Tôn Lê vừa nói vừa làm cho tôi học theo.

Tôi khó hiểu liền hỏi: “Tại sao lại cầm cả đĩa để chén trà làm gì? Với lại trà có vị đắng ngắt, có gì đâu mà thưởng thức? “

Tôn Lê nhìn tôi, cười: “Không hẳn là các loại trà đều đắng, cũng không hẳn vị đắng của trà không đáng thưởng thức. Vị đắng đó cũng là hương vị của lá trà do thiên nhiên mang lại, nếu biết thưởng thức thì sẽ cảm thấy vị đắng lại rất ngon! Còn về cầm đĩa, tránh để nước trà bị rớt ra bên ngoài và cũng là quy tắc của hào môn... “ - cô ấy cứ lải nhải mãi cả buổi trời, cuối cùng thì cũng học xong phần dùng trà.