Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 130




A Tự nhíu mày lo lắng, hắn tạm thời cũng không biết trả lời với Lệ Tử Sâm như thế nào. Nhưng bây giờ cũng không được trốn tránh, hắn đưa tay cầm điện thoại nghe máy.

" Sếp, là tôi đây! Lưu Phi Phàm đã chạy trốn rồi, bọn tôi đã đến trễ!"

" Mau cho thêm người tìm hắn, càng nhiều càng tốt! Nếu không mọi chuyện chúng ta làm trước đây sẽ đổ sông đổ biển hết! Minh Nguyệt không thể biết chuyện tai nạn năm đó được!" Lệ Tử Sâm rầu rĩ nói.

" Vâng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!" A Tự đáp.

Sau khi tắt máy, hắn ra lệnh cho người của mình tìm một số địa điểm xung quanh, lần theo những dấu vết còn sót lại để tìm kiếm. Chỉ là không hiểu sao, Lưu Phi Phàm lại có thể biến mất nhanh như vậy, là có người đã giúp hắn sao?

Cùng lúc này, Bạch Tử Lẫm ở bên nước F cũng liên lạc cho Lệ Tử Sâm, sau một thời gian nằm vùng, hắn cũng phát hiện ra Vương Từ Khôn.

" Lệ Tổng, tôi đã có đầy đủ thông tin của kẻ đã hãm hại vợ anh lần trước! Tôi đã gửi qua Mail cho anh rồi, anh xem thử đi!"

" Tôi biết rồi! Cảm ơn cậu nhiều! Chuyện của Shinigami, tôi giao toàn quyền cho cậu xử lý đó!" Lệ Tử Sâm mệt mỏi trả lời.

" Anh có chuyện gì không vui sao? Giọng nói của anh không tốt lắm!" Bạch Tử Lẫm nhận ra, hắn lên tiếng hỏi han.

" Không có gì đâu! Cậu cứ giúp tôi xử lý công chuyện bên kia là được!"

Điện thoại vừa ngắt máy, Lệ Tử Sâm nằm dài trên bàn làm việc. Một ngày chưa tóm được Lưu Phi Phàm, anh vẫn còn mất ăn mất ngủ dài dài. Tình cảm của hai người vẫn đang tiến triển rất tốt, anh không mong vì chuyện này mà cả hai phải xa cách nhau.

" Minh Nguyệt, em sẽ tha thứ cho anh chứ?" Anh khẽ buồn bã lên tiếng, tay cầm lấy khung hình của cô mà nhìn ngắm.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Vũ Minh Nguyệt trở về nhà, cô vui vẻ ôm con trai cưng nựng. Tử Thành rất ngoan, đứa trẻ thấy mẹ trở về liền cười toe toét.

" Tử Thành thật đáng yêu, cho mami hôn một cái nào!"

" Minh Nguyệt, cơm tối chuẩn bị xong cả rồi, con gọi hỏi xem Tử Sâm đã về chưa? Trễ thế này mà nó vẫn còn chưa về!" Đường Cẩm Hoa từ trong bếp ra tới, bà ấy giục cô gọi anh về.

" Vâng ạ!" Vũ Minh Nguyệt đáp lời, cô đưa Tử Thành lại cho bảo mẫu, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại cho chồng.

Chuông đổ rất lâu, nhưng người không thấy nghe máy. Vũ Minh Nguyệt trong lòng hơi sốt ruột, cô lại gọi một lần nữa, thật may là lần này anh bắt máy rồi.

" Tử Sâm, anh đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn chưa chịu trở về ăn cơm?" Cô liền hỏi.

" Đã hơn bảy giờ rồi sao? Vợ à, xin lỗi! Hôm nay anh bận một chút, chắc là sẽ về trễ lắm, em và ba mẹ cứ ăn trước đi, không cần phải chờ anh!" Anh thấp giọng trả lời cô.

" Vậy à? Anh nhớ ăn tối, đừng để bụng đói!"

" Ừm, anh biết mà! Tối em và con cứ ngủ trước, đừng đợi ann! Yêu hai mẹ con!"

" Vậy em tắt máy đây, mẹ và ba đang chờ bên trong!" Vũ Minh Nguyệt đang tính tắt điện thoại đi, đột nhiên Lệ Tử Sâm lại với gọi.

" Minh Nguyệt, khoan đã!"

" Còn có chuyện gì sao? Anh nói đi!"

" Vợ à, nếu như...nếu như anh lỡ làm gì đó khiến em đau lòng,...em có tha thứ cho anh không?"

" Lệ Tử Sâm, anh làm chuyện gì có lỗi với em rồi đúng không? Nếu như anh ngoại tình với người khác, em sẽ mang Tử Thành rời khỏi đây, vĩnh viễn không để anh nhìn thấy hai mẹ con em nữa!" Vũ Minh Nguyệt nghi hoặc đáp.

" Không có, anh chỉ hỏi như thế thôi! Em là bảo bối của anh, nhất định anh sẽ không phản bội em!"

Mặc dù Lệ Tử Sâm đã nói như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm. Một lần bị Lưu Phi Phàm và Hi Văn lừa dối, cô đã rất sợ rồi.

" Không được, mình muốn đến công ty xem thử!" Không thể ngồi yên suy đoán, cô quyết định mang cơm đến công ty, cũng như để xem thử anh có lén lút cùng ai đó không.

Cô đi vào nhà, nói với Đường Cẩm Hoa một tiếng." Mẹ, Tử Sâm hôm nay về trễ, con mang cơm đến công ty cùng ăn với anh ấy! Mẹ với ba cứ ăn cơm đi ạ!"

" Vậy cũng được! Mẹ kêu tài xế đưa con đi nhé!" Bà ấy hài lòng gật đầu.

" Không cần đâu ạ! Con tự lái xe cũng được, con sẽ cẩn thận mà!" Cô vội từ chối.

Trên đường lái xe đến Lệ Thị trong đầu cô suy diễn rất nhiều, cô không biết nếu như nhìn thấy anh và người phụ nữ khác đang thân mật ở công ty, cô nên làm thế nào đây?

Xe dừng trước công ty, Vũ Minh Nguyệt âm thầm đi vào trong, cô nhấn thang máy lên tầng cao nhất.

Đứng trước cửa phòng Tổng Giám Đốc, cô vẫn chưa dám mở cửa đi vào trong. Cô nhắm mắt thở dài, lấy can đảm đưa tay đẩy mạnh cửa.

" Minh Nguyệt, sao em lại đến đây rồi?" Nhìn thấy cô, Lệ Tử Sâm bất ngờ hỏi.

Quan sát thấy bên trong chỉ có mỗi A Tự và Lệ Tử Sâm, Vũ Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm." Em sợ anh bỏ bữa, nên mang cơm đến đây ăn cùng anh!" Cô vội đi vào đặt hộp cơm lên bàn nói.

Không muốn ở lại làm con Kỳ Đà, A Tự cũng nhanh chân đi ra ngoài.

" Bây giờ tối ở bên ngoài rất nguy hiểm, sau này không cần phải như vậy đâu! Em xảy ra chuyện gì, anh sẽ đau lòng!" Lệ Tử Sâm gấp lại văn kiện trên bàn, anh bước đến nói.

\_\_\_\_**✒ To Be Continued ✒**\_\_\_\_