Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 126




Lệ Tư Ý lúc này ánh mặt dần dại ra, cô ta không còn vẻ mặt nguy hiểm như trước kia nữa rồi. Cô ta bây giờ không điên thì cũng bị bức đến điên, hoặc là bệnh nhẹ thì cũng trở nên nặng hơn.

" Hãy tha cho tôi đi! Sau này tôi sẽ không dám nữa đâu, làm ơn hãy tha cho tôi!" Cô ta nức nở cầu xin.

" Hừ, còn có lần sau thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu!" Điều dưỡng trợn mắt gầm lên, cô ta đá mạnh vào người Lệ Tư Ý, rồi mới hậm hực mà rời đi.

A Tự theo lời dặn của Lệ Tử Sâm đến đây, hắn cũng muốn xem thử Lệ Tư Ý sống ở đây như thế nào rồi?

" Trợ lý A Tự, anh đến rồi sao? Mời anh vào trong!" Viện trưởng thấy hắn đến rất vui mừng, vội vàng kính trọng nói.

" Cô ta ở đây thế nào rồi? Có phải chăm sóc rất đặc biệt hay không?" Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lười biếng hỏi.

" Anh cứ yên tâm! Ở đây chúng tôi chăm sóc cô ta rất đặc biệt, đảm bảo sẽ không để anh phải thất vọng đâu!" Ông ta cười vui vẻ nói.

" Vậy thì tốt rồi! Đây là số tiền mà Lệ tổng hứa sẽ tài trợ cho trại giam này, ông nhận đi!" Hắn lấy trong túi ra một tấm séc, rồi đẩy về phía ông ta.

" Thật tốt quá! Cảm ơn anh rất nhiều, phiền anh cũng gửi lời cảm ơn đến Lệ tổng giúp tôi!" Ông ta nhanh tay nhặt lấy tấm chi phiếu, miệng cười lớn đáp.

Trước khi rời đi, A Tự có đến phòng giam của Lệ Tư Ý để xem tình hình, hắn ta vô cùng hài lòng với hoàn cảnh của cô ta lúc này. Nghĩ đến Diệp Tử vì cô ta mà phải nằm trong bệnh viện, hắn lại cảm thấy bao nhiêu vẫn chưa đủ.

" Hừ, cô như vậy vẫn còn tốt lắm! Nhưng đừng lo, rồi cô cũng sẽ chết dần chết mòn ở đây thôi!" Hắn nghiêm giọng nói, rồi nhanh chân đi ra ngoài xe.

Vào xe rồi, hắn gọi điện báo về cho Lệ Tử Sâm." Sếp, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả cả rồi, cô ta ở đây nhất định sẽ sống dở chết dở!"

" Tôi biết rồi!" Bên kia Lệ Tử Sâm bình thản trả lời, so với những gì Lệ Tư Ý gây ra cho anh, thì bao nhiêu đây chẳng thấm vào đâu cả.

Lại nói đến Lưu Phi Phàm, thời gian hắn ở trên đảo mỗi ngày đều rất tốt, tâm tính cũng thay đổi không còn lưu manh như trước kia nữa. Hằng ngày hắn giúp cha con Tần Y Y làm việc, cứ thế yên bình mà sống ở đây.

Lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén, cả hai lại có tình cảm trai gái với nhau. Thấy hắn cũng chịu khó làm việc, lại còn rất tốt tính, cho nên cha của Tần Y Y đã đồng ý cho hai người tiến tới. Cả hai đã định ngày tổ chức hôn lễ, để chính thức về chung một nhà.

" A Hải, ngày mai chúng ta kết hôn rồi, em thật sự có chút hồi hộp!" Tần Y Y nằm trong lòng hắn nói, cô cất giọng nhỏ nhẹ như một chú mèo con. Bởi vì không biết hắn là ai, nên mọi người đã gọi hắn là A Hải.

" Ừm, anh cũng có chút lo lắng! Yên tâm, sau này lấy nhau rồi, anh sẽ yêu thương em đến trọn đời!" Lưu Phi Phàm cúi người hôn cô ta đáp.

" Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm chuẩn bị!" Hắn cẩn thận đắp chăn cho Tần Y Y, rồi nhanh chóng trở về giường của mình để ngủ.

Nhưng tối đó, căn nhà của cha con Tần Y Y đã xảy ra hoả hoạn, khiến căn nhà chìm trong biển lửa. Thời tiết hanh khô, ngọn lửa bất ngờ bùng lên dữ dội, làm cho bọn họ không kịp trở tay. Trong cơn hoả hoạn, Lưu Phi Phàm và Tần Y Y đã thành công chạy ra ngoài, chỉ có cha cô ta tuổi già sức yếu, nên không kịp chạy ra.

" Ba ơi!" Tần Y Y hốt hoảng kêu lên, cô ta muốn chạy vào trong cứu cha mình ra.

" Y Y, cẩn thận! Lửa lớn lắm, em không thể vào được! Để anh đi, anh nhất định sẽ cứu ba em ra ngoài!" Lưu Phi Phàm ngăn cô ta lại, hắn tự mình xông vào trong biển lửa.

Ngọn lửa cháy ngùn ngụt, hắn ta mặc kệ sống chết mà lao vào trong. Lửa lúc này đã bao trùm căn nhà, khói đen dày đặc lan toả, đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Nhưng cuối cùng hắn cũng tìm thấy người, nhìn thấy cha của Tần Y Y đang nằm dài dưới sàn, hắn vội ôm ông ấy lên mang ra ngoài.

" Nhìn kìa, cậu ấy cứu được rồi!" Một người nhìn thấy bóng hắn, liền mừng rỡ kêu lên.

Chỉ là vừa ra gần đến cửa, một thanh gỗ lớn trên trần nhà bất ngờ rơi xuống, Lưu Phi Phàm không kịp tránh né, vậy là thanh gỗ đã đè lên người hắn.

" A Hải!" Tần Y Y hoảng sợ thét lên, những người trong làng vội lao vào cứu họ.

Hai người nhanh chóng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, phần đầu của Lưu Phi Phàm bị gỗ đập vào, máu chảy rất nhiều. Tần Y Y bên ngoài đứng ngồi không yên, cô ta cứ đi tới đi lui.

Rất may cho hắn, là không có ảnh hưởng đến tính mạng, sau khi cấp cứu thì tình trạng cũng đã ổn hơn. Mà ba của cô cũng không có gì nguy hiểm, có thể hồi phục bình thường.

" Thật may quá! Nếu như anh mà có chuyện gì, em biết sống thế nào đây?" Trong phòng hồi sức, cô ta nắm lấy tay hắn, nghẹn giọng nói.

" Y Y, con ra ngoài với ba một lúc đi! Tiền viện phí phải thanh toán rồi!" Lúc này ba của cô đi vào, ông ấy lên tiếng.

" Vâng ạ!"

Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh không bao lâu, Lưu Phi Phàm đã nhanh chóng tỉnh lại, hắn ôm đầu đầy đau đớn.

\_\_\_\_\_**? To Be Continued ?**\_\_\_\_\_