Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 112




Ba ngày sau Ngôn Ân Ly mới mơ hồ tỉnh lại, người cô đầy đau đớn, lồng ngực lại khó thở vô cùng. Kí ức về vụ tai nạn kia lại ùa về, cô chỉ nhớ trước khi chiếc xe chạm mặt đất, cô may mắn rơi ra ngoài. Sau đó cô liền ngất đi, mọi chuyện lúc sau cũng không nhớ.

Ngôn Kiến Hào vừa hay đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô tỉnh lại, hắn vội vàng chạy đến." Ân Ly, em tỉnh rồi sao? Vết thương trên người em vẫn chưa lành đâu, đừng cử động nhiều!" Hắn ân cần nói.

" Kiến Hào, là anh thật sao?" Cô ngân ngấn lệ hỏi, chuyện vừa xảy ra với cô chẳng khác nào cơn ác mộng, cô sợ những thứ lúc này chỉ là mơ.

" Là anh đây! Mọi thứ đều ổn rồi, em đừng sợ!" Hắn đưa tay lau nhẹ nước mắt của cô đáp, nhớ đến đôi chân bị tàn phế của cô, cổ họng hắn lại chua xót.

Ngôn Ân Ly đến đây cũng nhận thấy sự khác lạ, cơ thể cô chỗ nào cũng đau đớn, chỉ có đôi chân là mất cảm giác rồi." Kiến Hào, chân của em làm sao vậy?" Cô cố gắng đưa mắt nhìn xuống, hai chân cô quấn băng trắng xóa, tất nhiên nó cũng không còn cử động được nữa.

" Không có gì! Chỉ là bị thương nhẹ thôi, bác sĩ sẽ giúp em tốt hơn!" Hắn xoa đầu trấn an cô, cũng chỉ là những lời nói dối, hắn không đủ can đảm nói sự thật.

" Không đúng! Nếu chỉ là bị thương nhẹ tại sao em lại không có cảm giác chứ? Anh lừa em sao?" Ngôn Ân Ly nhận ra hắn đang nói dối, cô sợ hãi nói.

" Ân Ly, anh không lừa em! Anh nhất định sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho em, chân của em sẽ mau chóng lành lại thôi!" Ngôn Kiến Hào cảm thấy bối rối, hắn đáp lời cô.

Chỉ những lời hắn nói, cô biết chân mình đã có vấn đề rồi. Ngôn Ân Ly òa khóc nức nở, cô liên tục dùng tay đấm mạnh vào hai chân, nhưng cũng không có ích lợi gì.

" Tại sao chứ? Em đã làm gì sai? Tại sao ông trời muốn em trở thành kẻ tàn phế?" Cô nấc nghẹn kêu gào thảm thiết.

" Ân Ly, em không sai! Anh xin em, đừng tự làm bản thân mình bị thương nữa!" Ngôn Kiến Hào tim quặn thắt, hắn ôm chặt cô nói, ngăn cô tự làm mình bị thương.

Bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt, họ tiêm cho Ngôn Ân Ly một liều thuốc an thần, để cô có thể bình tĩnh lại. Cô tiếp tục chìm vào mê mang, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.

Những ngày tiếp theo cô cũng không nói chuyện với ai, chỉ nằm trên giường im lặng, cứ như là người mất hồn vậy. Đêm đến, cô lại chôn mặt vào gối khóc to, mạnh mẽ đến đâu cô cũng có lúc phải yếu lòng.

Ngôn Kiến Hào những ngày này đều ra sức tìm người chữa trị cho cô, nhưng bác sĩ nhìn thấy tình trạng của cô, đều lắc đầu từ chối. Hôm nay có một vị bác sĩ lại đến, ông ấy rất nổi tiếng với những ca phẫu thuật chưa bao giờ thất bại.

Nhìn qua bệnh án của Ngôn Ân Ly, ông ấy suy nghĩ gì đó, gương mặt âm trầm.

" Bác sĩ, ông có thể giúp cô ấy không?" Ngôn Kiến Hào gấp gáp hỏi.

" Chân của cô ấy vẫn có thể chữa trị, nhưng tôi không làm được! Cậu cần phải tìm đàn anh khóa trên của tôi, anh ta chính là bậc thầy phẫu thuật. Chỉ tiếc là 5 năm trước, tai nạn đã cướp đi vợ con anh ấy, nên anh ấy đã bỏ nghề, lui về mà ở ẩn. Không ai biết anh ấy đang ở đâu, nhưng tôi có vài gợi ý cho cậu!" Bác sĩ ôn tồn trả lời hắn.

" Bác sĩ, nếu ông có thể giúp tôi, ơn này tôi sẽ ghi nhớ suốt đời!" Ngôn Kiến Hào nhìn thấy hi vọng từ ông ấy, hắn nói.

" Cậu đừng vui mừng quá sớm! Tôi cũng chỉ giúp được bấy nhiêu, cũng không chắc cậu có thể tìm được người. Nhưng anh ấy là hi vọng cuối cùng của cô gái này!" Vị bác sĩ đáp.

Nhờ một số thông tin của bác sĩ kia, Ngôn Kiến Hào đã cho người đi tìm bác sĩ phẫu thuật kia. Có điều ông ấy mai danh ẩn tích quá kỹ, nên muốn tìm thấy cũng là một chuyện không hề dễ dàng.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, Ngôn Ân Ly cũng từ bỏ hi vọng, cô không còn mong chờ phép màu gì nữa. Cô cũng không muốn phải làm gánh nặng cho bất kỳ ai, vậy nên cô quyết định hủy hôn.

" Kiến Hào, em không muốn kết hôn nữa!" Trong phòng bệnh, cô nhìn hắn lên tiếng.

" Vậy thì anh sẽ nói ba mẹ dời ngày lại! Đến khi chân em khỏi rồi, chúng ta sẽ kết hôn!" Ngôn Kiến Hào ánh mắt kiên định nói.

" Anh biết ý em không phải như vậy mà! Kiến Hào, buông tay đi thôi. Em cũng tự chấp nhận mình sẽ thành kẻ tàn phế rồi, sẽ chẳng có kỳ tích nào xuất hiện đâu!" Ngôn Ân Ly ánh mắt mờ mịt hơi nước đáp.

" Anh không đồng ý! Cho dù có phải trả giá bằng tính mạng, anh cũng sẽ tìm được người phẫu thuật cho em!" Hắn lắc đầu nói tiếp, kêu hắn buông tay, chính là chuyện không thể.

" Cầu xin anh hãy quên em đi! Em không muốn anh phải thấy em tàn phế như vậy, cho em một chút tự trọng có được không?" Ngôn Ân Ly cuối cùng vẫn là không nhịn được, cô òa khóc nức nở.

" Cả đời này em là của anh, vậy nên có phải chết anh cũng sẽ không buông tay!' Ngôn Kiến Hào ôm chầm lấy cô nói, cô khóc hắn lại đau lòng muốn mệnh.

\_\_\_\_**✒ To Be Continued ✒**\_\_\_\_