Hôn Chí

Chương 4




Edit: Mỳ

Beta: Cải Xanh

Tô Hà gần như là lấy hết sức, ngón tay run rẩy ấn vào hot search. 

Tim cô thắt lại, nhanh như gió đã đọc xong bài weibo đầu tiên. 

“…?”

Tô Hà ngẩn cả người, não bộ chậm chạp tiếp nhận thông tin sau đó ngẩng đầu. 

“An An, bài này đang nói là Thương Kiêu và Lâm Hạm hẹn hò à?”

Kế An An: “Dạ đúng đó bà chủ, chị đừng quá đau khổ nhé.”

Tô Hà: “Chị không đau khổ đâu, thật đó.”

Mấy chục giây này giống như là đi dạo một vòng quỷ môn quan, cô may mắn sống sót sau tai nạn, không bị X quang chạy vào Hình Thiên băm thịt là may lắm rồi, đâu còn thời gian mà đau khổ. 

Nhưng Kế An An lại vô cùng đau đớn. 

“Bà chủ à, em cũng làm việc với chị ba năm nay rồi, chị không cần phải giả vờ trước mặt em đâu.”

“?”

“Tuy vóc dáng của Lâm Hạm nhìn giống chị thật nhưng cô ta không bằng chị đâu. Ban đầu khi cả hai cùng là người mới, không phải vì lí do này mà cô ta bị loại khỏi Hình Thiên sao?”

“…”

“Chắc chắn chị đang cảm thấy đáng tiếc vì mình không gặp anh ấy sớm hơn. Nhưng mà, có câu thơ nói như thế nào ấy nhỉ…à, là của Tiết Phụ Ngâm, hận lúc còn son chẳng gặp chàng. Bà chủ à, chị và Kiêu thần, hai người có duyên nhưng lại không có phận, không ngờ…”

“Đừng nói nữa.”

Quả thật, Tô Hà nghe chẳng lọt tai. Cô chọc ngón tay vào trán của Kế An An: “Não em đúng thật là có bệnh, lo đi khám bác sĩ đi.”

Cô ném điện thoại vào ngực Kế An An.

“Hơn nữa hai người này chẳng hề quen biết gì nhau, chứ đừng nói đến hẹn hò.”

Kế An An: “Chị xem, đây chính là biểu hiện của thất tình trong giai đoạn thứ nhất — từ chối sự thật.”

“…”

Kế An An: “Không phải là em đả kích chị đâu. Nhưng bà chủ à, chị cũng thấy rồi đó, ảnh chụp cũng có rồi.”

Điện thoại lại được đẩy đến trước mặt cô một lần nữa, Tô Hà khẽ đưa mắt nhìn.

Trong hình, là cô và Thương Kiêu đang đứng ở dưới tầng của câu lạc bộ, chỉ chụp được bóng dáng. Cả hai đều bị che bởi một chiếc xe đỗ trước mái hiên, tuy nhiên chỉ thấy mỗi gò má của hai người bọn cô.

May mắn là lúc đó Thương Kiêu đã phát hiện kịp thời, tấm hình vô cùng mờ nhạt, rất khó để nhận ra.

Tô Hà nhìn hai giây sau đó chột dạ quay đầu sang một bên.

“Ảnh này, có phải là Kiêu thần và — ôi, Lâm Hạm sao…khó nhìn quá đi mất.”

“Chị không nhìn ra được à?”

“Ảnh này đã bị làm mờ rồi nên chỉ có em mới tin thôi.”

“Nhưng em cảm thấy chính là cô ta, đặc biệt là người con gái này, tuy bóng dáng và ngũ quan hơi mơ hồ nhưng thật sự là rất giống. Hơn nữa bà chủ chị nhìn lại xem, cô ta còn dựa sát vào Kiêu thần không những thế còn trang điểm lộng lẫy như đi dự tiệc, chắc chắn là Lâm Hạm rồi.” 

Tô Hà: “…”

Trang điểm lộng lẫy như đi tiệc??

Tô Hà quay đầu nhìn Kế An An vài giây, dường như muốn lên tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng đành phải nuốt hết vào trong.

—-

Không muốn làm trợ lý nữa đúng không. 

Kế An An không hề hay biết rằng mình đang đứng rất gần bờ vực bị đuổi việc, lúc này đột nhiên đập bàn cười. 

“Ha ha ha…cuối cùng Lâm Hạm cũng có ngày hôm nay.”

“Cô ta bị làm sao?”

Tô Hà lo lắng cho Thương Kiêu, trong lòng không bình tĩnh.

“Lâm Hạm bị chửi rất thảm, nhưng cũng đáng.”

Kế An An vừa lướt weibo vừa bĩu môi. 

“Mà giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự giống giả. Cô ta muốn hot đến điên rồi hay sao mà còn muốn xào couple chứ?” 

“…Cô ta làm gì?”

“Mấy đám blogger và thuỷ quân nổi tiếng trong giới đều đang hợp tác đẩy hot search, rõ ràng là đã nhận tiền của bên phía Lâm Hạm để xào couple với Kiêu thần đây mà.” 

“Chỉ với tấm hình kia thôi sao?”

Kế An An: “Không chỉ có thế thôi đâu, không phải trước đó hai người còn có video 10 giây liếc mắt đưa tình với nhau ở sân bay sao? Năng suất của thuỷ quân cũng cực kì cao, đoàn đội bên đó cũng ra sức mà làm FMV, cọ nhiệt độ mà không ngại mặt dày, đúng là không biết xấu hổ.” 

Tô Hà kiềm chế được hơn 2 giây cuối cùng cũng cầm điện thoại lên xem.

Kế An An lại nói: “Có điều, đây chính là Kiêu thần Thương Kiêu đó. Đừng nói là xào couple, chỉ cần cọ nhiệt anh ấy một chút thôi cũng đủ cho nhóm minh tinh nhỏ ăn nửa năm.” 

Nói xong Kế An An im lặng vài giây, rồi lại ngẩng đầu lên.

“Đúng rồi bà chủ! Chúng ta cũng có thể cọ!”

Tô Hà dựng tai lên, ánh mắt nhạy bén: “…Cọ cái gì?” 

Kế An An hưng phấn đến mức không thèm để ý đến vẻ mặt của Tô Hà.

“Thì là cọ Thiên Thần đó. Đây chính là cơ hội lớn nhất để chị xuất hiện trước mặt anh ấy!! So nhan sắc với Lâm Hạm chắc chắn chị ăn đứt cô ta. Có thể nhìn được người trong ảnh là Lâm Hạm, chắc chắn chị cũng… ừm, ừm….” 

Còn chưa kịp nói dứt lời, Kế An An đã bị Tô Hà lấy tay bịt miệng.

“?”

Kế An An vô tội khó hiểu nhìn về phía Tô Hà.

Tô Hà nhẫn nhịn. 

“…An An, em muốn chị chết đúng không?”

“Hả?”

“Thời điểm này, em còn muốn đẩy chị lên đầu ngọn sóng?” 

“Cũng đúng ha.” Kế An An được thả ra thì lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, “Hầy lưu lượng của Thiên Thần, thật đáng tiếc.” 

“Không có gì đáng tiếc, thà sống còn hơn là không có đường sống.”

Tô Hà xem lại ảnh một lần nữa nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, đành lặng lẽ cất điện thoại. 

Nửa tiếng sau, người đại diện Quách Như đi vào phòng họp.

Tô Hà ườn mình trên bàn phòng họp thiu thiu ngủ, Kế An An nghe tiếng động thì lấy tay đẩy cô một cái, đồng thời ngồi dậy đứng sang một bên.

Tô Hà dụi mắt rồi ngồi dậy.

“Chị Quách.”

“Ừ.”

Quách Như cau mày, đưa mắt nhìn Tô Hà, đặt tập tài liệu trong tay xuống góc bàn, mạnh mẽ kéo chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống.

“Đợi lâu chưa?”

Tô Hà mỉm cười: “Không lâu ạ, em cũng vừa mới tới thôi.”

Kế An An đứng bên cạnh vốn định lên tiếng nhưng khi nghe Tô Hà nói những lời này thì tự động nuốt lại lời nói.

Quách Như không ngước mắt lên cũng chẳng thèm phản ứng, chỉ lật tài liệu trong tay rồi hỏi. 

“Em có biết tại sao chị gọi em đến công ty không?”

“Dạ…là vì hot search kia sao?”

“Không sai.” Quách Như ngẩng đầu, “Chị đã nghe qua quá trình cụ thể rồi. Bên phía đoàn phim trước khi lăng xê cũng đã báo cho công ty, nhưng cấp dưới chưa kịp thông báo, đã bị đoàn đội JA của Kiêu Thần làm cho trở tay không kịp.” 

Quách Như ngừng một lát, khẽ nheo mắt nói tiếp.

“Em thấy thế nào.”

Tô Hà nói: “Em thì không sao, nhưng có lẽ hot search kia đã bị vụ của Kiêu Thần và Lâm Hạm đè xuống rồi…”

“Đúng, chị đến muộn nửa tiếng cũng là vì phải mở cuộc họp khẩn với người bên bộ phận công tác xã hội để bàn về chuyện này.” 

Tô Hà không chút phản ứng, nhưng Kế An An dường như lại cảm thấy ngoài ý muốn, không hề che giấu cảm xúc mà nhìn về phía Quách Như. 

Cảm giác được ánh mắt kia nhìn mình, Quách Như cất giọng trêu ghẹo.

“Sao thế, chẳng lẽ các em cho là chị ngây thơ như vậy à, các em đến muộn, chị cũng muộn nửa tiếng để “trả thù” các em?” 

Kế An An lúng túng cúi đầu: “Không phải, không phải.”

Quách Như cũng lười phải tám nhảm với một cô trợ lý nhỏ, ánh mắt chuyển đến trên người của Tô Hà.

“Công ty đã quyết định rồi, thừa dịp nhiệt độ này sắp tới sẽ sắp xếp công việc cho em.”

“…!”

Kế An An đứng sau lưng Tô Hà ngạc nhiên ngước đầu nhìn.

Cả người của Tô Hà căng cứng.

“Mấy hot search này mà xuất hiện thì chắc sẽ không thể giúp tôi nhận được quảng cáo mới nào, không biết công ty có kế hoạch gì mới cho tôi?”

Quách Như nói: “Cô may mắn ở điểm này. Tuy Lâm Hạm là một nghệ sĩ được học hỏi kinh nghiệm từ công ty nhưng sau đó thì đổi chủ. Nói cho cùng, cô ấy còn nợ công ty ân tình. Gần đây cô ấy cũng gặt hái được rất nhiều thành tích, trùng hợp thay cô ấy lại muốn hợp tác với công ty.”

“Hợp tác?”

“Ừ, đúng lúc bên cô ấy đang nhận một vai đại nữ chủ, còn thiếu một người đóng vai chị gái song sinh, cảnh quay cũng không nhiều lắm, có thể có là làm nền cho nhân vật chính. Vài ngày nữa công ty sẽ sắp xếp cho em vào đoàn phim.” 

Quách Như ngừng một lát lại nói.

“Vì quảng bá cho phim nên hai người sẽ phải tỏ ra ghét nhau, thậm chí chuyện này sẽ có thể khiến em nổi tiếng hơn đó.”

Tô Hà cau mày không lên tiếng.

Sau lưng Kế An An khó chịu, lên tiếng: “Tương tác với chị ấy thì cũng được thôi nhưng dựa trên mối quan hệ của chị ấy cùng với sếp thì…thì chắc sẽ tạo ra scandal nhỉ?”

“Scandal gì?”

Quách Như lạnh mặt.

“Antifan cũng là fan. Fan thì tượng trưng cho độ hot của một nghệ sĩ. Cái mà em đang thiếu bây giờ chính là nhiệt độ!”

Tô Hà yên lặng vài giây, hàng chân mày giãn ra, khẽ mỉm cười.

“Em sẽ nghe theo sự sắp xếp của công ty.”

Chính do cái sự thờ ơ này của cô đã dẫm phải cơn tức giận của Quách Như. 

Cô ta nhíu chặt hàng chân mày lại.

“Tô Hà em là người của chị, nói đúng ra chị luôn bảo vệ em. Nhưng em cũng không nhìn lại xem, mấy năm nay em làm được gì?”

Quách Như đặt tay lên bàn dùng sức gõ.

“Không nói đến những chuyện khác, tuy em và Lâm Hạm cùng luyện tập trong một môi trường, vóc dáng và điều kiện của cả hai đều giống nhau, cuối cùng công ty lại chọn em thay vì chọn cô ta. Nhưng rồi kết quả thế nào?” 

Quách Như giận đến mức chỉ cười lạnh một tiếng.

“Kết quả thì sao, bây giờ người ta đã là một hoa đán nổi tiếng, còn em chỉ là một con cá nhỏ yên lặng không gây ra chút tiếng động nào ở tuyến 18 — Em nói xem, là công ty không nâng đỡ em hay là nguồn tài nguyên của Hình Thiên kém hơn cái công ty nhỏ xíu kia của cô ta?”

Tô Hà nhìn xuống đất đáp:

“Do em không chịu phấn đấu.”

“…!”

Quách Như giận đến mức không nói nên lời, thiếu chút nữa không thèm giữ hình tượng mà liếc cô gái trước mặt mình.

Cô cắn răng nhẫn nhịn.

“Ban đầu bảo em đi uống rượu với họ, em không đi. Chị lại bảo em đi dỗ họ, em cũng không làm! Em định tỏ ra mình thanh cao đến bao giờ? — Trong giới này những người giả vờ thanh cao sẽ không bao giờ có đất dung thân đâu!” 

Tô Hà gật đầu: “Chị Quách nói đúng.”

“…”

Tô Hà đứng đối diện suýt chút nữa là đã vỗ tay khen hay, Quách Như tức điên nhưng không thể trút cơn giận, đành phải kìm lại.

“Được rồi, được rồi! Em cứ về đi, chuyện vào đoàn phim chờ chị thông báo.”

*

Đêm hôm đó, vụ lăng xê mà Quách Như nói quả nhiên đã bắt đầu. 

Lần này mọi chuyện xảy ra rất nhịp nhàng. Dựa trên hot search của weibo, dư luận được dẫn dắt theo hướng Tô Hà cọ nhiệt Lâm Hạm.

[Tô Hà là ai vậy? Có phải mỗi mình tui không biết cô ấy là ai không??]

[Thím lầu trên êi, không phải riêng mình cô, tui thấy không ai biết đâu.]

[Đây là gà rừng tuyến mười tám của nhà nào? Muốn nổi tiếng đến phát điên rồi hay sao?]

[Mặt chị gái này nhìn còn to hơn Lâm Hạm nữa.]

[Buổi sáng còn cọ nhiệt Văn Sanh nhà bọn tui, tối đã đổi hướng sang nhà khác rồi? Đúng là chay mặn đều không chê!]

[Tình nguyện ôm cục cưng Văn Sanh về nhà, không hẹn ngày gặp lại.]

[Nhìn chị gái này giống Lâm Hạm thật luôn í, không lẽ phẫu thuật thẩm mỹ hả ta?]

[Nếu thế thì đây đúng thật là một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ thành công đó, không biết là làm ở bệnh viện nào nữa — Đây đúng là sự thành công của phẫu thuật nha!]

Trong lúc trên mạng đang ồn ào chửi mắng, Tô Hà và Kế An An đang ở căn hộ nhỏ mà công ty sắp xếp cho Tô Hà. 

Kế An An xứng với danh hiệu “Sợ bà chủ bị mắng rồi nghĩ quẩn trong lòng”, vì thế cô nàng cứ liên tục cầm lấy điện thoại của Tô Hà để cô ấy không nhìn thấy được những câu nói khó nghe trên weibo rồi lại bực bội trong lòng.

Nhưng kết quả thì…

“Aaaaaa, chắc em tức chết! Mấy người thì biết cái gì chứ! Nếu so về gương mặt thì bà chủ mình xinh hơn cái cô Lâm Hạm kia nhiều! Vậy mà lại bảo bà chủ cố tình phẫu thuật cho giống Lâm Hạm? Ở đó mà phẫu thuật thẩm mỹ! Rõ ràng chị ta dựa theo bà chủ để phẫu thuật thẩm mỹ nhưng thất bại cơ mà!?”

“Còn câu này nữa, nghe vào đã thấy ngu rồi! Ai cần cục cưng Văn Sanh của mấy người! Ai bú fame của anh ta chứ!? Nếu không phải là đoàn đội của bên đó mặt dày kéo bà chủ vào để xào cp, thì ai thèm quan tâm đến anh ta như thế nào?”

“Thôi, bớt giận, bớt giận nào.”

Người bên cạnh đưa đến một bọc hạt dưa.

“Dạ, cảm ơn bà…”

Kế An An thiếu chút nữa là muốn ngạt thở đến nơi.

Mấy giây sau, cô quay đầu sang thì thấy đương sự đang bị mắng trên Weibo đang thản nhiên nằm trên thảm tatami vừa xem điện thoại vừa cắn hạt dưa. 

Kế An An: “…”

Cô lại lên tiếng: “Bà, chủ!”

Đang đắm chìm trong niềm vui thì nghe có tiếng người gọi làm Tô Hà giật mình, hạt dưa đang cầm trên tay theo đó mà rớt xuống vài hạt, cô không khỏi mờ mịt vô tội ngẩng đầu lên nhìn.

“Hả?”

Kế An An: “…”

Hả cái đầu chị!?

Chị đang bị người ta chửi đó, chị gái à!?

Sao chị lại rảnh đến mức ngồi ăn dưa cùng người ta vậy!?

Kế An An hít sâu tận ba lần để đè nén cơn giận xuống.

“Không, có, chuyện, gì, cả.”

Kế An An nặn ra từng chữ rồi quay người đi. 

Cô giận dữ vuốt màn hình điện thoại, dán chặt đôi mắt trên màn hình – Cô không tin rằng mình không thể tìm thấy một…

“A”

Ánh mắt của Kế An An sáng lên.

“Bà chủ, chị nhìn xem.”

Tô Hà chưa kịp phản ứng gì thì đã bị trợ lý của mình dí chiếc điện thoại sát vào mắt.

Đó là một trong các bài đang nằm trên top của hot search weibo.

Trong vô vàn lời mắng chửi kia, không ngờ lại có một lời khen nằm lẫn trong đấy.

[Bàn tới bàn lui, sao tôi vẫn có cảm giác Tô Hà nhìn xinh hơn Lâm Hạm nhỉ?]

Đương nhiên bên dưới cũng đầy lời mắng nhiếc, nhưng đã bị Kế An An nhắm mắt lơ đi.

“Ít nhất cũng có một người không bị mù!”

Kế An An nhìn về phía Tô Hà: “Bà chủ, chị thấy sao?”

“Thấy gì?”

Tô Hà suy nghĩ một chút, thành thật hỏi:

“Em có chắc đây không phải là tài khoản phụ của em không?”

Kế An An: “…”

Kế An An: “Bà! Chủ!”

Tô Hà lấy tay bịt hai bên tai, cười khúc khích xin tha.

“Chị sai rồi, chị sai rồi — Nào, bé yêu của chị, chúng ta đừng nhìn những cái này nữa, để chị rửa mắt cho em ha.”

“?”

Ánh mắt của Kế An An tràn đầy hoài nghi.

Sau đó liền thấy Tô Hà lấy điện thoại của mình ra, ngựa quen đường cũ mà tìm kiếm một tài khoản Weibo chỉ có duy nhất một chữ [Kiêu] có dấu tích xác nhận chính chủ.

“Album mới thì phải tuyên truyền, nếu đoán mò bài hát chủ đề thì còn quá sớm. Vì thế từ giờ cho đến trước khi comeback thì mình ngồi ngắm nam thần để rửa mắt đi.”

“Chị trồng cây si thì trồng một mình đi, lôi em theo làm gì!”

Kế An An tức giận nói.

Nhưng vài giây sau, đôi mắt không kìm được dán vào màn hình điện thoại.

“Tấm này đẹp, tấm này cũng đẹp nữa…”

“Trời ơi nhìn đôi chân này đi! Muốn liếm quá đi mất huhuhu!”

“Điện thoại chị chưa có lâu đâu nha, nếu em muốn thì khử trùng trước khi liếm!”

“….Chị hãy quên chuyện đó đi bà chủ à. Chị tải lại trang chủ thử xem có tấm nào mới để liếm không?”

Tô Hà không có hy vọng gì nhiều, nhưng vẫn tải lại trang. 

Vài giây sau, đã hiện lên trang chủ mới.

Quả nhiên vẫn không có bài đăng nào mới.

Hình như có điều–

Tài khoản weibo có dấu tích xác nhận chính chủ của Kiêu thần vừa like cái bình luận kia:

[Bàn tới bàn lui, sao tôi vẫn có cảm giác Tô Hà nhìn xinh hơn Lâm Hạm nhỉ?]

Kế An An: “…”

Vẫn là Kế An An: “??!!”

Năm phút sau.

Trên weibo nổ tung.