Hôn Chí

Chương 23




Edit: Cải Trắng | Beta: Cải Xanh

“Anh… Anh nói với cậu ấy như thế thật à? Anh nói mình không quan tâm?” Thương Nhàn nói như muốn nhảy bổ ra khỏi điện thoại.

“Ừm.” Thương Kiêu cau mày: “Có vấn đề gì sao?”

“Mẹ nó! Vấn đề siêu to luôn đấy!”

“Thương Nhàn.” Giọng người đàn ông trầm xuống.

Thương Nhàn bị ngữ điệu lạnh tanh ấy dọa chết khiếp, tính tình được vun đắp từ nhỏ làm cô có chút e dè, nhưng rất nhanh cô đã nhớ ra câu chuyện Thương Kiêu vừa kể, lửa giận bùng lên lần nữa.

“Vâng! Em biết anh từ nhỏ đã ưu tú, thực lực đủ để ép bẹp dí một người cùng thế hệ, làm họ chỉ biết nhìn theo bóng anh… Anh, hẳn cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ được biết đến cảm giác gọi là ghen ghét, muốn mà không được.”

Không chờ Thương Kiêu đáp lời, Thương Nhàn đã nói tiếp, bắn như súng liên thanh: “Anh thông minh như thế, chỉ cần suy nghĩ kỹ thêm một chút là anh biết ngay chân tướng đằng sau vụ liên hôn này… Mấy ngày trước anh đến tìm em làm em tưởng anh có tình cảm với Tô Hà, kết quả giờ anh lại nói với em anh không hề bận tâm đến việc Tô Yến gọi người khác là anh rể?”

“Anh không muốn cô ấy bị liên lụy.”

“Việc này chẳng liên quan đến có liên lụy hay không!” Thương Nhàn tức điên lên. Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng: “Được. Vậy giờ anh cho em một câu trả lời chắc chắn đi. Anh có thích Tô Hà không?”

“…”

Thương Kiêu cụp mắt, xoay người.

Chỉ mấy phút trước thôi, cô vẫn còn đứng ở đây. Đôi mắt nhìn anh như chứa vạn vì sao lấp lánh dần tối đi, cuối cùng mờ mịt chẳng chút tia sáng.

Ánh mắt Thương Kiêu tối đi, bất giác nhíu mày.

“Anh nợ cô ấy.”

Thương Nhàn tức muốn hộc máu: “Con gái thích anh nhiều như thế, anh định trả nợ từng người một à?”

“Anh coi cô ấy như em gái. Cô ấy không giống.”

“…”

Thương Nhàn nghiến răng nói: “Đúng! Cậu ấy không giống! Cậu ấy thích anh suốt ngần ấy năm trời, còn anh… thôi, anh ngoài âm nhạc ra thì còn đam mê thứ gì khác đâu. Nên giờ anh đang định lấy chính bản thân ra báo đáp, dùng bản thân để trả nợ cho sự yêu thích của cậu ấy?”

Thương Kiêu không nói gì, chỉ nhíu mày chặt hơn.

Những gì cô nói quả thật hệt như anh suy nghĩ. Nhưng qua miệng cô lại làm anh thấy có gì đó không đúng…

Sau một hồi suy ngẫm kỹ càng, anh thấy dưới đáy lòng có tâm tư đang chôn chặt.

Nhưng, nhìn không rõ.

Sự im lặng khiến Thương Nhàn thay đổi thái độ hoàn toàn, lạnh lùng nói: “Thương Kiêu, anh chẳng thay đổi chút nào cả. Nếu sớm biết Tô Hà sẽ thích anh, năm đó em phải để cậu ấy cách anh thật xa.”

Ánh mắt Thương Kiêu xao động.

Lát sau, anh bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Nhưng em chưa làm thế.”

“Được! Anh nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay đấy. Sau này, nếu Tô Hà không còn thích anh nữa, thì dù cậu ấy ở bên ai anh cũng đừng để ý, ngàn vạn lần đừng quan tâm đến.”

Thương Kiêu rũ mắt, nói: “Anh nói rồi, anh sẽ không trói buộc cô ấy.”

Thương Nhàn tức điên lên, cười khẩy.

“Em tin anh. Nhưng tình cảm là thứ không thể khống chế. Hôm nay anh mình ép mình đi vào khuân khổ, em dám cược, sẽ có một ngày anh thất bại đến không còn manh giáp.”

Thấy người bên kia điện thoại không nói gì, Thương Nhàn nghiến răng nghiến lợi bảo: “Anh, em rất mong chờ đến ngày có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh. Bởi vì, đấy là do anh nợ cậu ấy.”

*

Tô Hà vừa rẽ chỗ khúc ngoặt hành lang thì bị người hầu ngăn lại: “Tiểu thư, bà nội bảo cô về rồi thì lên thẳng phòng trà trên tầng ba gặp bà.”

“Phòng trà?” Tô Hà ngớ người ra mất mấy giây rồi nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, cẩn thận hỏi dè: “Thế boss lớn thích uống trà về chưa?”

Cô hầu dở khóc dở cười nói: “Rồi ạ. Ngài ấy vừa mới về. Bà nội đã gọi rồi thì tiểu thư mau chóng qua đó đi.”

“Không không, đột nhiên tôi nhớ ra mình có việc…”

Tô Hà quay đầu định lủi mất.

“Tiểu Tô Hà, cháu tính đi đâu?”

“…”

Cô sững người tại chỗ.

Mấy giây sau, cô quay đầu nở nụ cười cứng ngắc, ngẩng lên nhìn bà nội Tô đang ung dung đứng trên cầu thang.

Sau đó, Tô Hà lập tức cười tươi rói, vặn eo.

“Bà nội! À, cháu… cháu ngồi lâu quá nên mỏi người, ra đây hoạt động tay chân, giãn gân cốt chút.”

“Cha cháu đang trong phòng trà, cháu vào đó mà giãn cơ.”

“…” Nụ cười của cô tắt lịm.

“Bà nội, đâu phải bà không biết chuyện đó. Mấy năm nay, cháu với cha cháu như nước với lửa, giờ ông ấy nhìn cháu thế nào cũng không vừa mắt. Bảo cháu lên phòng trà thì ai mới là người được ‘hoạt động tay chân’ ạ…”

“Đừng có nhiều lời với bà. Lên!”

“…Dạ.”

Tô Hà đấu không lại quý bà quyền lực nhất trong nhà, đành ủ rũ tuân theo.

Đến nơi, cô chần chừ ngoài cửa mất một lúc, thẳng đến khi người hầu chuyên phục vụ trong phòng trà mở cửa ra, ngạc nhiên nói: “Tiểu thư?”

Tiếng châm trà bên trong bỗng ngừng lại.

Tô Hà cắn răng, cười trừ: “Chị ra ngoài đi, ở đây hết chuyện chị phải làm rồi.”

“Vâng.” Người hầu lo lắng tuân mệnh đi xuống dưới.

Tô Hà hít sâu một hơi, hóp bụng ưỡn ngực, bước vào phòng trà.

Không đợi cô kịp đi vòng qua tấm bình phong, đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc, kèm theo đó tiếng trà róc rách chảy.

“Ai cho con về? Có phải cha đã nói, nếu con khăng khăng đặt chân vào giới giải trí, vậy thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cha không?”

“…” Tô Hà ngẩng đầu lên.

Trà hải(1) trong phòng trà của nhà họ Tô được làm từ thân gỗ già màu nâu. Trong phòng có hệ thống lọc nước suối với tạo hình Kim Thiềm(2) độc đáo đặt bên cạnh trà hải, nước quanh co chảy trên bề gỗ tốt, tạo nên cảm giác rất thuần hậu.

(1)Trà hải: Họ sẽ gia công trên thân gỗ bằng công nghệ, thích hợp dùng chung với dụng cụ pha trà, phẩm trà truyền thống của dân tộc Hán. Nó là kiểu bàn như dưới hình minh họa.

(2)Kim Thiềm: Hay còn gọi là Thiềm Thử hoặc cóc vàng, là một loại linh vật được ưa chuộng cầu tài lộc trong phong thủy của cả Trung Quốc lẫn Việt Nam.

Còn cha Tô Hà, đồng thời cũng là con trai trưởng nhà họ Tô – Tô Nghị Dân đang ngồi phía sau trà hải. Kể cả Tô Hà có bước vào, ông cũng không hề nhìn, chỉ chuyên chú xử lý trà mới pha.

Tô Hà bĩu môi, yên lặng nhìn Tô Nghị Dân pha trà, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

Bà nội từng nói với cô rằng cha cô từ bé đã nóng tính, trời sinh ngang bướng nên thường uống trà để tu thân dưỡng tính. Cho nên, thói quen này là do bà nội tác động từng chút một mà thành.

Sau đó, đến khi có Tô Hà, Tô Nghị Dân rất hay dùng dáng vẻ này hù dọa cô. Mỗi lần cô chọc giận cha, phòng trà lại thành nơi khiến cô gặp xui xẻo.

Thí dụ như hiện tại.

“Rời nhà ba năm là quên hết lễ nghĩa được dạy rồi đấy à? Người lớn hỏi sao không trả lời?” Tô Nghị Dân tức giận nói, nặng nề đặt “bộp” tách trà trong tay xuống.

Tô Hà cúi đầu, lí nhí nói: “Vâng, cha đã nói rồi. Lời cha nói con sao dám quên? Nhưng lần này là bà nội gọi con về chứ không phải bản thân con muốn tới. Hơn nữa, sớm biết hôm nay cha về, con đã duy trì ba mét, cung kính chờ cha xuống núi mới quay về, khỏi làm bẩn mắt cha mà.”

Câu đáp bâng quơ càng làm Tô Nghị Dân giận hơn. Ông đứng lên, chỉ tay vào con gái nói: “Tô Hà! Có phải con muốn cha tức chết mới thoải mái không?”

“…”

Tô Hà cắn môi dưới, ánh mắt do dự, không mở miệng nữa.

Nhưng sự yên lặng của cô trong mắt Tô Nghị Dân lại là âm thầm kháng nghị nên chẳng làm ông nguôi giận chút nào.

“Trước đó cha đã nói con không được vào giới giải trí, con có nghe lời cha không? Bỏ nhà ra đi, lén lút chạy đến Hình Thiên tham gia tuyển chọn. Có phải thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, cha không quản được nữa đúng không?”

Tô Hà bị chọc đúng chỗ đau, ngẩng lên nói: “… Là cha cấm túc con trước mà. Đây là cuộc đời của con, con muốn được tự do làm điều mình muốn. Dù cha có là cha con cũng không thể thay con định đoạt cả đời được.”

“Cuộc đời của con? Vậy con thử nói xem, con đã làm được gì rồi, hả? Đi tham gia mấy cái tiệc rượu ba lăng nhăng? Đi đối phó với quy tắc ngầm trong giới? Hay là ngày nào cũng lên hot search với một đống người xong để cư dân mạng chỉ mặt điểm tên mắng xối xả?”

Tô Hà nghẹn họng, cắn chặt răng, cúi đầu.

Một lát sau, cô không cam lòng nói: “Ba năm qua, con chưa lần nào ỷ vào điều kiện gia đình mình để lăn lộn, vì từ chối nên mãi đến bây giờ con mới có cơ hội chân chính đóng phim. Còn những chuyện khác, chỉ là ngoài ý muốn thôi. Miệng mọc ở trên mặt người khác, con không có năng lực khống chế. Nói gì thì nói, chủ tịch Hình Thiên cũng là cha, chẳng lẽ cha chưa quen với việc trong giới hay rộ lên tin đồn vớ vẩn…”

“Choang!”

Tiếng rơi vỡ vang vọng, dọa Tô Hà sợ hãi nuốt hết những từ chưa nói vào bụng.

Tô Hà ngẩng đầu, trông thấy tách trà Tô Nghị Dân ném vỡ tan tành trên đất.

“Cha…”

Tô Nghị Dân chưa bao giờ tức giận như thế này, trong mắt dường như ẩn giấu đau thương không thành lời.

“Tô Hà.” Ông gằn từng chữ một, vừa thương vừa tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Con có biết cái gì gọi là ‘giết người bằng lời nói’ không?”

“Con…”

“Con muốn là chính con nhưng con đã bao giờ suy nghĩ cho nhà họ Tô chưa? Từ nhỏ cha nâng niu, chiều chuộng con, biết con không thích tham gia mấy buổi tiệc xã giao nên không bao giờ ép đi. Vậy mà nay con lại lựa chọn một cuộc sống như thế?”

“…” Tô Hà siết chặt tay, móng găm sâu vào lòng bàn tay.

Cô thôi cắn chặt cánh môi trắng bệch, ngẩng đầu nhìn ông bằng đôi mắt hoen đỏ, ầng ậc nước.

“Cha, con có lỗi gì đâu? Con chỉ đang chịu trách nhiệm với chính sự lựa chọn của mình, con không làm gì sai cả. Tại sao lại không thể?”

“Tại sao à? Giờ con hỏi cha tại sao? Vì cuộc sống ấy con hi sinh nhiều như vậy, con đã giành lại được cái gì nào? Không có gì cả! Thấy người trên mạng mắng mình thế nào chưa? Đó là tất cả những gì con có đấy!”

Tô Nghị Dân quát ầm lên: “Ngoài cái đó ra, mày còn làm mất mặt nhà họ Tô nữa! Mày không xứng làm con gái tao!”

“…”

Phòng trà vang vọng giọng ông.

Tô Hà dùng sức cắn môi đến tái nhợt, gồng sức nắm chặt tay để bản thân không khụy xuống, nhưng đôi mắt đỏ au đã bán đứng cảm xúc cô lúc này.

Đứng bất động tại chỗ mất một lúc, Tô Hà mới chậm rãi thả lỏng tay. Lòng bàn tay xuất hiện vết lõm sâu như vầng trăng non, trắng bệch, đau đến chết lặng.

Cô cười khẽ, giọng khàn đặc: “Cha nói đúng. Lỗi con! Là con làm mất hết mặt mũi nhà họ Tô. Cả đời cha chói sáng rực rỡ, có một đứa con gái như con, quả là nét bút hỏng.”

Tô Hà thẫn thờ, chậm rãi xả hết buồn đau tích tụ trong lòng mình: “Nhưng cha yên tâm đi. Con hứa với cha… từ hôm nay trở đi, con sẽ không dẫm lên thềm cửa nhà họ Tô bước nào nữa. Phí nuôi dưỡng bao năm qua, con sẽ từ từ trả cha. Cha cứ coi như con gái mình đã chết đi.”

“… Hoặc có khi, trong lòng cha, cô ấy chết lâu rồi.”

“!”

Dứt câu, Tô Hà quay đầu rời đi.

Ra đến ngoài cửa, tầm mắt cô đã mịt mờ không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tô Hà hoảng loạn chạy trối chết, bước chân lảo đảo, thầm nghĩ nhanh chóng muốn cách xa nơi khiến mình hít thở không thông này.

Trong lúc hoảng hốt, cô không biết mình đã chạy ra chỗ hình cung nào ngoài sân thượng.

Tấm rèm dài chạm đất lay động theo gió, che hết những gì cô bỏ lại phía sau. Tô Hà như mất hết sức lực, tì tay lên lan can bằng ngọc thạch cao đến ngực.

Lan can làm bằng ngọc thạch lạnh lẽo. Mười đầu ngón tay đặt trên ấy khẽ run.

“Mày thật vô dụng!”

Tô Hà nhỏ giọng mắng bản thân.

Bên tai không ngừng vang lên những câu nói đó:

… Con mất bao nhiêu năm như vậy, con được gì rồi…

… Mày làm mất mặt nhà họ Tô…

… Mày không xứng làm con gái tao…

Miệng cô nếm phải mùi máu tanh tanh. Cô mới chạm vào môi, lập tức đầu ngón tay thấm máu đỏ tươi.

Hóa ra, cô đã cắn rách môi.

Tô Hà cười tự giễu.

Nhìn vệt máu đỏ tươi, bao nhiêu áp lực lại ùa tới, cảm giác chua xót đau khổ đè nặng lên ngực cô, bỗng chốc chỉ còn lại sự vắng lặng, hiu quạnh.

Cô như nghe thấy tiếng thì thầm trong lòng rằng, nó khổ muốn chết rồi.

Cha nói đúng.

Cô hi sinh rất nhiều, nhưng chẳng đổi lại được thứ gì.

Bởi vì người ấy nói: “Không sao, anh không quan tâm cái đó.”

Ba năm nay, cô một mình kiên trì chịu đựng đau khổ và cô độc bao quanh, tất cả mọi thứ đánh đổi lại bằng việc bị cha mắng, nói bản thân làm mất mặt nhà họ Tô.

Ngón tay Tô Hà lần nữa run lên. Cô sắp chịu hết nổi rồi, sắp bật khóc đến nơi rồi.

Nhưng cô không muốn khóc.

Cô lọ mọ lục túi, kéo khóa ngăn túi ngầm, lấy ra bao thuốc lá dành cho nữ và cái bật lửa giấu trong đó.

Cô rút một điếu trong bao ra, đầu ngón tay run rẩy châm lửa, cơ mà bật mấy lần vẫn chưa châm được.

Khóe mắt càng đỏ hơn.

Giây tiếp theo, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, rơi xuống.

Đây là cô tức phát khóc, bị một cái bật lửa bắt nạt.

Chứ không phải do đau khổ.

Tô Hà suy sụp buông thõng tay.

Nhưng, ngay giây sau, có một đôi tay thon dài, mạnh mẽ vươn ra từ sau lưng, vây lấy cô.

Bật lửa “tanh tách” một tiếng, bùng lửa.

Ngọn lửa màu lam nhảy múa trong gió.

Tô Hà cắn thuốc lá ngẩn ngơ. Cô có thể cảm nhận được chủ nhân của đôi tay đứng ngay sau cô, thân hình cao lớn, đang vòng tay ra đằng trước giúp cô bật bật lửa, tư thế như muốn ôm lấy người từ phía sau.

Gió nhẹ mơn man chiếc áo sơ mi trắng, như có như không trêu chọc cô từ phía sau.

Da đầu Tô Hà tê dại, có một thứ đã khắc sâu trong ký ức cô.

*

Con trai trưởng nhà họ Thương lạnh lùng, ngạo nghễ như thần, ít khi biểu lộ yêu ghét, cơ mà có hai thứ trở thành giới hạn của anh và cũng là cái anh ghét nhất.

Một là thuốc lá, hai là rượu.

Cho nên, giờ lựa chọn sáng suốt nhất của cô là ném điếu thuốc trong tay đi.

Tô Hà cúi đầu, nhìn cánh tay trắng nõn kia, ma xui quỷ khiến thế nào lại hạ điếu thuốc xuống châm lửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hà: Nhật ký phạm thần (1/N), check!