Hôn Chí

Chương 20




Edit: Mỳ | Beta: Cải Xanh

Xe đột ngột dừng lại. Tô Hà theo quán tính ngã về phía trước, suýt tự cắn vào đầu lưỡi.

Tài xế vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh Kiêu, anh Vương, xe phía trước đột nhiên phanh gấp.”

“Không sao.” Vương Tư Ngôn lúng túng nhìn qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, “Lo lái xe đi, tập trung vào.”

“Vâng, anh Vương.”

“…”

Tô Hà ngồi ghế sau đã lấy lại tinh thần, vừa xấu hổ vừa vui mừng, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Suýt chút nữa cô đã bị sắc đẹp của người này đầu độc nói hết những lời trong lòng rồi trước mặt hai người khác rồi.

Tô Hà không còn mặt mũi nào để nhìn Thương Kiêu nữa.

Mà Thương Kiêu dường như không để tâm tới chuyện này.

Sau khi xe chạy ổn định, anh lập tức nhìn sang Tô Hà: “Em vừa mới nói, em muốn cái gì?”

“…” Tô Hà cười gượng: “Em vừa mới…nói gì ạ?”

“Ừ.”

“Ối, em cảm thấy em chưa nói gì cả.”

“Em nói em muốn.”

“À, chuyện đó, em muốn, em muốn…” Vành tai Tô Hà đỏ ửng, lòng tràn đầy đau khổ. Bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng ngời ngẩng đầu lên: “Em nói em muốn gì ạ? Cần anh, anh… anh bồi thường.”

Sau khi đấu tranh đến suýt nghẹt thở, cuối cùng Tô Hà cũng có thể nói ra cả câu. Nói xong cô càng chột dạ không dám nhìn phản ứng của Thương Kiêu.

Trong xe lặng như tờ.

Mãi cho đến khi Tô Hà không nhịn được vừa định ngẩng đầu lên, thì cô nghe được tiếng thở dài khẽ khàng của người bên cạnh.

Dường như còn mang theo một nụ cười bất lực hoặc cũng có thể là ảo giác.

“Được. Anh biết rồi.”

“…?”

Đợi một tí.

Tô Hà chả hiểu gì.



Được cái gì? Anh ấy biết gì cơ?

“Em nghỉ ngơi đi, đường còn dài lắm.”

Tô Hà không bắt được cơ hội dò hỏi, cuộc nói chuyện đã bị câu nói của Thương Kiêu kết thúc.

*

Bà cụ Tô đã có tuổi nên thích nơi yên tĩnh, chán ngấy cuộc sống ồn ào nên nhà họ Tô được xây ở sườn núi gần bờ hồ. Bốn bề đồng không mông quạnh, ít người qua lại, phong cảnh vừa đẹp đẽ lại yên tĩnh — chỉ có điều là giao thông không thuận tiện.

Người lái xe là một tài xế có tay lái cứng đã làm việc ở JA 7 năm, nhưng khi lái xe lên núi anh ta vẫn lái rất chậm vì sợ xảy ra tai nạn.

Đường dài, càng về cuối khó đi.

Trên đường đi, Tô Hà đã nghỉ ngơi một lúc, thấy sắp đến nhà cô cũng không tiếp tục ngủ được nữa.

Cô lấy điện thoại bị mình đặt ở chế độ im lặng ra thì thấy cuộc gọi nhỡ của Kế An An.

Tô Hà hơi do dự, nhìn qua người ngồi cạnh.

“Em gọi một cuộc điện thoại, có ảnh hưởng đến anh không?”

Thương Kiêu nhìn sang: “Không đâu. Có việc gì gấp sao?”

“Cũng không hẳn, là điện thoại từ trợ lý của em. Chỉ gọi một lần chắc không có việc gì gấp.”

“Ừ.”

Tô Hà nhấn gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã nghe máy.

Cô hơi nghiêng người, hạ giọng xuống thật thấp: “An An?”

“Bà chủ! Em nghĩ chị sẽ tức điên lên cho mà xem!”

“?”

Tô Hà hơi nghẹn, mấy giây sau lại mỉm cười: “Sao thế, trưa nay em ngủ mơ thấy cái gì à?”

“Trời ơi, không phải không phải, em đang nghiêm túc đấy! Chị có thấy tin bị leak của đoàn làm phim trên mạng chưa?”

“Đoàn phim bị leak nội dung?”

Nụ cười nơi khóe môi Tô Hà nhạt dần.

Đoàn phim vừa quay được một nửa vẫn chưa đóng máy. Việc bị leak nội dung vào khoảng thời gian này có thể khiến đoàn phim bị tổn thất, đây chưa chắc đã phải là chuyện tốt.

Rõ ràng Kế An An không nghĩ nhiều như vậy, cô nàng vui vẻ: “Đúng thế, đúng thế. Là chị với hoàng thượng, à không, là cảnh mà chị quay cùng Kỳ Lâu dưới gốc cây mấy ngày trước, bà chủ à cảnh đấy chị diễn rất tuyệt!”

“…”

Tô Hà cảm thấy trống rỗng.

Cô vô thức quay sang nhìn người bên cạnh. Cánh tay của người đàn ông chống lên thành ghế bằng da, tay áo sơ mi trắng được xắn lên đến khuỷu tay lộ ra đường cánh tay lạnh lùng mượt mà, mười ngón tay thon dài như được chạm khắc gập lại trước mặt.

Dường như anh cảm nhận được gì đó, lông mi hơi khép lại ánh mắt rũ xuống.

Tô Hà vội vàng thu lại ánh mắt.

“An An, em gửi link cho chị đi, để chị xem.”

“Dạ! Bà chủ cố lên!”

Tô Hà dở khóc dở cười, chẳng biết ai lại tiêm thuốc kích thích cho Kế An An thế này.

Liên kết mà Kế An An gửi là từ một diễn đàn cô chưa từng thấy, sau khi đọc xong cô cũng đã hiểu một phần.

Video hình như được quay lén, ống kính hơi lệch nhưng toàn cảnh vẫn quay được rõ ràng. Cảnh được quay lại trong video chính là đoạn Tô Hà khi đã nhập vai sau khi diễn thử cùng Thương Kiêu.

Có lẽ ở hiện trường có nhiều tạp âm nên âm thanh trong video đã được xử lý. Video mười mấy giây không có âm thanh, chỉ có cảnh diễn trong phim.

———-

Trong video, Cố Đình Nhu và Lăng Tiêu đều đang mặc đồ cổ trang đứng đối diện nhau dưới gốc cây.

Dường như hai người đang cãi nhau, người con gái kiềm chế không nói một lời, cho đến khi các mạch máu nhợt nhạt trên cổ nhỏ trắng nõn dần căng lên có vẻ sự kiềm chế đã đạt đến cực hạn.

Bỗng dưng cô ấy ngẩng đầu nói gì đó, khóe mắt đỏ hoe như muốn khóc, cảm xúc thăng trầm như được giải thoát, nó giống như một sức mạnh vô hình đánh vào lòng người.

Dường như cùng lúc ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt đỡ rơi xuống từ khóe mắt cô.

Không chút tiếng động nhưng cũng đủ làm cho người khác đau lòng.

Mạch suy nghĩ của Tô Hà bị ứ đọng.

Lúc đó nhờ Thương Kiêu cô mới có thể nhập vai, cô biết mình đã phát huy vượt xa mức bình thường nhưng thực sự không ngờ biểu hiện lúc ấy lại đạt được trình độ này.

Cho nên ngay cả khi cô đã thoát vai, lấy góc độ người ngoài xem video cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Ngón tay Tô Hà lướt trên màn hình, kéo xuống dưới đọc bình luận.

[Mẹ nó! Nhan sắc thần tiên kỹ thuật diễn thần tiên, đây là phim gì!!]

[Thần tiên thật sự.]

[Chỉ có hình, không hề có tí âm thanh nào, vậy mà bà đây lại xem lại muốn khóc??]

[Ánh mắt đó kết hợp với cảnh khóc này đúng là muốn giết người mà! Trong vòng ba phút mị muốn toàn bộ thông tin của cô gái này ngay!]

[Nhất trí với lầu trên, đây là cảnh bị leak của đoàn làm phim, đoàn phim vẫn chưa đóng máy đâu. Cô gái trong trong video tên là Tô Hà, trước đây không có tác phẩm nào. Lần này chủ thớt tôi đây có cảm giác như vừa đào được một viên ngọc rồi.]

[Ôi, tui biết cô ấy nè, chẳng phải đây là cái cô diễn viên tuyến 18 đang hot trên weibo hai ngày nay đấy sao?]

[Phim vẫn chưa đóng máy mà đã bị leak ra như vầy thì có hơi thất đức đấy. Ok, bảo vệ công lý xong rồi, bỏ chuyện này sang một bên đi, để tui mlem mlem cảnh khóc đẹp đến động lòng người của chị đẹp này trước đã.”

“Mẹ nó… Hồi trước mị còn từng chửi cô ấy…  Mị nói thật chứ với cái nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cô này có thể nói là ăn đứt mấy cô diễn viên đang nổi nổi bây giờ luôn. Nàng tiên Tô Hà à hãy chấp nhận lời xin lỗi của tui.]

[Tiên nữ +10086.]

[Người diễn với cô ấy là Kỳ Lâu đúng không? Kỹ năng diễn xuất của Kỳ Lâu cũng được xem là có tâm với nghề đấy, mà lần này có cảm giác diễn xuất của cậu này bị bạn diễn lấn át, đúng là thê thảm đến mức không nỡ nhìn mà.”

[Tui thừa nhận kỹ năng diễn xuất của tiên nữ, nhưng đừng có nhắc anh Lâu nhà tui vào, cảm ơn.]

[…]

Tô Hà không biết rằng diễn đàn mình đang xem rất nổi tiếng giới hâm mộ, chỉ biết tốc độ đổi mới của cô không kịp với tốc độ mọi người bình luận.

Ngoại trừ vài nhận xét ghen ghét ra, thì đa số đều thấy mọi người đang điên cuồng khen kỹ năng diễn xuất của cô. Tô Hà đỡ trán, càng xem tâm trạng càng phức tạp.

Mãi cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại. Tô Hà ngẩn người, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đến rồi ạ?”

“Ừ, xuống xe đi. Các trưởng bối đã chờ rất lâu rồi.”

Cửa xe tự động mở ra, Tô Hà vừa định xuống xe bỗng dưng khựng lại.

Vài giây sau, cô cả người cứng đờ quay đầu lại.

“Các… trưởng bối?” Giọng nói run rẩy.

Trong mắt Thương Kiêu vụt qua nét cười nhạt.

“Ngoài bà nội ra, bác trai và cả nhà bác hai đều ở đây.”

Tô Hà: “!!!!”

Theo bản năng cô giữ chặt dây đai an toàn: “Anh, anh, sao anh không nói với em là ba em cũng đến đây vậy…”

“Em không hỏi.”

“…”

“Mà nếu như anh nói thì em chịu đến sao?”

“…”

Ai ngu mới đến.

Không cần cô trả lời cũng biết đáp án, khóe môi Thương Kiêu hơi nhếch lên, anh khẽ xoa đầu an ủi cô.

“Không sao, có anh ở đây.”

Tô Hà bị xoa đầu đến ngẩn ngơ.

Cô lấy lại tinh thần, vừa muốn gọi một tiếng “anh” từ tận đáy lòng thì người nọ đã xuống xe.

Giọng nói phía sau còn chứa ý cười: “Có anh ở đây, ít nhất bác trai sẽ không dùng nhiều sức.”

Tô Hà: “…”

Là ai dạy hư thiên thần của cô!

Tô Hà khóc không ra nước mắt bước xuống xe.

Quản gia của nhà họ Tô ra tiếp đón, Thương Kiêu theo lẽ bước đến. Nhân lúc cả hai đang chào hỏi, Tô Hà lùi về sau hai bước, cầm điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho Kế An An:

“Lượng truy cập trên diễn đàn này dã man thật đấy, chị nghĩ sẽ khá là hỗn loạn. Em giúp chị nhìn weibo tí nhé, có chuyện gì thì nhớ nhắn nhắc chị.”

Kế An An trả lời rất nhanh.

“Bà chủ chị…bận lắm ạ?”

Qua sáu từ kia cô cũng có thể đoán được trong đầu Kế An An đang nghĩ đến chuyện kỳ quáo nào, Tô Hà hơi bĩu môi, bất đắc dĩ gửi thêm một tin nữa: “Thực sự rất bận, nhưng không phải bận theo cách em nghĩ đâu. Từ chiều đến tối em đừng gọi điện cho chị, chỉ được nhắn tin thôi, nếu như em không muốn không được gặp lại bà chủ yêu quý của mình nữa.”

Kế An An: “[Ngạc nhiên đến đơ cả người.jpg]”

Tô Hà không trả lời nữa, cô không kịp rồi.

Thương Kiêu nghiêng người sang, quản gia chào hỏi xong đã đi trước cách bọn họ vài mét.

Tô Hà lập tức cất điện thoại, bước đến.

“Chúng ta —”

Cô đang nói thì thấy Thương Kiêu nhấc khuỷu tay lên, bỗng dưng không nói được tiếp:

“??”

Ánh mắt của người đàn ông rũ xuống, con ngươi đen láy lạnh lùng.

Giọng anh thờ ơ nhắc nhở: “Hai chúng ta là gì của nhau?”

Đáng tiếc Tô Hà còn đang choáng váng: “Anh em?”

Thương Kiêu không biết phải làm sao với cô, “Ít nhất tối nay chúng ta là vợ chồng.”

“…?!”

Tác giả có lời muốn nói: Tô – sợ hãi – Hà: Tôi tôi tôi tôi tôi… tôi còn kiềm chế được!