Hôn Chí

Chương 11




Edit: Cải Trắng

Beta: Cải Xanh

Khi đóng phim, Tô Hà mặc bộ váy kiểu cung đình dài, đuôi chạm đất rất rườm rà. Hơn nữa, lúc chạy về phía Thương Kiêu, cô đã không cẩn thận dẫm phải đuôi váy, thân thể nhào về phía trước, suýt ngã.

“Gấp gì chứ?”

Người đàn ông ấy đưa tay túm lấy tay cô, giúp cô tìm lại cân bằng.

Tô Hà hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên, trộm nhìn khuôn mặt sắc nét bị giấu sau lớp khẩu trang, va phải con ngươi thâm thúy.

“Sao anh lại ở đây?”

Đợi cô đứng vững, Thương Kiêu mới thu tay.

Anh rũ mắt, im lặng chăm chú quan sát cô. Đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng lên không biết do thời tiết nóng hay chạy nhiều quá, anh không tài nào thốt ra nổi những lời mình định nói.

“Đi ngang qua thôi.” Cuối cùng, Thương Kiêu vẫn đổi câu khác: “Nghe Thương Nhàn nói em ở gần đây nên qua xem thử.”

Có lẽ, ánh mặt trời đã rọi xuống mặt đất quá lâu làm giọng anh cũng như được sưởi nắng, nghe vừa biếng nhác lại êm tai.

Tô Hà phục hồi tinh thần: “Quanh đây toàn chỗ quay phim thôi… Ơ, anh muốn bổ sung thêm MV vào album lần này hả?”

Hàng lông mày của Thương Kiêu khẽ động đậy.

“Ừm, kết thúc rồi.”

Tô Hà chần chừ hỏi: “Thế anh ăn trưa chưa?”

“Chưa.”

“Em biết một nhà hàng khá được gần đây, anh có muốn… đến nếm thử không?”

“…”

Thương Kiêu cúi đầu, xem đồng hồ.

12:19

[Đẩy sang buổi chiều, tôi sẽ trở về trước một giờ.]

Nhớ đến lời mình đã nói với Vương Tư Ngôn, Thương Kiêu cau mày.

Tô Hà nhìn thấu phản ứng của anh: “Anh có việc thì đi trước đi, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi…”

Tô Hà ngắc ngứ không giải thích tiếp được. Cô cảm giác Thương Kiêu sẽ không để ý đến mấy lời mình nói, cái kiểu lừa mình dối người này chỉ khiến chính mình khó chịu mà thôi.

“Không đi à?”

“?” Âm thanh vang lên trên đỉnh đầu khiến Tô Hà ngẩn ra, đần mặt.

Cô gái đứng đón lấy ánh sáng, híp đôi mắt hạnh xinh đẹp trông hệt một chú mèo lười biếng nằm sưởi nắng ngủ trưa, ánh mắt mơ màng.

So với ánh mắt mất mát vừa này thì thuận mắt hơn nhiều.

Thương Kiêu rũ mắt.

“Không phải muốn ăn cơm cùng nhau sao? Không đi à?”

“Đi.”

Con ngươi màu hổ phách của cô gái đứng dưới ánh mặt trời biến đổi cảm xúc, điểm nét cười.

“Em đi thay quần áo đã. Sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tại phim trường, trong phòng thay quần áo.

“Mấy bộ quần áo hàng ngày chị mang đến phim trường ở đây cả chứ?”

“Đúng thế, bà chủ. Nhưng, chị lôi chúng đến đây làm gì?”

“Em giúp chị chọn một bộ đi. Cái này thế nào?”

“Phải xem bà chủ muốn phong cách nào đã.”

“Ừm, mấy em gái thường theo phong cách nào? Style ngoan ngoãn đáng yêu?”

“…”

“An An?”

“Bà chủ, thứ lỗi cho em nói thẳng, năm chữ kia, ngoài một từ ‘điên(1)’ ra thì chẳng có chút nào liên quan đến chị.”

(1)Ở đây, chị trợ lý An An chơi chữ. Chữ “style” Tô Hà nói là /feng/ 风 còn cái trợ lý nói là 疯 /feng/ nằm trong cụm “bệnh thần kinh”. Hai từ này đồng âm nhưng khác nghĩa.

“…”

Khó được dịp Tô Hà bị mình làm nghẹn họng, Kế An An đắc ý cười mất một lúc lâu mới quay về trạng thái bình thường.

“Mà bà chủ này, chị định thay quần áo làm gì?”

Tô Hà đứng trước gương ướm đồ, không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Để giữa trưa ra ngoài đó.”

“Ơ…”

“Sao thế?”

Kế An An ăn ngay nói thật: “Mới nãy chị không có ở đây, đạo diễn đã qua dặn dò, nói giờ cơm trưa chị nên đi tìm Kỳ Lâu để tập kịch, tìm cảm giác.”

Tô Hà: “…”

Hai phút sau.

Thương Kiêu đang đứng chờ ở ngoài phim trường thấy Tô Hà chậm rì rì đi ra, đi tới trước mặt mình.

“Kiêu thần, xin lỗi anh… buổi trưa em không ra ngoài ăn cơm với anh được.”

“Hửm?”

“Đạo diễn bảo em học kịch bản.”

Cô gái ấy cúi đầu, tinh thần rệu rã, ủ dột đến độ bất cứ lúc nào cũng có thể mềm thành một bãi dưới đất.

Không hiểu sao, Thương Kiêu muốn cười.

“Thế anh ở lại đoàn làm phim ăn cơm với em nhé?”

“Vâng, em đưa anh…” Cô đang nói thì khựng lại.

Bầu không khí xung quanh như bị ấn nút tạm dừng. Sau vài giây yên ắng, Tô Hà mới hoang mang ngẩng đầu.

“Hả?”

Thương Kiêu rũ mắt, mỉm cười: “Không được à?”

“Được chứ!”

Vì vậy, Kế An An ở trong phim trường mới vừa đặt hai phần cơm hộp xuống bàn tròn nhỏ cạnh ghế nằm thì ngẩng lên thấy bà chủ nhà mình chạy nhanh tới, hưng phấn kéo theo một người mặc đồ đen thần bí.

Vẻ tươi cười rực rỡ ấy đã ép nữ phụ số 2 số 3 số 4 trong cùng phòng trở nên ảm đạm, Kế An An như phát sáng chỉ muốn che mắt.

Bà, chủ, à.

Cho dù đấy là thiên thần của chị thì chị vẫn chỉ là cô diễn viên tuyến mười tám, không cần vui vẻ như chú chó cỏ chứ.

… Dùng “chú chó cỏ” để hình dung hình như hơi quá đáng.

Kế An An ngẫm nghĩ một lát rồi liếc sang nhìn, sau đó nhìn sang chỗ khác luôn.

Được rồi, là chú chó nhỏ xinh đẹp vui vẻ.

Chú chó nhỏ xinh đẹp “ngậm” theo “con mồi” của mình, vui vẻ quay về.

Kế An An rất tự giác: “Em đi lấy thêm một phần cơm hộp nữa nhé bà chủ.”

Chú chó nhỏ xinh đẹp: “Cảm ơn An An!”

Kế An An mặt không chút cảm xúc đi ngang qua, tự động chuyển mấy từ kia thành “gâu gâu gâu gâu gâu”, đợi đến khi đi sượt qua vai nhau mới hạ giọng nói nhỏ: “Style em gái đáng yêu ngoan ngoãn nhé, bà chủ.”

Tô Hà chớp mắt.

À, đúng rồi!

Chú chó nhỏ xinh đẹp đang đắc ý vểnh đuôi vội vàng giấu móng vuốt và cụp đuôi, ánh mắt trở nên ngoan ngoãn hơn.

Đoàn làm phim nhiều người, ban nãy Tô Hà đã hấp dẫn không ít người nhìn sang.

Tô Hà cẩn thận mở hộp cơm.

“Kiêu…”

Nhớ ra ở đây nhiều lỗ tai đang dựng lên, Tô Hà nuốt từ tiếp theo trở về, đẩy đẩy hộp cơm sang bên cạnh.

“Anh ngồi đây đi. Chỗ này đưa lưng về phía phim trường, có tháo khẩu trang thì bọn họ cũng không nhìn ra.”

Tô Hà nhỏ giọng nói, thầm thấy may mắn vì trước đó mình đã chọn góc này.

“Không sao.”

Anh dùng một tay nhận lấy cơm hộp để cạnh.

Cùng ăn cơm hộp giá rẻ của đoàn làm phim nhưng rơi vào tay anh, cảm giác vẻ ngoài và hương vị của nó như được tăng lên mấy cấp. Phần ngón tay thon dài ấm nhuận cầm hờ, trông như ngọc trắng thượng hạng được chạm khắc thành hình thù vô cùng xinh đẹp.

Tô Hà ngẩn ngơ hai giây.

Cô thất thần nghĩ, giá mà lúc này được chụp một tấm đăng lên weibo, không biết sẽ chọc cho bao nhiêu X quang xếp hàng ngồi liếm hình nữa.

Tô Hà ôm lấy phần cơm hộp của mình, ngồi xuống đối diện Thương Kiêu, thuận tiện giúp anh “giám thị” toàn trường quay.

Ngẫm lại một cách nghiêm túc thì đây không phải lần đầu tiên Thương Kiêu và Tô Hà ăn cùng nhau. Hồi học sinh, mỗi lần cô lấy danh nghĩa tới chơi với Thương Nhàn để ở lại nhà họ Thương thì có đến một hai lần cực kỳ may mắn được gặp Thương Kiêu.

Có điều, bàn ăn ở nhà họ Thương vừa lớn vừa dài, khăn trải bàn màu trầm thêu tường vi, kéo khoảng cách ra xa cả trời.

Cô gái nhỏ xoắn xuýt tay chân ngồi trên cái ghế cao ăn cơm, thường xuyên liếc trộm cậu con trai trưởng nhà họ Thương ngồi chếch phía đối diện.

Trước nay anh luôn yên tĩnh, rũ mắt, sắc mặt lạnh nhạt, giống như vị thần không màng khói lửa nhân gian.

Thần kỳ thay, anh không hề hay biết có một cô nhóc hư hỏng, vừa thành kính vừa kỳ quặc, lúc đứng dưới tượng Phật ở Cửu Thanh Sơn cầu nguyện lại len lén mở mắt ra nhìn xung quanh. Nguyện vọng biết bao năm của cô nhóc đó, không năm nào là không liên quan tới anh.

Cô xấu xa, trộm làm giao dịch với Phật Tổ: “Đức Phật à, người có nhiều thần khí như vậy, người tặng anh ấy cho con được không?”

Lần nào Phật cũng im lặng nhắm mắt, lười để ý đến cô nhóc hư hỏng, một bụng toàn ý nghĩ xấu xa nhưng lại vờ ngoan ngoãn.

Lớn lên, cô nhóc hư đó mới biết.

Phật không làm giao dịch.

Dường như có một chút năng lực thần tiên thôi đã định sẵn sẽ cao ngạo hơn người, người thường có lấy cuộc sống ăn ngon mặc đẹp của mình ra đổi cũng chỉ được một bức hình hư ảo, không thể chạm tới.

Cô nhóc hư đó đã học được cách không hi vọng xa vời.

“A!”

Trong lúc thất thần, răng Tô Hà cắn phải miếng sạn lẫn trong cơm hộp.

Cồm cộm rất ghê.

Thế nên, khi Thương Kiêu nghe tiếng ngước mắt lên thì thấy cô gái ngồi dối diện mình vành mắt ửng hồng, nước mắt nằm trong hốc mắt sắp trào ra.

Thương Kiêu đặt đũa xuống, cau mày.

“Em sao thế?”

“…” Tô Hà ngồi thẳng lưng, xua tay.

Cô trời sinh khả năng chịu đau thấp, đau mất một lúc mới khôi phục trạng thái bình thường, ngước khuôn mặt mếu máo chảy nước mắt.

“Cơm có sạn. Kiêu thần, anh đừng ăn, để em bảo người mang cơm hộp tới.”

Thương Kiêu vì lo cho cô nên cúi người, kéo khoảng cách hai người lại gần. Cô thì đột ngột ngẩng lên, cánh môi hồng nhuận bất ngờ xông thẳng vào tầm nhìn của anh.

Khoảng cách quá gần, hơi thở xen lẫn, loáng thoáng trông thấy phần đầu lưỡi hồng hồng vài lần.

Ánh mắt Thương Kiêu tối sầm, nhưng chỉ mấy mấy giây đã áp chế được.

Tô Hà không phát hiện ra, quay đầu tìm di động.

“Cô Tô, có cần tôi giúp không?”

Tô Hà cúi người lướt di động, nghe tiếng liền từ chối theo bản năng.

“Không cần, tự tôi…”

Nói đến đây, cô khựng lại, suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi.

Đây là tiếng của Kỳ Lâu! Đã thế còn cách rất gần!

Kiêu thần đang ăn cơm, không đeo khẩu trang.

“!”

Khoảnh khắc ấy, phần râu vô hình trên người Tô Hà dựng đứng lên.

Kỳ Lâu ở phía sau đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi đưa lưng với mình.

“Đây là…”

“Bạn của tôi!”

“…” Kỳ Lâu hoa mắt.

Đến lần thứ hai nhìn chăm chú, thân hình người đàn ông mặc đồ đen ngồi đó đã bị cô gái phía trước che hơn nửa.

Cô gái nhanh nhẹn giống như… một chú mèo xù lông khi thấy có nguy hiểm xâm lấn lãnh thổ riêng.

Kỳ Lâu cười khổ.

Tô Hà nở nụ cười lanh lợi: “Ừm… Anh Kỳ có việc gì sao?”

“Đạo diễn Vương bảo tôi nhân lúc ăn cơm trưa tới giúp cô làm quen kịch bản.”

Tô Hà do dự: “Xin lỗi anh, anh Kỳ. Bạn tôi đang ở đây nên không tiện lắm. Trước giờ quay buổi chiều, tôi sẽ nhanh chóng…”

“Không sao đâu, ngồi đây cùng nhau đi.”

Người đàn ông bị cô chắn ở trong góc lên tiếng, giọng nói lành lạnh, như tơ như trúc.

Tô Hà quay đầu, nhỏ giọng thì thầm.

“Không sao thật không ạ?”

“Ừ.”

“Bọn em có thể tiến hành chậm một chút, ăn trưa xong làm vẫn kịp.”

“Sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của em.”

“…”

Kỳ Lâu nghe tiếng, tâm trạng phức tạp.

Mặc dù trợ lý đã nhắc qua đến lời đồn đãi trong tổ khiến anh có rất nhiều suy đoán về thân phận người đàn ông này nhưng giờ đây, Kỳ Lâu vẫn không nguyện ý tin rằng, cái thanh âm réo rắt, gợi cảm này lại đến từ vị không một ngôi sao nào trong giới giải trí có thể đắc tội.

Bởi vì, nếu đúng là người đó thì giọng điệu lúc nói chuyện với Tô Hà quá khác với thái độ lạnh lùng xa cách, như vị thần ngồi trên cao.

Cũng khiến Kỳ Lâu cảm nhận được nguy hiểm.

Tô Hà và Thương Kiêu thống nhất ý kiến. Đến khi đứng dậy, cô chần chừ quan sát Kỳ Lâu.

“Ừm… anh Kỳ này, bạn của tôi tự mình đến đây nên làm phiền anh đừng để tin tức ra, miễn cho việc nảy sinh những hiểu lầm không đáng có.”

Tô Hà ra hiệu cho Kỳ Lâu bằng cách đánh mắt từ chỗ mình vào bên trong.

Kỳ Lâu ngồi xuống vị trí ban đầu của Tô Hà.

Anh cúi đầu, chạm ngay phải cặp mắt đen nhánh bình tĩnh, ánh mắt âm u.

“Tiền bối… Thương.”

“Ừm.” Thương Kiêu lạnh nhạt gật đầu.

“…” Đây mới là vị thiên thần mà Kỳ Lâu và mọi người quen biết. Lạnh lùng du dương, không nhiễm khói lửa nhân gian, càng không tỏ ra thân thiện với bất kỳ ai.

Thế thì, anh với Tô Hà được đối xử đặc biệt kia có quan hệ gì…

Kỳ Lâu rơi vào trầm tư. Tô Hà ngồi xuống bên cạnh Thương Kiêu, mở kịch bản đặt trên đầu gối rồi cầm di động lên.

Thương Kiêu rũ mắt nhìn cô.

“Em định làm gì nữa?”

Tô Hà quơ quơ di động: “Em đặt cơm hộp cho anh.”

Di động bị lấy đi.

“Để anh đặt cho, em đọc kịch bản đi.”

“Ồ.” Tô Hà ỉu xìu cúi đầu.

Lực chú ý rời sang kịch bản đặt trên đầu gối.

Thật ra, cô đã học thuộc làu làu kịch bản nhưng không diễn nổi. Vô hình trung, cô tưởng tượng được cảnh đạo diễn nói phun nước miếng lấp lánh…

[Là kiểu thiếu nữ mộng mơ! Cần ánh mắt của thiếu nữ đang tơ tưởng yêu đương!]

Thiếu nữ? Còn mộng mơ?

Tô Hà: “…”

Mộng cái đầu nó chứ!

Tô Hà thầm oán giận trong lòng đến lần thứ 78 thì bỗng nhìn thấy ngón tay thon dài xinh đẹp xuất hiện trên kịch bản trước mặt.

“Chỗ này.” Giọng nói sát gần, trầm thấp khàn khàn, chọc cho người ta ngứa ngáy.

Tai Tô Hà đỏ bừng.

“Dạ?” Cô hốt hoảng như chú thỏ đang cuộn mình, không dám ngẩng đầu, hoảng loạn nhìn sang chỗ ngón tay chỉ.

Dòng chữ đen nghiêm chỉnh trên kịch bản viết: [Lăng Tiêu ôm chặt Cố Đình Nhu, hôn lên môi.]

Tô Hà: …Hả?

Giọng nam lại vang bên tai: “Em với anh ta, có cảnh hôn?”

Thanh âm nhẹ tựa lông hồng.

“??!!”

Nhưng sức nặng thì như ngàn cân.