Kiều Dư An bị nói đến ủ rũ cụp đuôi, đã có thể cảm giác được chính mình ở nhà một chút địa vị cũng không có, địa vị đã từng của bản thân đều bị Giang Mộ Trì đoạt đi rồi, người nam nhân này thật sự quá đáng.
Một hồi sau Giang Mộ Trì đi vào mọi người liền chỉ đối với Kiều Dư An "oo". Mọi người kỳ thật là đợi lúc Giang Mộ Trì không có ở đây, dù sao An An cũng là đứa trẻ nhà mình, đứa trẻ nhà khác có tốt thế nào cũng không bằng nhà mình, cũng vì hi vọng có thể giúp hai người ở cùng nhau lâu dài một chút lúc này mới nhắc nhở Kiều Dư An vài câu, không coi là răn dạy.
"Thời gian cũng không còn sớm, tiểu Trì cùng An An đi về trước đi, vào giờ này lái xe cẩn thận một chút." Bà ngoại đứng lên, nên nói cũng đã nói, tiếp tục giữ lại chỉ càng ngày càng muộn.
"Dạ, bà ngoại, ba mẹ, con với An An đi về trước." Vừa lúc Giang Mộ Trì cũng có một cái bưu kiện nước ngoài cần xử lý lập tức vì thế thuận nước đẩy thuyền.
"Ừ, đi đi, lái xe cẩn thận một chút."
Hai người từ nhà bà ngoại đi ra, Giang Mộ Trì đi ở phía trước, trước mở cửa ghế phụ, Kiều Dư An tâm tình uể oải lên xe, vừa rồi bị dạy bây giờ còn có chút không dễ chịu. Giang Mộ Trì khởi động xe rời khỏi nhà bà ngoại, lúc này mới mở miệng hỏi Kiều Dư An bị làm sao vậy.
"Không có việc gì." Kiều Dư An uể oải ỉu xìu, lắc lắc đầu.
"Không có gì sao lại ủ rủ cụp đuôi như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa ăn đủ vải, nếu em thích anh để chị Triệu đi mua." Trước khi tiếp điện thoại tâm tình Kiều Dư An cũng không tệ lắm, này sau khi tiếp một cuộc điện thoại sao lại biểu tình chán chường, ngoại trừ chuyện quả vải Giang Mộ Trì cũng không biết còn có chuyện gì.
"Không phải, vừa rồi bà ngoại cùng ba mẹ nói em, nói em không ngoan, phải nghe lời anh, bọn họ đều chỉ hướng đến anh, em kém như vậy sao?" Kiều Dư An nghiêng mặt nhìn Giang Mộ Trì, vốn dĩ muốn lay hắn một chút lại nghĩ đến hắn còn đang lái xe lại nhịn xuống.
"Đương nhiên không phải, ba mẹ chẳng qua quan tâm em, anh ở trong lòng mọi người sao có thể so hơn em được." Điểm tự hiểu lấy này đương nhiên Giang Mộ Trì vẫn phải có, mọi người nói nhiều như vậy chỉ sợ cũng là cảm thấy An An vẫn còn tâm tính con nít, kết hôn với chưa lập gia đình luôn có điểm khác nhau.
"Hừ hừ, nhưng em cảm thấy mọi người càng thích anh hơn, trước khi anh đến mọi người cũng không có như vậy, anh có thể hay không biểu hiện kém đi một chút?" Biểu hiện tốt như vậy còn có để người khác sống không, quả thật chính là khi dễ người.
"Không thể." Giang Mộ Trì khẽ cười, từ trước đến nay chỉ nghe qua muốn biểu hiện tốt một chút, hiếm khi lại thấy có người muốn biểu hiện kém, mạch não của cô quả nhiên là không giống nhau.
"Hừ, vậy anh còn nói." Kiều Dư An bĩu môi, đôi lông mày nhăn lại, này thật đúng là hao tổn tâm trí, "Đúng rồi, sao anh biết được khi trước bà ngoại từng làm việc ở đài thiên văn?" Chuyện này cô cũng không rõ lắm, bà ngoại về hưu tương đối sớm, đây đều là chuyện rất lâu về trước rồi.
"Chuyện anh muốn tra, không có không biết được."
"Xúy, không biết xấu hổ." Mặc dù Giang Mộ Trì là đang nói thật nhưng Kiều Dư An vẫn muốn đả kích hắn một chút.
Giang Mộ Trì không có trả lời cô, Kiều Dư An lại lầm bầm lầu bầu, "Ba mẹ em nói chuyện có con cái, anh không gấp chứ?" Kiều Dư An tự nhận là chính mình còn nhỏ, cũng không muốn có con sớm như vậy, đến bản thân cô vẫn còn là một đứa nhỏ đây này, nhanh như vậy có con còn không phải tìm tội chịu sao.
"Anh không vội." Giang Mộ Trì khẽ nhíu mày, hắn cũng không phải thật sự rất thích con nít, cho nên dù không cần có con cũng có thể. Chẳng qua ba mẹ có chút gấp hiển nhiên sẽ không đồng ý việc không có con, mà hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, trách nhiệm nối dõi tông đường dừng ở trên người hắn, nếu nói không cần con cái chỉ sợ ba mẹ sẽ ăn sống hắn.
"Vậy là được rồi, chuyện đó sau này lại tính, khi nào ba mẹ thúc giục anh nhớ hỗ trợ chống đỡ cho em, em da mặt mỏng." Kiều Dư An thoải mái nở nụ cười, chỉ cần Giang Mộ Trì cũng không muốn có con sớm như vậy, khi ba mẹ thúc giục cũng không thể chỉ thúc giục một mình cô.
Vừa lúc đèn đỏ Giang Mộ Trì dừng xe lại, nhéo gương mặt Kiều Dư An sung sướng nói: "Không mỏng."
"Anh, anh mới da mặt dày!" Kiều Dư An che mặt lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cũng không có gặp qua người như anh, cư nhiên lại nói vợ của mình mặt dày." Kiều Dư An vô cùng sâu sắc cảm thấy chính mình không thể lấn lướt được, Giang Mộ Trì đối với cô vậy mà không có chút nào "sợ hãi", xem ra phải học làm sao để làm một con cọp mẹ.
"Da mặt dày khá tốt, sống vô tâm vô phế, tự tại." Có đôi khi Giang Mộ Trì cũng rất hâm một Kiều Dư An, vô tâm vô phế sống càng sung sướng, không cần phải suy xét nhiều việc vặt như vậy, chỉ cần bản thân vui vẻ là tốt.
Mà Giang Mộ Trì, tử nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế Giang gia cũng chưa từng có cơ hội trải qua cảm giác như vậy, làm chuyện gì đều sẽ suy xét trước sau rõ ràng, duy chỉ có chuyện kết hôn này là hắn theo Kiều Dư An, hoàn toàn chưa từng có nhiều suy xét, mà trước mắt xem ra không suy xét rõ ràng cũng chưa chắc là không tốt.
"Ừ, em cũng thấy vậy, em cảm thấy em sống thật vui vẻ." Kiều Dư An thích tự do, như chim trên trời, cá trong biển.
"Vui vẻ là tốt."
Mặc dù Giang Mộ Trì nói như vậy nhưng Kiều Dư An vẫn không có nguôi giận, vẫn luôn tự hỏi những lời ba mẹ nói, chính mình rốt cuộc kém cỏi ở chỗ nào?
Về đến nhà Giang Mộ Trì tới thư phòng xử lý công việc, Kiều Dư An tắm xong ra tới, nhìn thấy quyển "Giang thị gia quy" ở tủ đầu giường nhàm chán mở ra xem, khi trước vừa cầm lấy xem hai mắt liền muốn nhắm lại, hiện tại cầm lấy xem kỳ thật vẫn còn khá tốt, chẳng hạn như không được nghiện thuốc lá, không thể đánh cược, còn có lúc gặp người khác luôn phải giữ thái độ khiêm tốn, cái điều này Giang Mộ Trì đối với trưởng bối đều rất tốt. Có điều nghe nói đối với những người khác cả ngày đều giống nhau một khuôn mặt lạnh, khiêm tốn ở cái chỗ nào?
Nhìn một hồi lại không muốn nhìn nữa, ném sang một bên chơi di động, Giang Mộ Trì tắm xong chuẩn bị lên giường ngủ, đem quyển gia quy kia đặt sang một bên, Kiều Dư An đột nhiên nhanh trí hỏi một câu, "Giang Mộ Trì, gia quy này anh cũng phải tuân thủ sao?"
"Ừ, đều phải tuân thủ."
"Vậy nếu không tuân thủ, có phải bị trừng phạt hay không?" Kiều Dư An điện thoại cũng không thèm chơi nữa, mắt trông mong nhìn Giang Mộ Trì.
"Em muốn trừng phạt cái gì?" Giang Mộ Trì tay đang xốc chăn dừng lại một chút, lại khôi phục như thường mở chăn ra ngồi xuống, cái gia quy này đều là hắn nói bừa, đào đâu ra trừng phạt, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không thể nghĩ ra được.
"Có hay không nha? Gia pháp linh tinh?" Kiều Dư An quyết định dùng quyển gia quy này để bảo vệ địa vị thê tử của mình, sớm hay muộn cũng phải tìm ra sai lầm của Giang Mộ Trì, về sau lúc trưởng bối khen cô cũng muốn phản bác.
"Phạt đi chép kinh." Giang Mộ Trì tuỳ tiện nói bừa một cái.
"Phạt vậy cũng đơn giản quá đi, có điều cũng đúng, hiện tại là xã hội pháp trị không thể đánh người, con nít cũng không thể dùng cách xử phạt về thể xác, vậy cái này đi." Kiều Dư An nghĩ nghĩ nên để cho chính mình một đường lui, vạn nhất về sau cô cũng phạm lỗi thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể tự tay phá hỏng con đường của mình, phạt đơn giản như vậy đối với cô mà nói không việc gì, chỉ là Giang Mộ Trì từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, khẳng định chưa từng bị phạt qua, cũng không tồi.
"Làm sao, có phải em muốn phạm gia quy nên trước tiên hỏi thăm thử cách trừng phạt?"
"Em mới không có, ngủ ngủ." Chuyện như vậy mới không thể nói ra, không thể rút dây động rừng.
Giang Mộ Trì có chút kinh ngạc cô hôm nay lại tự giác như vậy, thấy cô đã nằm xuống, cũng tắt đèn ngủ.
Nằm xuống Kiều Dư An vẫn chưa có ý ngủ, đầu óc toàn là nghĩ muốn làm gì để Giang Mộ Trì ngột ngạt, ngủ cũng không thoải mái. Vốn dĩ Giang Mộ Trì muốn đi vào giấc ngủ lại bị cô đánh thức, bày tay to duỗi ra đem người ôm đến trong lòng ngực mình, "Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn ngủ."
"Ngủ thì ngủ đi nha, anh ôm em làm gì? Như vậy không nóng sao?" Kiều Dư An bắt lấy cánh tay Giang Mộ Trì, tay người này cơ bắp sao lại cứng như vậy?
"Không nóng, đừng xoay, nếu em vẫn còn dư thừa tinh lực anh có thể giúp." Giang Mộ Trì ôm người nào đó lại lộn xộn, trên người liền muốn nổi lửa.
Chưa có hưởng qua tư vị phía trước, một chút Giang Mộ Trì cũng sẽ không đi muốn loại chuyện đó, nhưng sau khi hưởng qua lại có chút muốn ngừng mà không được, mỗi khi thấy Kiều Dư An luôn không tự chủ được động tình.
"Anh đừng xằng bậy nha, em quá mệt mỏi, em bất động." Kiều Dư An cảm giác phía sau lưng có thứ gì nóng bỏng làm cô hốt hoảng, vẫn là đừng tới, đêm qua đánh trận một hồi, hôm nay buổi tối lại vận động eo cô thế nào cũng bị chặt đứt, "Giang Mộ Trì, loại chuyện như vậy không thể thường xuyên làm, đối với thân thể không tốt, chúng ta ngoan một chút."
"Thế nghiêm túc ngủ, Quyển Quyển, ngoan một chút." Giang Mộ Trì hôn hôn lỗ tai cô, hắn cũng không muốn thường xuyên như vậy, đối với thân thể của cô không tốt.
"Được rồi, em lập tức ngủ." Kiều Dư An nhất định chịu không nổi lúc Giang Mộ Trì ôn nhu kêu cô Quyển Quyển, lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Sáng sớm hôm sau lúc Kiều Dư An tỉnh dậy Giang Mộ Trì đã đi chạy bộ buổi sáng, cô ngồi ở trên giường phát ngốc, thấy gia quy bên cạnh lấy lại lật một chút, "Cấm về trễ: Buổi tối trước 10 giờ phải về đến nhà."
Ngay từ đầu Kiều Dư An còn kháng cự điều này, buổi tối 10 giờ vẫn còn quá sớm đi, chỉ là sau khi sinh sống hai tháng Kiều Dư An phát hiện căn bản cô cũng không có thời gian để về trễ, hầu như cả ngày đều ở nhà, cũng thật lâu không có cùng bọn Lâm Tựa Cẩm đi quán bar, cho nên lúc ấy cô cảm thấy rất khó làm được còn hiện tại xem ra dường như cũng không phải rất khó, một khi đã như vậy vậy dùng để làm khó dễ Giang Mộ Trì một chút đi.
Phạt chép Đạo Đức kinh có lẽ cũng không phải rất khó đi, chắc sẽ không tức đâu? Mặc kệ, dù sao trước mắt bắt lấy nhược điểm, không phạt chép cũng có thể.
Bởi vì trong lòng nảy sinh mưu kế, Kiều Dư An liền có chút chột dạ, lúc ăn bữa sáng luôn thường nhìn Giang Mộ Trì.
"Tập trung ăn cơm đi, em vẫn chưa nhìn đủ sao?" Giang Mộ Trì gõ nhẹ trán cô.
"Em không có nhìn anh, anh đừng tự luyến." Kiều Dư An bĩu môi, ai thèm nhìn nha, một chút cũng không biết ngượng.
"Buổi sáng hôm nay đừng đi ra ngoài, tí nữa sẽ có người đến." Giang Mộ Trì ăn xong lau khoé miệng.
"Ai vậy? Bạn của anh sao?" Kiều Dư An buông đũa, "Anh không ở nhà chờ à?"
"Anh đi làm, em ở nhà là được rồi, có nữ chủ nhân ở nhà chiêu đãi là tốt rồi." Giang Mộ Trì rời nhà ăn, Kiều Dư An tiếp tục ăn nghĩ thầm là người nào, vạn nhất cô không quen biết thì tiếp đón kiểu gì nhỉ, hai người xa lạ mặt đối mặt nhìn nhau cười à?
Có điều Giang Mộ Trì đã nói cô đúng là không dám đi, dù sao cô cũng không có việc gì, nếu hắn đã mở miệng vẫn phải cho hắn một chút mặt mũi.
Không quá 10 giờ, bên ngoài ầm ĩ lên, Kiều Dư An ngồi trên ghế sô pha duỗi dài cổ nhìn, chị Triệu đi vào gọi, "Phu nhân, ngài ra ngoài nhìn xem."
"Nhìn cái gì thế?" Kiều Dư An mặc áo ngủ đi dép lê định đi ra nhưng bị chị Triệu ngăn lại, "Phu nhân, đổi quần áo một chút, có người ngoài."
"Rất nhiều người sao?" Kiều Dư An dường như nghe thấy tiếng xe đào ở phía sau hoa viên.
"Rất nhiều ạ, phu nhân thay xong quần áo rồi lại đi, tôi đi trước nhìn."
Kiều Dư An bị gợi lên lòng hiếu kỳ, lên lầu thay một bộ váy chạy ra ngoài. Chạy đến hậu viện cả người đều sững sờ, thật là máy xúc, bên cạnh là một chiếc xe rất lớn, trên xe là một cây đầy trái, xác thực mà nói là một cây đầy quả vải, xanh xanh điểm màu đỏ của vỏ vải làm Kiều Dư An trong khoảng thời gian ngắn vẫn không phản ứng.
"Đây là có chuyện gì vậy?" Kiều Dư An đầu đầy mờ mịt đành phải dò hỏi chị Triệu.
Chị Triệu tràn đầy tươi cười vội vàng không ngừng giải thích với cô, "Phu nhân, buổi sáng tiên sinh có nói phu nhân thích ăn quả vải nên liền từ vườn vải lớn nhất Vân Thành chuyển một cây tới đây, tìm người chuyên môn xử lý, sau này phu nhân muốn ăn chỉ cần trực tiếp hái là được, mấy năm về sau đều có quả vải ăn."
Kiều Dư An kinh hỉ che miệng cũng không biết nên nói cái gì, ai có thể nghĩ đến Giang Mộ Trì vậy mà sẽ làm chuyện khiến người cảm động như thế.
"Tôi thấy đây gọi lại cây "Phi tử cười", tiên sinh đây là muốn noi theo người xưa làm phu nhân vui vẻ." Chị Trần từ bên kia tới đây miệng đều cười đến không khép được, lớn đến chừng này tuổi vẫn chưa gặp qua được chuyện như này nha, thật đúng là chưa từng gặp qua nam nhân sủng vợ như vậy đâu, quả thật là bầu trời có trên mặt đất không.
"Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu", đây là sủng ái của Đường Huyền Tông đối với Dương Ngọc Hoàn được truyền lưu trăm ngàn năm, cho nên cái cây vải này mới có thể mệnh danh là phi tử cười, Giang Mộ Trì cư nhiên tốt như vậy, tốt đến làm Kiều Dư An tìm không thấy cái từ để hình dung.
"Anh ấy cũng không có cùng em nói." Kiều Dư An không tự giác cả gương mặt đều ửng đỏ, bọn họ đều là người trong gia tộc lớn lên, làm gì thiếu tiền? Tiền ai cũng có, chỉ là khó có người đem một người đặt trong lòng như vậy, bởi vì cô thích hắn trực tiếp di chuyển một cây về đến nhà để cô mỗi ngày đều có thể ăn. Lần đầu tiên Kiều Dư An thật sự thật sự cảm giác được cái gì là hạnh phúc, trong lòng ngọt ngào.
Quả vải này, còn chưa bỏ vào miệng mà lòng đã tràn đầy ngọt.
"Tiên sinh đây là muốn cho phu nhân kinh hỉ nha, liền trồng ở hậu viện, về sau phu nhân ở lầu hai có thể hái tới rồi." Chị Triệu cùng chị Trần nhìn nhau, tiên sinh đặt phu nhân trong lòng như vậy xem ra Giang gia sẽ rất nhanh có hỉ con cái.
Kiều Dư An ngửa đầu nhìn bọn họ một nhóm người làm việc, chính mình đang đứng dưới bóng cây, hiện tại liền muốn đi nếm thử xem hương vị quả vải như thế nào.
"Chị Triệu, chị đi chuẩn bị chút trà lạnh đi, vất vả cho mọi người."
"Vâng, tôi hiện tại liền đi chuẩn bị."
"Tôi cũng đi, phu nhân trước hãy chờ xem." Chị Trần đi theo vào, hai người vẫn còn không ngừng nói gì đó.
Kiều Dư An rút di động từ túi ra, gọi vào dãy số Giang Mộ Trì, vừa lúc Giang Mộ Trì đang dự định mở họp, đã đi đến cửa phòng họp định tắt điện thoại thì thấy trên màn hình nhảy lên hai chữ "Quyển Quyển", "Tôi đi tiếp điện thoại, trước chờ một chút, xin lỗi."
Một đám người cứ như vậy nhìn Giang tổng một chân đều đã bước đến cửa phòng họp lại thu lại, chỉ biết tiến tới chỗ Thiệu Tiêu, vô cùng tò mò, "Trợ lý Thiệu, Giang tổng đi đâu vậy?"
"Giang tổng đi tiếp điện thoại, mọi người trước chờ một chút, xem một chút phần văn kiện đi." Thiệu Tiêu cho người phát văn kiện xuống.
Giang Mộ Trì đi đến bên cửa sổ mới tiếp điện thoại, "Người tới rồi sao?" Lúc này gọi điện thoại sang đây hắn có thể đoán được là chuyện gì.
"Ừm, cảm ơn anh nha." Trước khi gọi điện Kiều Dư An có một ngàn câu nói muốn nói với Giang Mộ Trì, chỉ là sau khi gọi điện thoại vậy mà lại như người câm, không biết nên nói cái gì.
"Em nếu chỉ muốn nói cái này vậy anh tắt máy nha, vẫn còn đang rất bận." Giang Mộ Trì cười khẽ, làm nhân viên đi ngang qua bên cạnh hoảng sợ, bọn họ đã bao giờ thấy qua Giang tổng cười, không phải là gặp quỷ chứ.
"Không phải không phải, kỳ thật em cũng không có gì muốn nói, chỉ là..." Kiều Dư An lắp bắp muốn nói cái gì lại nói không ra lời, "Ai nha, phiền anh rồi, em chờ anh về hái quả vải." Nói vừa xong cô liền cúp điện thoại, gương mặt đỏ bừng như bị phơi dưới nắng to, vừa lúc chị Trần đi tới trông thấy kinh ngạc kêu to, "Phu nhân, sao mặt người đỏ như vậy, có phải nóng quá không, người vào trước đi đợi tí nữa xong xuôi sẽ kêu, thời tiết hiện tại hơi nóng một chút."
Kiều Dư An bị xấu hổ chạy đi vào, một hơi chạy tới cửa sổ lầu hai nơi đó, ngực còn thình thịch nhảy như muốn từ cổ họng nhảy ra.
Kiều Dư An che lại ngực, hàm răng cắn cánh môi, tim đập vô cùng nhanh. Đây là lần đầu tiên khi cô không vận động mà tim vẫn đập nhanh như vậy, rốt cuộc làm bị làm sao vậy? Này có phải là "nai con chạy loạn" như trên sách nói, cô không hiểu được chỉ là cảm thấy có một thứ gì đó thật sự thay đổi.
Giang Mộ Trì nhìn cuộc gọi đã tắt tâm tình vô cùng tốt, vẫn là lần đầu thấy người nhanh mồm dẻo miệng như cô nói lắp,