Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 12: Tức giận




Edit: Ái Ái ------

Kiều Dư An không nghĩ ngợi gì được nữa, nhìn thấy tủ lạnh trong góc thì vội vàng chạy tới, tiện tay lấy một chai nước khoáng rồi chạy vào phòng vệ sinh súc miệng, súc đi súc lại nhiều lần mới dừng lại, miệng mồm đỏ hết cả lên.

Đắng, đắng quá là đắng, còn đắng hơn cả thuốc Đông y. Cô chưa bao giờ uống qua loại cà phê nào đắng tới mức như vậy, không biết còn tưởng là tráo thuốc Đông y vào ấy.

Bây giờ trong miệng cô toàn là vị đắng, trên đầu lưỡi cũng còn vị đắng, đắng đến mức không nói ra lời, đôi mắt hiện ra một tầng nước mắt.

"Phì phì phì." Kiều Dư An súc miệng bằng mấy ngụm nước liên tiếp mà vẫn không cảm thấy hết đắng, cô chạy tới bàn trà lục tìm trong ngăn kéo một phen, bình thường trong ngăn kéo sẽ chuẩn bị kẹo ngậm, dù sao những cái này luôn có trong miệng những ông chủ lớn hằng ngày.

Lục hai ngăn kéo, cuối cùng cũng đã tìm được, cô lập tức lột kẹo bỏ vào miệng, vị đắng kia mau cút đi. Thật ra vị của kẹo ngậm cũng không khá hơn vị cà phê bao nhiêu, nhưng mà vẫn đỉnh hơn ly "cà phê độc" kia rất nhiều rồi, ngậm kẹo một lúc, rốt cuộc miệng cũng bớt đắng.

Kiều Dư An bưng ly cà phê kia lên ngửi, không có mùi thơm gì cả, có một chút mùi nhưng phải để sát vào mới ngủi được. Vừa rồi cô cũng không suy nghĩ nhiều, tầng trên cùng của cà phê có một lớp mỏng giống như phù sa, có thể thấy được đây là một ly cà phê hòa tan.

Điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao nếu pha thủ công thì cũng cần chút thời gian, dù sao thì đây cũng là công ty, nhưng mà cũng không thể không thêm đường và sữa vào chứ, đắng đến mức cô muốn khóc luôn đây này.

Trước kia cô cũng đã uống qua loại cà phê không thêm đường hay sữa rồi, nhưng không đắng như vầy. Cô không thích uống cà phê nên không biết đây là loại nào, dù sao thì cô cũng không thích.

Cô không đổ đi hay là gọi người vào đổi một ly mới, Kiều Dư An ngậm kẹo ngậm ngồi lướt điện thoại, không bao lâu sau Giang Mộ Trì trở lại. Lúc nãy Lăng Lâm ở ngoài đã báo cho anh biết Kiều Dư An tới, đang ở trong phòng chờ anh cho nên anh cũng không ngạc nhiên mấy.

"Sao lại tới công ty?" Giang Mộ Trì để tài liệu trong tay xuống.

"Em đến kiểm tra công việc mà, nhìn thử xem anh có nuôi dưỡng em gái xinh đẹp nào không." Kiều Dư An cười hì hì, không đứng đắn chút nào.

Giang Mộ Trì biển nhiên đã quen với mấy chiêu thức của cô, mặt không đổi sắc, "Vậy có thu hoạch gì không?"

"Có, thư ký của anh đều xinh đẹp nè, tay nghề cũng không tệ, tới nhấp thử ly cà phê này xem." Kiều Dư An là một ngân vậy có thù tất bào, đưa ly cà phê tới tận miệng Giang Mộ Trì.

Giang Mộ Trì khó hiểu nhìn cô một cái, nhận lấy nhấp một hớp, lưỡi vừa chạm tới cà phê thì nhỏ ra ngay lập tức, anh nhướng mày, "Ai đưa cà phê cho em?"

"Hình như tê là Bạch Hủy thì phải, làm em đắng muốn chết luôn, ngậm một viên kẹo nhanh đi, nếu không em sợ tối nay anh ăn cơm không ngon luôn đó." Kiều Dư An đút một viên đường đến trong miệng của hắn.

"Sao em không gọi người đổi một ly khác." Đầu lưỡi của Giang Mộ Trì đảo quanh viên kẹo này.

"Em nào dám chứ, lần đầu tiên tới đã ra oai phủ đầu, ai, em thật đáng thương mà...." Kiều Dư An nhún nhún vai, ngoài miệng nói đáng thương nhưng trên mặt chả có biểu cảm gì, Giang Mộ Trì biết là cô đang châm biếm.

Giang Mộ Trì đột nhiên nở nụ cười, "Nhát gan, đối với anh thì bá đạo, sao với người khác thì không làm dữ lên một chút đi?" Ở nhà Kiều Dư An còn mắng anh khốn kiếp, sống mấy chục năm nay còn chưa có ai dám mắng anh vậy đâu.

"Ở đây đâu phải ở nhà, huống hồ công ty cũng đâu phải của em, lúc em tới công ty nhà em thì có ai dám làm thế với em chứ." Kiều Dư An ngồi vào ghế sô pha, "Kẹo ngậm này là em lấy từ trong ngăn kéo của anh đấy, nước khoáng là lấy từ trong tủ lạnh, không ai đếm xỉa tới thì phải tự mình làm để kiếm chút cơm no áo ấm thôi."

"Ở công ty này anh lớn nhất, ngay cả anh em còn không sợ mà đi sợ người khác." Giang Mộ Trì ngồi xuống, trong miệng đang ngậm kẹo nên không nói chuyện mạnh mẽ như lúc trước mà dịu dàng hơn rất nhiều.

"Chuyện đó khác chứ, trong nhà là trong nhà, trong nhà em là đại ca, còn ở ngoài dù muốn hay không cũng phải nể mặt anh chứ." Mặc dù ở nhà Kiều Dư An vẫn là người bị áp chế nhưng mà không thể vứt khí thế của mình đi được....

"Anh đây thật là hạnh phúc khi có được một người vợ hiền lành như vậy." Giọng điệu của Giang Mộ Trì mang theo chút cười nhạo.

"Ha ha, như nhau thôi, anh cũng rất hiền lành." Kiều Dư An ngoài cười nhưng trong không cười.

Sau đó hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.

Giang Mộ Trì ấn đường điện thoại nội bộ, không bao lâu thì Thiệu Tiêu đi vào, "Chào tổng giám đốc, chào Giang phu nhân ạ."

"Chào anh nhé...." Kiều Dư An chào hỏi rồi cúi đầu lướt điện thoại, ăn xong kẹo có chút ngấy, uống một ngụm nước khoáng.

"Thiệu Tiêu, gọi Bạch Hủy và Lăng Lâm vào đây," Dừng một chút, Giang Mộ Trì nhìn về phía Kiều Dư An, "Muốn uống cái gì?"

Kiều Dư An ngẩng đầu."Em sao? Muốn uống Cocacola, có không?"

"Cầm một chai Coca vào đây đi." Tủ lạnh của Giang Mộ Trì từ trước tới giờ chưa có sẵn đồ uống bao giờ.

"Vâng ạ." Thiệu Tiêu đi ra ngoài, Giang Mộ Trì đứng dậy đi đến ghế sô pha ngồi xuống, "Uống ít đồ uống có aaxit cacbonic thôi, không tốt cho sức khỏe."

"Vậy sao lúc nãy anh không cản em?" Kiều Dư An thở dài, ngay cả đồ uống có axit cacbonic cũng không thể uống sao?

"Vừa rồi có người ngoài ở đây, lúc nãy phu nhân nể mặt anh thì bây giờ anh cũng phải nể mặt phu nhân chút chứ." Giang Mộ Trì nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô. Trước giờ Giang Mộ Trì cảm thấy cho dù là vợ hay là con thì cho dù sai cái gì cũng đóng cửa lại mà dạy bảo, ai cũng cần danh dự, vì thế trước mặt người ngoài nếu không cần phản bác thì không phản bác.

"Anh tốt bụng thật, em biết rồi, sau này sẽ ít uống lại." Kiều Dư An mỉm cười, Giang Mộ Trì nói như vậy khiến cho người ta cảm giác thật thoải mái. Nếu ngư lúc nãy anh phản bác coi thì có lẽ cô sẽ càng phản nghịch thêm, như bây giờ nhẹ nhàng giảng giải với cô thì mới hiệu quả được. Cô không phải là một người thích cãi chày cãi cối, cô biết lắng nghe, chỉ là sửa hay không thì không biết.

"Ngoan quá, ngoan quá." Giang Mộ Trì đưa tay vỗ vỗ đầu cô.

"Đừng có xoa, tóc em rối hết lên bây giờ." Kiều Dư An dẩu môi trừng mắt với anh. Lần nào cũng xoa đầu cô, làm như cô là cún con không bằng.

Giang Mộ Trì thả tay xuống theo ý cô, đúng lúc có người gõ cửa, "Vào đi."

Kiều Dư An nhìn thoáng qua thấy người vào là Bạch Hủy, dẩu môi lấy điện thoại ra chơi, nhỏ giọng thì thầm, "Thì ra là cũng biết gõ cửa đấy."

Giang Mộ Trì nghe thấy, đôi mắt sắc bén lạnh lẽo hơn vài phần.

"Tổng giám đốc Giang có gì dạn dò ạ?" Bạch Hủy mở miệng trước.

"Cà phê ai chuẩn bị?" Giang Mộ Trì chỉ vì về phía ly cà phê trên bàn.

"Là tôi, có vấn đề gì không ạ?" Vẻ mặt của Bạch Hủy thay đổi, Kiều Dư An cáo trạng với tổng giám đốc Giang sao?

"Tự cô xem." Giang Mộ Trì chẳng muốn giải thích.

Lăng Lâm cũng bị gọi tới nên càng hoảng sợ, lúc tới nhìn thoáng qua thì sắc mặt trở nên khó coi, "Bạch Hủy, đây là cà phê nâng cao tinh thần." Đây là cà phê nâng cao tinh thần mà công ty chuẩn bị cho nhân viên để giữ tỉnh táo, đắng cực kì, đảm bảo uống xong thì sẽ không buồn ngủ nữa, tại sao lại có thể pha cho phu nhân tổng giám đốc chứ.

"Xin lỗi tổng giám đốc, tôi bận rộn công việc nên nhất thời phạm sai lầm, thật xin lỗi." Giờ phút này Bạch Hủy không biết giải thích ra sao mới tốt, cô ta không ngờ Kiều Dư An sẽ đi cáo trạng với tổng giám đốc. Dù sao thì đáng lẽ mới tới lần đầu, theo lý là phải nịnh bợ trợ lý tổng giám đốc một chút mới đúng chứ, nhưng mà cô tới hai tay trống trơn, không mang theo cái gì cả. Trong lòng cô ta khinh thường nên chỉ pha qua loa một ly cà phê, cũng không xem đó là loại nào, pha xong rồi mới phát hiện nhưng cũng chả thèm đổi lại. ngôn tình ngược

Cô ta cho rằng coi như là xảy ra chút sai lầm thì Kiều Dư An cũng không dám nói cái gì. Lầu đầu tiên tới mà cáo trạng thì lần sau ai mà dám phản ứng với ả cơ chứ, lại thêm quan hệ liên hôn thương mại, chưa chắc tổng giám đốc đã thích ả, nói không chừng khi cô ả cáo trạng tổng giám đốc còn ghét thêm.

Nhưng việc này chỉ có một mình Bạch Hủy suy diễn, chẳng may lại gặp phải một kẻ khác với lẽ thường như Kiều Dư An. Trước giờ Kiều Dư An sẽ không để mình tủi thân đến ngày hôm sau, có chuyện gì là bùng nổ ngay lập tức, tính cách vô cùng tùy tiện. Tuy cũng sẽ đắc tội với người ta nhưng cô không thèm quan tâm tới những người đó, ai bảo cô là con gái cưng của nhà họ Kiều cơ chứ, từ nhỏ đã lớn lên trong yêu thương chiều chuộng, đã vậy còn có vốn liếng xinh đẹp nữa.

"Đi ra ngoài." Giang Mộ Trì không muốn nhiều lời.

"Tổng giám đốc Giang, tôi xin lỗi, Giang phu nhân, xin cô tha thứ cho tôi." Bạch cũng đã làm thư kí một thời gian, cũng hiểu sơ sơ sự nóng nảy của Giang Mộ Trì, lúc tổng giám đốc Giang nói càng ít thì lại càng nguy hiểm, nói một câu ngắn gọn chỉ có hai chữ như vậy chứng tỏ công việc của cô ta đã tới ngõ cụt.

"Đi ra ngoài." Giang Mộ Trì lặp lại một lần nữa, ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn.

Về phần Kiều Dư An, An An đang thoải mái chơi điện thoại, việc của Giang Mộ Trì cô mặc kệ, nhân viên như vậy không để lại là điều tất nhiên thôi, may mắn đợt này là cô, nếu như là khách hàng lớn nào thì sao? Người khác có thể cho cô ta cơ hội ư? Có thể cho công ty cơ hội ư?

Bạch Hủy còn muốn nói thêm gì đó thì bị Lăng Lâm giật nhẹ một cái, càng nói thì tổng giám đốc càng tức giận thêm thôi.

Bạch Hủy không cam lòng đi ra, Lăng Lâm đứng tại chỗ, trong lòng càng thêm tôn kính Kiều Dư An, xem ra sự thật chẳng giống với lời đồn ở ngoài kia gì cả, chỉ nhìn sơ qua thái độ của tổng giám đốc Giang thì cũng biết hai người có chút tình cảm rồi.

Vừa rồi cô đã nhắc nhở Bạch Hủy rồi, ai ngờ vậy mà cũng phạm sai lầm chứ, cô ta luôn luôn có những tâm tư khác với tổng giám đốc, đúng thật là không thích hợp với vị trí này.

"Lăng Lâm, cô tìm một người ở tầng dưới lên thay thế vị trí của cô ta, ít mấy cái tâm tư đó lại, tôi không hy vọng luôn đổi thư ký, phát tiền lương tháng này cho Bạch Hủy đi, sa thải."

"Vâng ạ." Sắc mặt của Lăng Lâm không thay đổi, trong lòng lại sóng gió cuộn trào, cô nghĩ nhiều nhất là để cho Bạch Hủy xuống lầu dưới làm việc là được, ai ngờ lại bị sa thải luôn, xem ra tổng giám đốc đang cực kì tức giận.

"Không có gì nữa, cô đi ra ngoài trước đi."

Cửa văn phòng bị đóng lại, Kiều Dư An khoác tay lên vai Giang Mộ Trì, "Sa thải sao? Nghiêm trọng như vậy à...."

"Chi tiết nói lên phẩm chất, nhân viên như thế không thể giữ lại. Coi như xả giận cho em đi, đừng giận nữa, nhé?" Giang Mộ Trì quay đầu lại nhìn cô, bây giờ khoảng cacahs giữa hai người không tới 10cm, Giang Mộ Trì có thể nhìn thấy rõ ràng từng cọng lông mu nhỏ dài của Kiều Dư An, đôi mắt hạnh tràn đầy sức sống.

"Em nào tức giận." Kiều Dư An bị nhìn đến mức ngại ngùng luôn, đột nhiên vành tai nóng lên, bỏ tay xuống khỏi vai Giang Mộ Trì rồi ngồi lại trên ghế, người ta nói khoảng cách sinh ra cái đẹp mà sao cứ càng lại gần Giang Mộ Trì thì tim lại càng đập nhanh thế nhỉ?

"Không tức giận mà miệng dẩu muốn chạm trời luôn rồi kìa?" Giang Mộ Trì nhéo cằm cô.

"Em không có." Kiều Dư An dẩu môi theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Giang Mộ Trì, hai má thoắt cái đỏ bừng.  

~hết chương 12~