Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 8




Lãnh Ly Tuyên lúc này mới nhớ tới chính sự, mặt không đổi sắc tâm không loạn, nói: "Thôn Thiên Vân gần đây xuất hiện một nhân thú, nhiễu thôn dân không được bình an, chưởng môn giao nhiệm vụ này cho ta, xuất phát ngay trong ngày." 

Nam Cung Thiếu Uyên nhíu lại mày nghi hoặc nói: "Nhân thú?"

Lãnh Ly Tuyên khẽ gật đầu, nói: "Ừm, nói là nhân thú, cụ thể thế nào cũng không rõ, đừng lo." Lời thì là nói như vậy, nhưng ngữ khí có hơi tự tin không đủ, sợ Nam Cung Thiếu Uyên cảm thấy kẻ địch quá mức lợi hại, sinh ra khϊếp sợ, không đi cùng y nữa, vậy thì chiến đi này, sẽ không còn ý nghĩa.

Ai ngờ, Nam Cung Thiếu Uyên chỉ cười, nói: "Cần mang thứ gì đi không ạ?" 

"Ngươi." Lãnh Ly Tuyên kiên định nói, đáy mắt mơ hồ tỏa sáng.

Nam Cung Thiếu Uyên cong cong khóe môi, nói: "Dạ, phải."

Nghe được hắn sảng khoái đồng ý, Lãnh Ly Tuyên thật ra có hơi sửng sốt, đại khái nói rõ tình huống một chút, liền dẫn theo Nam Cung Thiếu Uyên ngự kiếm đến Thiên Vân thôn.





Sau khi đến thôn Thiên Vân, Huyễn Thương Kiếm tự động về vỏ.

Trước thôn có một bà bà đang gánh nước, chợt thấy hai người khí vũ bất phàm lại vác kiếm này, vội buông đòn gánh trong tay, vui mừng chạy tới, thử thăm dò hỏi: "Là Lãnh tông sư của Hoa Linh phái sao?" 

Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói: "Tại hạ Lãnh Ly Tuyên, đây là đồ nhi ta Nam Cung Thiếu Uyên." 

Bà bà kia sau khi nghe được biểu cảm rất kích động, mừng rỡ nói: "Thật tốt quá, thôn chúng ta được cứu rồi!" 

Bà bà kia vui vẻ, dẫn hai người đi đến nhà trưởng thôn.

Dọc theo con đường từ đầu thôn đến đây đều vang lên tiếng hô mừng rỡ: "Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi." Hấp dẫn không ít thôn dân, già trẻ lớn bé đều tụ tập trước nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng ngồi giữa sảnh đường, Lãnh Ly Tuyên cùng Nam Cung Thiếu Uyên ngồi phía bên phải lão, bên trái là những người tương đối có uy vọng trong thôn.



Lãnh Ly Tuyên nhìn trận thế mênh mông cuồn cuộn này, trong lòng liền loáng thoáng đoán được nhân thú này e là lai lịch không nhỏ. Dân chúng oán hận rất lớn.

Có thể là tiếng nói của dân làng quá ồn ào, trưởng thôn gõ gõ gậy trong tay xuống đất, nói: "Được rồi, mọi người im lặng một chút."

Vừa dứt lời, mọi người vừa rồi còn ồn ào huyên náo, đột nhiên ngậm miệng không nói, âm thanh chợt im bật, lập tức an tĩnh lại.

Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua thôn trưởng, thầm nghĩ: Xem ra uy vọng của thôn trưởng rất cao, cho dù so với chưởng môn cũng có hơn chứ không kém. 

Giây lát sau, thôn trưởng nói: "Lãnh tông sư một đường tới đây, vất vả rồi." 

Lãnh Ly Tuyên hơi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Là ngài gửi thư đến Hoa Linh phái, ta thấy trước mắt ta phải hiểu thêm tình huống một chút, mọi người không cần câu nệ, có gì chuyện gì cứ nói ra nói không chừng cũng là manh mối." 



Nghe y nói như thế, một người nói: "Thứ kia rất hung tàn, cắn chết người đang sống sờ sờ, thi thể đều máu me đầm đìa, thảm không thôi." 

Tiếp theo là tiếng thở dài của mọi người.

Rồi sau đó chậm rãi nghe một người nói tiếp: "Vốn lúc nó mới xuất hiện, chúng tôi cho rằng là hoa mắt, dù sao chúng tôi ra ngoài cũng chưa từng thấy qua thứ quái dị như thế, hơn nữa ngày hôm sau rồi ngày thứ ba nó không xuất hiện, liền không để ý." 

Người nọ lộ ra vẻ mặt sợ hãi và phẫn nộ, lại nói: "Cho đến đêm ngày mười lăm tháng sau, Từ Khang bị nó cắn chết, ác mộng liền bắt đầu. Từ đó về sau, mỗi tháng đêm mười lăm, nó đều xuất hiện, liên tiếp hại chết vài người, chúng tôi mới biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.”

Lãnh Ly Tuyên từ trong lời nói của gã bắt được trọng điểm, nhíu mày nói: "Nói như vậy, nó chỉ xuất hiện vào ngày mười lăm mỗi tháng, hơn nữa còn là ban đêm?"
Lời vừa nói ra, mọi người nhao nhao lộ ra vẻ mặt sợ hãi. 

"Vâng. Cũng chính là ngày mai." 

Ngày mai, vậy thì vẫn còn thời gian tìm hiểu một chút, nhưng thông tin về thứ này quá ít, suy nghĩ một lúc, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Nó có đặc điểm gì?" 

"Ai da, vậy thì thật dọa người ta mà!" 

"Nó có mái tóc màu đỏ đậm, đôi mắt màu xanh lục, vào ban đêm sẽ phát sáng giống như hai cục lửa!" 

"Mặt mũi hung tợn, có thể dọa chết người!" 

"Thân thể cường tráng gấp đôi người thường!" 

"Bởi vì bộ dạng thân người mặt thú, mọi người đều gọi nó là 'Thanh Diện thú'!" 

"…" 

Đối với Thanh Diện thú này, người người bàn tán xôn xao, mọi người nhắc tới nó, có rất nhiều cảm xúc sợ hãi và phẫn hận.

Lãnh Ly Tuyên đại khái hiểu được chút ít, lại an ủi mọi người, cũng tỏ vẻ sẽ trợ giúp tất cả mọi người, diệt trừ tai họa này, trong lòng mọi người lúc này mới yên tâm không ít.
Lúc này, thôn trưởng đúng lúc đứng dậy, ho khan một tiếng, đợi mọi người an tĩnh lại, không chút hoang mang nói: "Được rồi, bây giờ việc này coi như bàn xong, mọi người về làm việc riêng của mình đi." 

Mọi người nghe xong, tốp năm tốp ba đi đến trước lão, theo thứ tự cáo từ.

Người đi gần hết, thôn trưởng nói: "Lãnh tông sư, việc này làm phiền ngài. Mong các vị ở tạm đây một đêm, buổi tối ngày mai diệt trừ thủ phạm quấy nhiễu thôn kia." 

Lãnh Ly Tuyên khẽ gật đầu, nói: "Xin ngài yên tâm, tất nhiên sẽ tận lực." 

Thôn trưởng nhìn y cười cười, ngay sau đó nói: "Ta có một căn nhà không dùng tới, thiệt thòi cho hai vị ở tạm chỗ đó vậy." 

Lãnh Ly Tuyên nói: "Đa tạ." 

Nam Cung Thiếu Uyên cũng nói đa tạ theo. 

Lão bà bà vừa rồi dẫn họ tới tìm thôn trưởng, nghe vậy lập tức lại quay lại, vui mừng nói: "Nhà cũ của thôn trưởng, ta biết, ta dẫn hai vị đi." 
Thôn trưởng quay đầu lại, thấy là Lý đại thẩm cũng để bà dẫn họ đi.

Lý đại thẩm cũng là người đáng thương, con trai mình chết dưới nanh vuốt của Thanh Diện thú, trượng phu vì báo thù cho con cũng bỏ mạng trong tay Thanh Diện thú. Lúc Lý đại thẩm đưa họ đi, khóc đến ngất ngưởng, càng hận Thanh Diện thú, muốn rút gân lột da nó!

Lúc này thấy Lãnh Ly Tuyên cùng Nam Cung Thiếu Uyên có thể báo thù cho trượng phu và con trai của mình, trái tim dường như sống lại.

Thôn trưởng thở dài, xoay người vào nhà, lẩm bẩm nói: "Hy vọng mọi người có thể sớm ngày bình yên." 

"Hai vị không cần lo lắng, tuy nói đó là căn nhà đó không dùng đến, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn. Hơn nữa bây giờ còn một ít người ở lại, đều là người tốt, rất náo nhiệt." Lý đại thẩm vui mừng giới thiệu với bọn họ. 
Ven đường vừa đi vừa nói chuyện.

Một lát sau.

"Tới rồi, chính là ở đây." Lý đại thẩm chỉ vào một căn nhà nói.

Căn nhà này xây dựng thật khí phái, một chút cũng nhìn không ra là căn nhà không có ai ở, ngược lại là không nhiễm một hạt bụi, rất sáng sủa.

Lý đại thẩm dẫn bọn họ đi vào, vừa bước vào cửa, Lãnh Ly Tuyên liền ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt, nhưng nhìn trái nhìn phải trong viện này cũng chỉ là có chút thực vật màu xanh biếc, cũng không màu hoa.

Nam Cung Thiếu Uyên dường như nhận thấy được động tác của y, hỏi: "Sư tôn đang nhìn gì vậy?"

Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, nhìn hắn, nói: "Ta ngửi thấy hương hoa, nhưng nhìn thế nhìn nơi này cũng chỉ có một ít cỏ cây, có chút tò mò thôi." 

Nam Cung Thiếu Uyên dừng chân một lát, rồi cười nói: "Là hoa đào." 

Lãnh Ly Tuyên mỉm cười, nói: "Đúng vậy, đúng là hoa đào." 
Lúc này, bọn họ đã dọc theo hành lang đi tới cuối, mà sau khi rẽ vào một đại sảnh, hương hoa càng thêm nồng đậm.

Lãnh Ly Tuyên sửng sốt, thầm nghĩ: Thì ra là thế.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn, cũng hiểu ý mà cười.