Hôm Nay Boss Vẫn Đóng Giả Làm Người

Chương 4: Y thơm quá đi




Từ bên hông cùng sau lưng cách lớp quần áo mỏng truyền đến một luồng hơi ấm nóng hổi, liền cùng đột nhiên xảy ra cảm giác choáng váng giống nhau, hết sức rõ ràng.

Đương nhiên, càng rõ ràng chính là, hương thơm từ phía người nọ truyền đến, viễn siêu so với nhận tri của cậu, phảng phất có thể trực tiếp câu dẫn linh hồn cậu.

Hầu kết của Bạch Úc khẽ nhúc nhích.

Cậu lại đói bụng.

"Tôi dọa cậu sợ rồi sao?"

Giọng nói truyền đến từ phía sau còn ẩn ẩn mang theo một tiếng cười nhẹ, theo sau đó đôi tay đang ôm lấy eo của cậu liền buông ra, thuận thế còn vỗ vỗ bả vai cậu,

"Lần sau cẩn thận một chút."

Bạch Úc cảm thụ được một cơn gió thổi qua tai mang theo hơi thở thơm ngọt, cậu cố gắng hết sức kiềm chế lại cảm xúc của mình.

Rất muốn ăn..... Rất đói......

Cậu hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi ý đồ làm chính mình tỉnh táo lại, lông mi dài rũ xuống, che đậy khác thường trong ánh mắt, đồng thời nhanh chóng mở ra quyển sách điện tử dạy cách giao tiếp mà hệ thống vừa mới tải về cho cậu.

"....... Cảm ơn."

Vài giây sau, Bạch Úc ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi hơi cong lên, giống như một người bình thường, đối với người giúp đỡ mình biểu đạt sự biết ơn tự đáy lòng.

"Không cần khách sáo, chuyện nhỏ mà thôi."

Đối phương ngữ khí tùy ý mà nói, lúc sau như là đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong túi áo lấy ra một quyển sách nhỏ, ngón tay thon dài săn chắc mở ra quyển sách, đem nội dung bên trong đưa đến trước mặt Bạch Úc.

Sở Trạch Hoài, điều tra viên bậc một trực thuộc cục điều tra sự kiện đặc thù thành phố Thanh Hà khu vực Đông Châu.

Phía dưới còn chạm nổi một con dấu chính phủ.

"Nơi này là cục điều tra của thành phố Thanh Hà, còn thỉnh vị cư dân này phối hợp một chút, tôi ——"

Y còn không có nói xong, một thanh âm thở hổn hển liền xuất hiện ở cửa.

"Anh —— anh chờ em với, không cần bay nhanh như vậy ——"

Thanh âm trẻ tuổi đột nhiên vang lên cùng với tiếng thở dốc kịch liệt, bên trong giọng nói còn mang theo một tia u oán:

"Anh đối với đội viên kiêm em trai của mình không có một chút đau lòng nào sao?"

Nam nhân bị gọi xoay đầu lại, trong giọng nói mang theo một tia kinh ngạc: "Lâm Mặc, em sao lại chạy bộ tới? Xe đâu?"

Người tới đỡ khung cửa ổn định một chút hô hấp: "Nơi này tất cả đều là đường đất, sau khi mưa tạnh liền trở nên lầy lội, xe việt dã không thể chạy vào."

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, Bạch Úc đứng ở một bên không dấu vết mà đánh giá người vừa rồi ôm lấy chính mình rời xa phun tung toé máu tươi.

Trước hết ánh vào tầm mắt, là một đôi to lớn cánh chim màu vàng cam, mở ra chừng hơn hai mét, lớn đến mức có thể đem cả người bao phủ.

Lông chim phía cuối cánh chim căn căn sắc bén, càng đi vào bên trong lông chim nhìn qua lại càng mềm mại, tựa như là loài chim xinh đẹp nào đó.

Bởi vì đối phương hiện tại đang đưa lưng về phía cậu, cho nên trừ bỏ cánh chim, cũng chỉ có thể thấy tóc ngắn màu vàng kim cùng với một thân sạch sẽ lưu loát chế phục màu đen, phía trên cổ tay áo trang trí bằng hoa văn kim sắc phản xạ ra cảm giác giống như kim loại, nhìn qua có chút quen mắt.

Bạch Úc suy nghĩ một chút, giống như cậu từng nhìn thấy cùng khoản chế phục màu đen ở trong video, nhưng là khí thế của những người ở trong video kém xa so với người trước mắt.

Cậu yên lặng đối chiếu một chút, xác định bản thân hiện tại đánh không lại đối phương, cho nên đành phải tiếc nuối mà áp chế tham dục của chính mình, tận lực xem nhẹ rớt cảm giác đói khát từ trong linh hồn, đem chính mình ngụy trang thành một người bình thường lại ngoan ngoãn, miễn cho bị một kiếm chém rớt đầu, rơi vào cùng một kết cục với cô bé kia.

Không biết hai người kia trao đổi những gì, thanh âm của thanh niên vừa xuất hiện, gọi là "Lâm Mặc" càng thêm u oán:

"........ Anh kêu em kéo thi thể ghê tởm này lên trên xe? Tim của anh không đau sao?"

Sở Trạch Hoài ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó phi thường thành thật mà lắc lắc đầu: "Sẽ không, em chạy nhanh kéo đi."

Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, hắn còn muốn giãy giụa một chút: "Anh, Sở đội, đội trưởng đại nhân, em cột một sợi dây thừng trên thi thể, anh chỉ cần túm dây thừng bay đi thôi, em thật sự không nghĩ dọn thi thể."

"Anh cự tuyệt."

"...... Được, em đã biết."

Lâm Mặc thở ra một hơi thật dài, đợi trái tim đang kịch liệt nhảy lên vì chạy bộ bình ổn trở lại, hắn đi tới bên cạnh thi thể của nhiễu sóng giả, mới phát hiện bên cạnh còn đứng một thanh niên xa lạ.

Mặt rất trẻ, phỏng chừng cũng mới qua hai mươi, ăn mặc rất có phong cách học viện, trong túi áo trên thậm chí còn lộ ra nửa cái thẻ sinh viên quen thuộc, mặt trên viết hai chữ "Bạch Úc".

Người thực thon gầy, làn da thực trắng, tóc có chút dài, cả người mang lại cảm giác trầm mặc tối tăm.

Chẳng qua khi đối phương mở miệng, cảm giác tối tăm đã tiêu giảm đi không ít.

"Yêu cầu hỗ trợ sao? Tôi có thể giúp cậu đem thi thể chở đi."

Lâm Mặc dừng một chút, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể vô cùng ghê tởm trên mặt đất.

Phần lưng của thi thể mọc đầy trứng rậm rạp, bên trong mỗi một cái trứng đều có đã mọc ra tay chân tiểu ếch xanh.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Úc.

Bàn tay đối phương thon dài trắng nõn, mặt trên chỉ có lưu lại vết chai do hàng năm viết chữ mà thành.

"Không cần, loại chuyện này từ tôi tới xử lý, người thường vẫn là không cần tiếp xúc đến nhiễu sóng giả."

Lâm Mặc từ chối ý tốt của đối phương, hắn cúi đầu đem thi thể cất vào trong một cái túi đặc chế, vừa nhấc đầu, liền thấy anh trai kiêm đội trưởng nhà mình không biết từ khi nào đã gần sát vào đối phương, thậm chí còn nâng lên tay phải của đối phương cẩn thận quan sát.

Lâm Mặc:!!!!!!

Từ từ, anh không thể xuống tay đối với nam sinh trường chúng ta được.

Sở Trạch Hoài hoàn toàn không biết đến tiếng lòng của em trai nhà mình, y còn đang bận nhìn xem tay phải của Bạch Úc.

Chính xác ra là ngón trỏ bàn tay phải.

"Còn có thể biến thành bộ dáng vừa rồi sao? Chính là dáng vẻ trước khi tôi ôm lấy cậu đó."

Sở Trạch Hoài hồi ức một chút, làm loài chim thức tỉnh giả, y đối thị lực của bản thân luôn luôn tin tưởng chắc chắn.

Lâm Mặc ở một bên nghe thế trong lòng hít hà một hơi.

"Như vậy?"

Bạch Úc nhưng thật ra không có suy nghĩ nhiều, cậu vươn chính mình tay phải, vận dụng năng lượng.

Ở trong tầm mắt của Sở Trạch Hoài, ngón trỏ thon dài biến thành cành khô màu xanh lục, cành khô bóng loáng nhìn qua có chút mềm mại, mặt trên còn treo một mảnh lá cây nhỏ mềm mại, ở dưới ánh nhìn chăm chú của ba người hơi hơi lay động.

"Đây là năng lực cậu thức tỉnh sao? Ngô, chính là năng lực đột nhiên xuất hiện, khác hẳn với người thường."

Sở Trạch Hoài vươn tay chạm vào lá cây nho nhỏ kia, giống như không có chút lực sát thương nào.

Là vừa mới thức tỉnh sao?

Bạch Úc có chút sững sờ, sau khi cẩn thận tự hỏi liền gật gật đầu.

Đối phương hẳn là đem cậu trở thành thức tỉnh giả.

Như vậy cũng tốt.

Nếu đối phương mà biết cậu không phải người, phỏng chừng người tiếp theo bị đánh chết rồi bỏ vào bao tải chính là chính cậu.

"Vậy cậu......."

Sở Trạch Hoài buông tay đối phương ra, vừa định nói gì đó, liền thấy một bóng hình như lốc xoáy cắm vào giữa hai người họ.

"Cậu là thức tỉnh giả? Đã kiểm tra sao? Trị số là bao nhiêu?"

"Cậu thức tỉnh theo phương hướng nào? Có người nào liên hệ với cậu chưa?"

"Cậu về sau có tính toán gì? Có muốn gia nhập ————"

Lâm Mặc liên tiếp đặt câu hỏi, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.

Sở Trạch Hoài chỉ cảm thấy tay mình có điểm ngứa.

Lần thứ hai, đây đã là lần thứ hai đường đệ thân ái của y đánh gãy lời y nói.

Nếu không phải tên nhóc này có một chút quan hệ huyết thống với y, y đã sớm đem hắn ném trở về.

Mà trong lòng Bạch Úc lại nhẹ nhàng thở ra.

Gần quá.

Dưới khoảng cách gần như vậy, cổ hơi thở thơm ngọt kia quả thực quá mức dụ hoặc, cậu phải dùng hết toàn lực mới làm chính mình không lộ ra khác thường, móng tay trên bàn tay trái đã cắm sâu vào lòng bàn tay, ngay cả đầu lưỡi đều bị cậu cắn chảy máu, giờ phút này trong khoang miệng có một cổ mùi máu tươi.

Cũng may Lâm Mặc cắm vào ngăn trở một bộ phận hương thơm truyền bá.

Bạch Úc nương cơ hội này điều chỉnh một chút trạng thái, cậu không tiếng động mà lui về sau một bước, nhất nhất trả lời vấn đề của đối phương.

"Nói cách khác, cậu cũng không phải thức tỉnh thông qua kiểm tra đo lường, mà là chính mình tự thức tỉnh?"

Mắt Lâm Mặc phát sáng, trực tiếp cầm lấy tay Bạch Úc,

"Vậy cậu có muốn gia nhập cục điều tra sự kiện đặc thù của chúng tôi? Cơ cấu thuộc chính phủ, đỉnh cấp đãi ngộ, 5 hiểm 1 kim, có biên chế, mua nhà ở thành phố Thanh Hà còn có ưu đãi!"

Bạch Úc rút rút tay, không rút ra được: "Cậu để tôi suy nghĩ đã..... Tôi còn không có tốt nghiệp."

Từ trong những mảnh nhỏ ký ức còn lại cậu biết được, cơ cấu thuộc chính phủ đều có rất nhiều quy củ, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều quy tắc ngầm, một đám lão bánh quẩy cùng tiểu hồ ly ở bên trong chơi tiểu tâm tư.

Bạch Úc đến ngụy trang thành một con người bình thường đều có chút khó khăn, cảm thấy tự do vẫn là tốt hơn.

Ít nhất muốn đi nơi nào ăn liền đi nơi đó ăn.

"Cậu còn không có tốt nghiệp a..... Cũng đúng, tôi nhìn thấy thẻ sinh viên đại học Thanh Hà của cậu, tôi cũng đang học tại đại học Thanh Hà, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp."

Lâm Mặc mất mát mà rũ mắt, sau đó lại không biết nghĩ tới cái gì, mà cảm xúc càng bi thương.

" Cậu cũng là sinh viên đại học Thanh Hà? Đã là thức tỉnh giả sao?" Bạch Úc nhìn mặt đối phương so với chính mình tuổi trẻ không bao nhiêu, hỏi.

"Ân, hiện tại đang học năm ba, năm tư không có khóa, đến nỗi vấn đề phía sau, tôi tạm thời là người thường lạp, bất quá tôi tương đối đặc thù, dụng cụ đã có thể kiểm tra đo lường đến trong cơ thể tôi có năng lượng thức tỉnh, hẳn là sẽ thức tỉnh trong thời gian tới."

Lâm Mặc vươn tay gãi gãi đầu, tiếp tục nói,

"Cho nên tôi xin anh trai tôi..... Không phải, là Sở đội mang tôi tới cảm thụ một chút nội dung công việc của thức tỉnh giả trực thuộc chính phủ, chẳng qua mỗi lần y đều xử lý quá nhanh, tôi chỉ có thể đi theo phía sau giúp y chuyển thi thể....... Ai, người đâu rồi?"

Bạch Úc chỉ chỉ bên ngoài: "Khi cậu nói chuyện, y liền đi ra ngoài."

"Nga, khả năng là đi kiểm tra xem bên trong thôn trang còn có nhiễu sóng giả khác hay không."

Lâm Mặc nhún nhún vai, một bộ dáng tập mãi thành thói quen,

"Xem ra lại có tân thi thể, đúng rồi, cậu vừa mới nói muốn hỗ trợ? Nếu cậu đã không phải người thường, liền tới đây đi....... Ai u đống trứng này cũng thật ghê tởm."

" Được "

Hai người cùng nhau đem sở hữu thi thể cùng đống trứng rơi rụng trên mặt đất cất vào trong túi, sau đó kéo lên xe việt dã đậu ngoài thôn, đồng thời còn cùng nhau trao đổi một chút thân phận và những tin tức khác.

Bạch Úc còn thuận tiện cầm lên túi ếch xanh bị cậu đặt ở ven tường, tính toán cọ xe trở về.

Đi đường cũng là thực tốn thời gian và tinh lực.

Sau khi hai người đem hết thảy làm xong, Sở Trạch Hoài cũng vừa vặn trở về.

Trên thân kiếm của y không có dính máu, hẳn là không có phát hiện mặt khác nhiễu sóng giả.

Lâm Mặc thở dài nhẹ nhõm, điều này đại biểu hắn không cần lại vận chuyển thi thể ghê tởm.

*******

Bên trong xe việt dã

"Đây là thứ gì? Tôi vừa rồi hình như thấy cái túi cử động."

Lâm Mặc một bên lái xe, một bên thông qua kính chiếu hậu nhìn túi phân u-rê.

"Là đồ ăn."

Bạch Úc đơn giản trả lời, sau đó liền thấy sắc mặt của Lâm Mặc đang lái xe cùng Sở Trạch Hoài đang chà lau kiếm ở ghế sau đều trở nên kỳ quái, rồi đồng thời nhìn về phía cái túi kia.

Cậu hơi hơi nghiêng đầu, là.... cậu lại nói ra lời nói không phù hợp với con người bình thường sao?

Giống như người bình thường xác thật sẽ không đến mương trảo ếch xanh ăn.

Ngụy trang thành một người bình thường thật khó.

"Bạch Úc, cậu ——"

"Tôi......"

Bạch Úc nhấp môi, thân phận phi nhân loại của cậu sẽ không cứ như vậy bại lộ đi.

Sẽ bị giết chết sao?

Chẳng qua, Bạch Úc cũng không có nghe được lời nghi ngờ trong tưởng tượng, ngược lại nghe được Lâm Mặc mang theo một tia đồng tình nói:

"Bạch Úc, cậu...... Cậu có cùng trường học xin trợ cấp cho sinh viên nghèo sao? Tôi thấy rất nhiều đồng học có nhu cầu ở phương diện này đều xin trợ cấp."

Lâm Mặc ở trong đầu tổ chức một chút ngôn ngữ, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình.

Hắn cũng chưa nghĩ đến, thời đại này, cư nhiên còn có người trảo ếch xanh ăn đỡ đói.

Sở Trạch Hoài nhưng thật ra không nói gì, chỉ là không chút do dự mở túi ra.

Năm con Vật ô nhiễm ếch xanh an an tĩnh tĩnh mà nằm ở bên trong, trong đó có một con còn chưa chết hoàn toàn, ngẫu nhiên sẽ giẫm giẫm chân sau.

Y đóng túi lại, không chút lưu tình mà tịch thu túi ếch xanh này.

"Đã bị ô nhiễm, không thể ăn, mang về cục điều tra tiêu hủy."

" Rõ "

Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, hai người liền quyết định xong nơi đến cuối cùng của túi Vật ô nhiễm ếch xanh.

Bạch Úc không thể tin tưởng mà mở to mắt.

Cậu còn chờ trở về nấu cơm đâu, cách chế biến đều nghĩ kỹ rồi.

Một con hấp, một con xào, một con hầm canh, một con chiên mắm, một con nấu lẩu.

Kết quả hai người này vừa nói xong, bang, tất cả đều không có.

Sớm biết trước như vậy, cậu tình nguyện bị bản đồ chỉ đường dẫn đi hơn một giờ, cũng không có khả năng cọ xe trở về!