Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hokage Vô Hạn Hắc Hóa

Chương 93 : Mây đỏ




Chương 93 : Mây đỏ

Makigyo nhớ đã từng có một thiếu nữ nói cho hắn biết, nàng vốn dĩ béo như vậy, là bởi vì mỗi lần tâm tình không tốt, nàng sẽ nhịn không được ăn uống quá độ.

Thiếu nữ này hỏi Makigyo có thói quen như vậy hay không, Makigyo nói chính hắn trời sinh ăn không béo, nhưng trên thực tế là tiền trong túi Makigyo, ngoại trừ chi phí lên internet cùng ăn cơm thì hắn cũng đã không còn quá nhiều tiền để dùng nữa.

Điều kiện vật chất và mỹ thực của thế giới này cũng không tính là lạc hậu, từ khi vào học viện nhẫn giả đến nay, Konoha thôn cho hắn tiền trợ cấp chiến vong của cha mẹ Makigyo, mỗi tháng đều có hạn mức khiến Makigyo cũng không quá thiếu thốn.

Hôm nay Makigyo trong túi đầy đủ, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao có người tâm tình không tốt lại thích ăn uống quá độ, bởi vì đối với đại đa số người trưởng thành mà nói, có thể dùng phương thức đơn giản đạt được an ủi cùng vui vẻ cũng chỉ có ăn uống mà thôi.

Sau một chén mì sợi, Makigyo lại xin Ichiraku đại thúc bát mì sợi thứ hai, sau khi mì sợi được mang lên, Makigyo lẳng lặng trộn mì sợi và gia vị cùng một chỗ. Chẳng qua khoảnh khắc yên tĩnh này rất nhanh đã b·ị đ·ánh vỡ, rèm cửa tiệm mì sợi bị một bàn tay ngọc thon thả vén lên, là một nữ nhân.

Người nữ nhân này xin ông chủ tiệm mì sợi một bát mì sợi, giọng nói của nàng không chỉ dịu dàng mà còn tràn ngập ánh mặt trời tràn ngập hương vị thiếu nữ, quan trọng hơn là Makigyo rất quen thuộc.

Tuy nói quen thuộc, nhưng Makigyo không nhớ ra là ai, có lẽ là do Makigyo lười suy nghĩ, khi Makigyo chuẩn bị thêm chút dấm vào bát, nữ nhân bên cạnh đã nói : "Ngươi không chờ ta để ăn cùng sao? Chúng ta có thể so tài một chút ai ăn càng nhanh a!”

Giọng nói này nghe qua có vài phần lấy lòng, đây là đãi ngộ Makigyo chưa bao giờ hưởng thụ qua, sau khi kinh ngạc trong nháy mắt, Makigyo theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt cho thấy, là thiếu nữ có mái tóc vàng, khuôn mặt mỉm cười, mắt mang theo mong đợi.

Yamanaka Ino, là thiếu nữ tại khu rừng c·hết Makigyo từng tiện tay trêu chọc qua, nếu như Makigyo nhớ không lầm, hắn tựa hồ còn cứu qua nàng. Chẳng qua đối với phần ân cứu mạng này, trong lòng Makigyo không hề có ấn tượng gì, hiện tại Makigyo chỉ nhớ rõ khuôn mặt tươi cười dạt dào này.

Makigyo có loại rung động khó hiểu, hoặc là nói là hoảng loạn, cho tới bây giờ hắn chưa từng được bất kì thiếu nữ nào chủ động tiếp xúc với mình, đối với loại tâm tình dao động này hắn không biết phải làm thế nào. Cho nên Makigyo không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh mặt mà tiếp tục ăn mì sợi.



Biểu hiện của Makigyo rất phù hợp với ấn tượng của Ino đối với hắn, Ino cũng không xấu hổ, sau khi mì sợi được mang lên, nàng mở đũa dùng một lần ra, sau đó cầm đũa lên, tràn ngập ánh mặt trời cười hô: "Ta muốn bắt đầu ăn đây!"

Makigyo vẫn như thể không bị âm thanh tràn ngập sức cuốn hút của Ino q·uấy n·hiễu. Mà Ino bên này, sau khi cảm ơn vì bữa ăn như thường lệ, nàng phát ra khoa trương thanh âm "Phù phù" ăn mỳ giống như quỷ đói c·hết đầu thai.

Quốc gia này đối với lễ nghi có bệnh trạng cố chấp, kiếp trước Makigyo còn có thói quen khi ăn phát ra tiếng nhóp nhép, đến thế giới này, tật xấu đó đã bị Makigyo sửa lại. Đến bây giờ, bộ dáng ăn cơm của Makigyo tuy không tính là nhã nhặn, nhưng Makigyo sao có thể nghĩ đến Ino lại không để ý lễ nghi gì đên như vậy?

Makigyo cuối cùng cũng không nhịn được liếc nhìn Ino một cái, nào ngờ Ino vừa ăn ngấu nghiến vừa đang chờ để bắt gặp ánh mắt của Makigyo, Makigyo liếc trộm bị Ino bắt quả tang liền bất chợt luống cuống, loại xấu hổ này giống như một đứa nhỏ ngây ngô, cùng với khí chất u ám hiện tại của hắn cực kỳ không phù hợp.

Ino nhìn bộ dáng quẫn bách của Makigyo liền phì cười, trong miệng nàng còn chứa mì sợi ăn dở, nụ cười này không chỉ khiến nàng bị sặc, còn khiến những mì sợi này hết thảy phun trở lại trong bát. Ichiraku đại thúc chưa bao giờ lộ ra bất mãn với khách nhân cũng nhịn không được nhíu mày với thiếu nữ này.

Ino rút ra một tờ giấy vệ sinh liên tục ho khan, Makigyo không biết có cần hỗ trợ hay không, hắn muốn giúp nàng rồi lại muốn bảo trì hình tượng của mình, Makigyo chân tay luống cuống, cuối cùng vẫn là giống như người gỗ ngồi im tại chỗ.

Ino thật vất vả mới tỉnh lại được, dùng giấy vệ sinh che miệng, cười nói với Makigyo: "Bị ta bắt gặp?"

"Bắt gặp cái gì?" Makigyo cúi đầu ăn mì, giọng nói cứng nhắc.

"Ha ha."

Ino cười ha hả, không trả lời, nàng hướng về phía Makigyo nói: "Vẫn luôn không có cơ hội nói cám ơn ngươi, lần này bị ta bắt gặp, ngươi nhất định phải chấp nhận nha."

Makigyo mất tự nhiên nói: "Ngươi cái gì cũng không nợ ta, cần gì phải cảm ơn?"



Ino chớp mắt, tựa hồ không nghĩ tới Makigyo nói như vậy, thiếu nữ này suy nghĩ một chút nói với Makigyo: "Được rồi, nếu ngươi không tiếp nhận lời cảm ơn của ta, vậy ngươi phải nói xin lỗi ta!"

"Xin lỗi ngươi?" Makigyo rốt cuộc quay đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Ino cười hì hì nói: "Đương nhiên a, ngươi không cảm thấy mạo muội thổ lộ với nữ sinh là chuyện rất không lễ phép sao?"

Makigyo thực sự quên mất rất nhiều chuyện, bởi vì những ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Sắc mặt Ino đỏ lên, nàng không biết Makigyo giả vờ hay là thật, chẳng qua liên tưởng đến cuộc gặp gần đây, thấy Makigyo cùng khí chất trên người thay đổi, Ino bỗng nhiên hiểu được, thiếu niên này hôm nay có thể cũng đã quên những lời lúc trước ở khu rừng c·hết.

Ino làm bộ tức giận, dùng đũa gõ bát nói: "Ngươi không nhớ sao, ngươi nói, vì ta thầm mến ngươi, cho nên liều c·hết đi ra cứu ngươi?"

Ino nhắc nhở khiến Makigyo bỗng nhớ ra, hắn nhớ rõ mình từng trêu ghẹo Ino như vậy, Makigyo còn nhớ Ino hỏi hắn, coi mình là ai? Makigyo đùa giỡn nói là người yêu.

Hồi tưởng lại khiến Makigyo không còn loại cảm giác quẫn bách này, Makigyo an tĩnh, khí chất u ám cũng dần trở lại trên người Makigyo, điều này khiến Ino không biết làm thế nào cho phải.

Makigyo quay đầu ăn mì sợi, thản nhiên trả lời: "Tình hình lúc đó cứu ngươi là đương nhiên, bởi vì tất cả đều là người trong thôn, hơn nữa là bạn học cùng lớp, ta không có khả năng thấy c·hết mà không cứu, về phần những lời mạo phạm kia, ta và ngươi đều biết, đó chỉ là nói đùa,."



Ino nhìn Makigyo, cố gắng nở nụ cười, hỏi: "Ngươi nói là vui đùa, nhưng nếu như ta cho là thật thì sao?"

Câu hỏi ngược lại này khiến Makigyo thật không ngờ đến, hắn càng không biết Ino đang đùa giỡn hắn hay là nghiêm túc, chẳng qua cho dù là thật hay giả, Makigyo cũng chỉ có thể coi là giả.

Makigyo buông đũa xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Ino, ngươi cảm ơn ta nhận, ta biết nguyên nhân ngươi xuất hiện ở đây, các ngươi không cần phải xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, ta biết lúc đấy các ngươi không nhận ra ta."

Ino sửng sốt, Makigyo thì móc tiền ra đặt ở trên bàn, đứng lên chuẩn bị rời đi, Ino nhìn Makigyo vén rèm đi ra ngoài, giống như là một cái xác không hồn, trên bàn mì sợi bốc lên hơi nóng hôi hổi, dường như đang nói gì đó.

Ino trên mặt còn mang theo chút nước canh, nhìn bóng lưng Makigyo đi ra ngoài, nhớ tới ngày hôm qua trong nội tâm Makigyo truyền đến cảm xúc cuồng bạo, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút đau đớn. Thiếu nữ không biết đây là vì gì.

Ino không biết làm sao, ngơ ngác ngồi yên, ở trong nội tâm Ino, có một thanh âm nói cho Ino biết nàng nên đuổi theo, nhưng sau khi đuổi theo thì sao? Vô số suy nghĩ xao động như nai con chạy loạn trong lòng Ino.

Ngay khi Ino hạ quyết tâm chuẩn bị đuổi theo, Ino xoay người, nhìn thấy Makigyo lại đang đứng ở phía sau rèm giống như đang chờ nàng.

Trong lòng giống như giếng cạn nở ra một đóa hoa, Ino vội vàng vén rèm lên, ngay khi nàng đi ra khỏi tiệm mì sợi, Makigyo đứng sau rèm đã ngăn nàng lại, kéo nàng ra sau lưng.

Ino không biết chuyện gì xảy ra, làm thành viên của Yamanaka gia quen thuộc tâm linh nhẫn thuật khiến nàng cảm giác được Makigyo đang rất khẩn trương, không chỉ có Makigyo, hiện tại toàn bộ đường phố phảng phất đều tràn ngập khí tức túc sát.

Ino nhìn về phía Makigyo, nàng nhìn thấy Asuma cùng Kurenai lão sư đứng ở trước mặt hai người.

Hai người này đội nón lá, đứng ở góc đường đối diện, trên người mặc áo khoác đen có những đám mây đỏ trông rất rực rỡ...

Một người trong đó ánh mắt lướt qua Asuma, Kurenai lão sư......

Sau đó....

Tập trung chặt chẽ vào Makigyo!