Học Viện Glamour

Học Viện Glamour - Chương 29: Thái ny! tớ sẽ giết chết bọn chúng!!!




Đau quá, nhức quá! Tôi cảm thấy người mình tê tá như vừa trúng một viên đạn. Tôi cố gắng gượng hai con mắt của mình, mi mắt nặng trĩu làm tôi khó khăn hơn.



Khi hai con mắt tôi đã thoát khỏi cái mi mắt đó, tôi nhìn xung quanh.



-Đây là đâu? - Tôi giật hai tay phía sau, nó bị dây thừng buộc lại rồi, cứng quá nên tôi không thể nào cởi ra được. Tôi cảm nhận được cái hơi lạnh tỏa ra từ sàn nhà ẩm ướt, nó khiến tôi nổi hết da gà.



-Lâm Vi! - Tôi nge tiếng ai đó gọi, cố nhìn vào khoảng trống tối đó, đang có cái gì đó cựa quậy.



-Ai đó? - Tôi nói lớn.



-Là tớ! Thái Ny! - Hai chữ "Thái Ny'' khiến cái cảm giác run sợ của mình biến mất, tôi lấy lại tinh thần, nhích người từ từ về phía Thái Ny.



-Cậu có sao không? - Tôi cố lấy hết thị lực để nhìn vào khoảng trống đen thui có cô bạn ngồi đó.



-Không sao!



-Đây là đâu?



-Nơi hoạt động của ma cà rồng! - Tôi sút mồ hôi khi nghe "ma cà rồng" . Từ nhỏ, tôi được đọc qua nhiều cuốn sách, kể cả tiểu thuyết, bắt gặp cái từ "ma cà rồng" không ít, tôi cảm thấy sợ những hoạt động của chúng, hút máu người, một trong những hoạt động mà khi nhắc đến "ma cà rồng" tôi lại sởn hết gai ốc.



-Cậu không đùa chứ! - Tôi run lên từng hồi.



-Đây là hoàn cảnh gì mà đùa với giỡn! - Thái Ny dằn giọng. - Bây giờ, chúng ta phải tìm cách thoát thôi! - Tôi chợt nhớ lại là mình bị bắt.............Doãn An.......con mụ chơi lén......



"-Coi chừng!!!! - Thái Ny la lớn, cố chỉ tôi nhìn phía sau, khi quay lưng nhìn lại.



-AAAAAAA!! - Doãn An bắn một tia đỏ về phía tôi, tôi ngã quỵ, hai hàng mi cụp dần xuống.....''



Và giờ tôi ở đây....





-Nhưng chúng ta đâu có biết gì về cái chốn..... - Tôi đưa tay chạm xuống mặt sàn rồi rút ngay tay lạ. -Bãi tha ma bắt lạnh tanh này!



-Đó là cái bất lợi, nhưng cái có lợi là tớ........hjhj.....có đem theo bột tàng hình! - Thái Ny để trước mặt tôi một bịch màu đỏ, thơm nồng mùi hoa hồng.



-Mùi hoa hồng! Cậu định để chúng phát hiện ra tụi mình với cái bịch bột tàng hình có mùi hương thơm nồng sao? - Tôi nhăn mặt.



-Ngốc quá! Xung quang tòa nhà này đều trồng hoa hồng, nơi đâu cũng có! Nếu mà bọn chúng có nghe mùi thì cũng nghĩ đây là mùi hương của khóm hoa hồng thôi! - Nói rồi, Thái Ny rắc lên tôi bột tàng hình. - Tháo trói đi!



-Bằng cách nào! Chúng sẽ phát hiện mất!



-Yên tâm! Cứ dùng thuật chú tay tháo ra, bột tàng hình sẽ giúp cậu cấu đi nguồn năng lượng và sẽ không ai biết cậu đang sử dụng phép thuật đâu! Cả cậu nói gì bọn chúng cũng chẳng nghe đâu! Chỉ có người sử dụng bột mới nghe được chúng ta nói gì thôi! - Nghe Thái Ny nói thế, tôi liền dùng thuật chú tay, tạo ra một con dao nhỏ cắt đứt sợi dây thừng cứng cáp.



-Cậu xong chưa? - Tôi ngồi dậy, vặn người uể oải.



-Đi thôi! Này! Dùng thuật chú đi! Lần theo dấu của tớ! - Tôi dùng thuật chú nhìn dấu hiệu màu trắng của Thái Ny, mò theo mà thoát ra khỏi cái nơi âm ướt kinh khủng đó.



Nhưng....ôi thôi! Bọn giám ngục đáng ghét.



-Cẩn thận với giám ngục! - Thái Ny nói nhỏ với tôi.



-Chìa khóa, ở tên giám ngục bên phải! - Tôi nói với Thái Ny.



Khịt.....Khịt....



Một tên giám ngục hít mũi.



-Mùi hoa hồng! - Tên bên phải nói vớ tên bên trái.




-Ở trong ngục có trồng hoa hồng đâu! - Tên giám ngục bên trái thắc mắc.



-Khoan đã! - Tên bên phải bỗng khựng người nhìn xung quanh. -Là bọn phù thủy! - Tên đó đập lưỡi đao xuống đất cái rầm. Tôi nhảy dựng lên.



-Vượt ngục á! - Hai tên đó bỗng chạy khắp ngục tìm kiếm. - Đi báo chủ nhân ngay! - Nói rồi, cả hai tên đó mở cổng rồi chạy ra ngoài. Chúng tôi cũng nhanh chân chạy đi theo dấu cúa hai tên giám ngục.



-Chết đi! - Tôi ra tay phóng một lượt hai tia sáng màu cam, thiêu rụi hai tên giám ngục lắm mồm. Nhìn bọn chúng bị thiêu cháy mà tôi thấy vui trong lòng. Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn!



-Cừ lắm! - Thái Ny khen tôi, nghe mà thấy cảm động quá.



Tôi cứ dõi theo chấm trắng của Thái Ny. Đến khi cái chấm đó dừng lại. Tôi ngước mặt lên.



Ôi Chúa ơi! Một tập đoàn ma cà rồng đang hiện hữu trong sảnh trước mặt con đây!



Tôi sợ đến vã cả mồ hôi, người run lên từng đợt.



-Bình tĩnh lại Lâm Vi! Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cậu cũng phải giữ được sự bình tĩnh, đừng để những thứ khác làm cậu sợ hãi! Nhớ lời tớ, một ngày nào đó, cậu sẽ cần nó đó! - Tôi đang ghi từ con chữ của Thái Ny vào tâm mình. Những lời nói này khiến tôi thấy........Thái Ny như sắp xa tôi rồi.




Cảm giác bây giờ của tôi là hồi hộp và rất hận bọn ma cà rồng tàn độc kia.



______________________



-Ngươi giỏi lắm Khải Minh! - Một tên áo choàng đen với cây vương trượng trên tay, chiếc ngai vàng quấn đầy những sợi hồng gai. tên đó xinh đẹp tựa một bông hoa hồng đen ướt át sương mai, vẻ đẹp vừa ma mị vừa u ámđến lạn người. Hai chiếc nanh sắc nhọn có thể đâm thủng lớp da mỏng mang, những giọt máu đỏ tươi ngon lành từ từ vào người hắn. Đúng! Ma cà rồng! Kẻ thù không đội trời chung với phù thủy, các cuộc chiến xảy ra không có hồi kết, và không ai thắng ai cả!



-Quá khen thưa chủ nhân! - Lại một tên tóc đỏ với chiếc áo choàng đen bóng, quỳ trước ngai vàng của tên chủ nhân tàn bạo đó.



-Ta không thể tin vào mắt mình, ngươi lại biến cuộc hẹn hò lãng mạn của người và cô gái Lâm Vi xinh đẹp đó thành một trò chơi thú vị đến vậy! - Tên chủ nhân nhếch môi cười, nụ cười tỏa hơi lạnh. -Còn máu, người đã lấy máu cho ta chưa!




-Thưa chủ nhân! Tôi sẽ lấy cho ngài khi ngài muốn!



-Ta muốn ngay bây giờ! - Tên chủ nhân đập tay tức giận.



-Vâng! Tôi sẽ đi lấy...



-Mang cô gái đó ra đây! Ta sẽ tự tay thưởng thức vị ngon của giọt máu mà đến Chúa cũng phải bảo vệ nó như thế nào! - Tên chủ nhân lại đẹp ma mị khi nói về đề tài có cái tên Lâm Vi.



-Nhưng...thưa chủ nhân.....



-Sao? Không được hay sao?



-Thưa không! Lâm Vi, cô gái đó sẽ được đem đến cho ngài! - Chàng trai tóc đỏ trở nên buồn, đôi mắt đỏ trở nên ảm đạm, sâu thẳm hơn bao giờ hết. Hai tên áo choàn khác thì đi vào nhà ngục để đưa Lâm Vi đi gặp chủ nhân "đáng kính".



_______________________



-Chạy thôi! - Thái Ny giục tôi, chấm trắng tiếp tục di chuyển nhanh, tôi cũng chạy như bay, chạy đi tìm con đường sống cho bản thân.



Tôi và Thái Ny cứ chạy, chạy đến thục mạng, chạy thật nhanh, và mong rằng thiên sứ mà Chúa phái xuống trần thế sẽ giúp chúng tôi, bất lực rồi, tôi mệt lắm rồi, tôi vốn là người chạy không giỏi, tôi mệt lắm!



-Thái Ny!!! Tôi đở cô bạn tóc ngắn trên tay, cái chấm trắng giờ đã tắt ngủm, tôi dùng thuật chú phủi lớp bụi tàng hình trên người hai chúng tôi. Thái Ny bị trúng thuật rồi.



-Chạy nhanh thế hai cô bé! - Một tên áo đen với cây vương trượng đang đứng trước mặt tôi, miệng nhếch môi cười.



-Lâm Vi! Hãy nhớ lấy lời tớ! Luôn bình tĩnh và tin vào điều mình cho là đúng! - Nói rồi, cô bạn của tôi nhắm nghiền hai mắt, đôi mắt nâu ấy đã nhắm lại, đôi môi căng mọng mà ngày đầu tôi thấy vẫn như vậy, nở một nụ cười tạm biệt tôi. Tôi ôm lấy cô bạn trong lòng, gào thét trong đau đớn. Nước mắt tôi trực trào, mất đi cô bạn thân của tôi là một điều kinh khủng nhất. Tôi thầm rủa bọn ma cà rồng, tôi sẽ không tha cho bọn chúng. Thái Ny! Tớ thề sẽ giết chết bọn chúng để cho cậu ở nơi kia không thấy cô đơn!!!!