Học Bá Đụng Phải Giáo Bá

Chương 5




9.

Bấm dãy số quen thuộc kia, tôi do dự một lát cuối cùng ấn xuống cái nút gọi.

Mấy chữ màu xám to đùng hiện lên “Người này không có trong danh bạ” cực kỳ chói mắt.

Shit!

Tôi đè nén sự bực bội trong lòng gọi đi.

“Alo?”

Giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, vẫn là cái giọng mát mẻ như hồ nước mùa xuân, chớp mắt đã vuốt ve cảm xúc phập phồng của tôi.

“Tôi là Cố Duy.”

“Ồ, vậy ngày mai anh có tới ăn cơm không?”

Cô ấy không hề ngạc nhiên một chút nào, lần đầu trò chuyện nhưng không có cảm giác xa lạ, hỏi câu rất tự nhiên.

Rõ ràng… Là hai người vừa mới gặp mặt.

“Có.”

“Mười hai giờ trưa mai, ở ‘Cẩm Viên’ trước cổng trường nhé!”

“Được.”

“Ngày mai gặp.”

“Ừ.”

Đột nhiên điện thoại lâm vào cảnh im lặng.

Cách nửa giây, giọng của cô ấy lại vang lên lần nữa:

“Nếu không có việc gì tôi cúp…”

“Cô… Số Wechat của cô là bao nhiêu?”

Tôi mở miệng hỏi xong cảm thấy không ổn lắm bèn thêm một câu:

“Cứ gọi qua điện thoại thì không tiện.”

Cô ấy cười rộ lên, cách điện thoại vẫn như chiếc lông quét nhẹ vào lòng tôi, ngứa ngáy vô cùng.

“Số Wechat của anh là số di động đúng không? Để tôi thêm anh vào.”

Một phút sau, tôi nhìn tin nhắn kết bạn trên màn hình.

Hình đại diện là một con mèo trắng, cực kỳ giống với chủ của nó.

10.

Bạn cùng phòng của Tần Sở rất giống với cô ấy (Đây là chỗ tốt của bạn trai khi mời nhóm bạn cùng phòng của bạn gái đi ăn! Thế giới này trừ bạn ra những người khác đều kém hết, ha ha ha, cảm giác an toàn vô cùng!) tính cách của các cô ấy cũng rất nhiệt tình.

Bạn cùng phòng A ngồi xuống đã nói:

“Cố đại soái ca, chúng tôi muốn gặp câu đúng là không dễ dàng. Nói thế nào Sở Sở cũng từ chối đi cùng anh một bữa cơm đó!”

Bạn cùng phòng B và C cũng phụ họa mãnh liệt:

“Đúng vậy đúng vậy! Giống như không hề có ý định cho bọn tôi gặp anh vậy.”

“Nếu không phải bọn tôi lấy công ước của ký túc xá thì bữa cơm này chưa chắc đã ăn được!”

….

Quả nhiên không thể tin vào câu chuyện ma quỷ của Trần Mộ, một chữ cũng không thể tin.

Cô ấy căn bản không nghĩ đến việc sẽ mời tôi tới!

Thời gian sau đó các cô ấy im lặng một cách quỷ dị, ăn xong bát cơm mà lặng ngắt như tờ, một trong ba bạn cùng phòng ABC lên tiếng:

“Chiều nay… Chúng ta đi chơi nhà ma đi!”

Giọng điệu có âm rung kỳ dị ấy…

Hai bạn còn lại vừa vùi mặt trong chén vừa cất tiếng mơ hồ trả lời: “Đúng đúng đúng, chúng tớ muốn đi chúng tớ muốn đi…”

Tôi nhìn về phía Tần Sở thấy cô ấy vẫn ưu nhã cầm lấy khăn lên lau miệng, trên mặt mang theo ý cười.

????

[PHẦN TẦN SỞ]

Ba ngày nay tôi không hề liên lạc với Cố Duy.

Điều thứ nhất khi yêu đương: Liếm cẩu đến mức chỉ còn lại hai bàn tay trắng— Tuyệt đối không làm liếm cẩu.

1.

Từ cái hôm Cố Duy đưa tôi về ký túc xá, tin tức tôi và anh ấy đang yêu nhau đã càn quét toàn bộ đại học T.

Mấy người bạn cùng phòng của tôi cũng bắt đầu điên cuồng ám chỉ tôi đưa em rể tới ra mắt một lần.

Tôi giả bộ nghe không hiểu.

Cuối cùng các cô ấy không kiềm chế được mà bắt đầu nói thẳng.

Tôi vẫn từ chối như cũ.

“Cố Duy sẽ không nguyện ý đâu~”

Lâm Giai- Bạn cùng phòng của tôi nhìn thấy vẻ mặt tủi thân đó, trong lòng tràn đầy căm phẫn:

“Anh ta dựa vào cái gì mà không muốn? Chẳng lẽ bạn trai của Sở Sở nhà chúng ta không muốn vượt qua cửa ai chị em này? Như thế thì sao mà được chứ?”

Vương Ngôn lúng ta lúng túng nói:

“Đó là Cố Duy đấy! Giai Giai tớ không dám~”

Trần Trần cũng liều mạng gật đầu.

Lâm Giai sửng sốt cuối cùng có chút nhụt chí, giọng nói yếu ớt hơn hẳn:

“Vậy… Sở Sở của chúng ta phải chịu nhiều ủy khuất rồi~”

Ba ngày sau, lần thứ ba Lâm Giai nhắc đến chuyện này rốt cuộc tôi cũng làm bộ do dự một lát rồi đồng ý.

Tôi có hơi ngượng ngùng nói với ba người:

“Tớ muốn đi nhà ma với Cố Duy nhưng có hơi xấu hổ. Các bạn yêu, các cậu có thể giúp tớ chút được không?”

Vì thế sau khi trải qua một trận thương lượng, câu chuyện sau liên hoan đã được quyết định như thế.

Nhưng tôi không ngờ Cố Duy sẽ tự mình gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ Trần Mộ chuyển không rõ lời?

(Trần Mộ: Vì sao anh Duy yêu đương nhưng người luôn bị thương lại là tôi? Đau đớn, gục ngã~)

Mặc kệ như thế nào, tình thế trước mắt đối với tôi mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Trên bàn cơm, Cố Duy nghe thấy mấy người Giai Giai nói trong nháy mắt mặt trầm xuống, khiến cho các cô ấy sợ tới mức không dám mở miệng, cả buổi đều nơm nớp lo sợ.

Không thể không nói, lúc Cố giáo bá xụ mặt rất có lực uy hiếp.

Cuối cùng, Lâm Giai vì muốn kết thúc cuộc đàm phán giữa chị em mà nói ra chuyện đi nhà ma, Vương Ngôn và Trần Trần liều mạng phụ họa.

Tôi chỉ duy trì gương mặt bình tĩnh mỉm cười, vừa lau miệng vừa thấy cảm ơn.

Các chị em, không phải là tớ cố ý lừa các cậu. Mà là do kỹ thuật diễn của các cậu quá cùi bắp cho nên không dám ôm chân tướng. Cảm ơn tình nghĩ tựa như mây trời của chị em, chờ chuyện này thành công về sau sẽ báo đáp hết mình.

Một đám… À không… Mười châu báu vàng ngọc dưới đáy biển cộng thêm bảy món quà trên trời sẽ không thiếu cái nào!

Cố Duy nhìn sang đây, mặt mày lạnh tanh, tôi ghé sát vào tai anh ấy:

“Quy định của ký túc xá bọn tôi, lần đầu tiên gặp mặt bạn trai của bạn cùng phòng thì mọi hoạt động sẽ được ba người còn lại sắp xếp, không được phản kháng.”

“Tôi không dám nói anh sợ quỷ..>”

Vẻ mặt tôi khó xử, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại hồi ức của học kỳ một bị Cố Duy từ chối, lúc ấy tâm tình cực kỳ tệ, quả nhiên mũi tôi chua xót, chỉ đành cắn môi.

“Thôi, tôi cũng không muốn làm khó anh, anh đi trước đi tôi sẽ giải thích với các cô ấy sau…”

Cố Duy vẫn không nói gì, một lúc sau trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài.

Giọng nói của người con trai vang lên ở ghế lô.

“Được các em quyết định đi.”

2.

Công viên trò chơi cách trường học rất xa, Cố Duy cách một khoảng rũ mắt nhìn tôi.

“Mười ba ki-lô-mét, lái xe đi.”

Tôi làm bộ bình thường như không có chuyện gì mà mở miệng:

“Tôi có lái xe, vừa đủ cho năm người.”

Lâm Giai, Vương Ngôn và Trần Trần đồng loạt từ chối:

“Không được!”

“Với kỹ thuật lái xe của cậu thì có khi chúng ta phải đưa hồn đến công viên giải trí mất!”

Tôi bực mình, còn không phải do trước đó có kẻ bám đuôi sao làm tôi phải chạy thật nhanh suýt chút nữa đụng phải gốc cây mà thôi, sao không nhớ tới lúc đó tôi đã đánh tay lái như thế nào đi?

Có cần đến mức sợ hãi thế không?

Tôi chỉ muốn bày ra tài lực ở trước mặt Cố Duy thôi mà! Bày có đôi chút!

Tôi chỉ muốn cho Cố Duy thấy nhiều phương diện ưu tú, có điều kiện của mình– Tôi có tiền! Thì làm sao!!!!

Có cần hủy đi sân khấu của tôi không????

Điều kiện của gia đình Cố Duy vẫn là đề tài xôn xao của toàn bộ đại học T, có điều trăm sông đổ về một biển đó chính là– Cũng không giàu có.

Nghe nói máy tính của anh ấy không phải loại quả táo, ngay cả lót chuột cũng không có đó.

Mặc dù anh ấy là cái móc treo áo, mặc gì cũng đẹp.

Nhưng dù là quần áo nào thì nhãn hàng cũng rất bình thường.

Hơn nữa anh ấy còn thường xuyên đến tiệm net để sử dụng máy tính!

Ngày thường, nữ sinh ở viện kế bên đều đem những quần áo mà cô ta ghét bỏ cho mèo mặc.

Ví dụ như hôm nay hai màu trắng đen hòa quyện ở trên người anh ấy, cổ áo lộ ra hơn nửa đoạn xương quai xanh, bởi vì động tác cúi đầu mà để lộ cái cằm tinh xảo.

Thật… Đẹp!

Cuối cùng vẫn ngồi lên xe của tôi bởi vì Cố Duy có bằng lái.

Nhưng khi lên xe tôi lại bày ra vẻ mặt khó chịu, rõ ràng muốn để cho Cố Duy nhìn thấy ưu điểm của tôi nhưng sao lại để anh ấy phát hiện ra kỹ thuật của tôi như đi lên chân trời vậy?

Không vui!!

Ngay cả nụ cười tôi cũng không duy trì được, đành phải banh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chạy băng băng qua đường quốc lộ, tâm tư của tôi đã bay về phương nào.

Cố Duy sẽ thích tôi à?

Nếu cho dù tôi có làm cái gì có phải kết quả cũng sẽ giống như chiều hôm ba tháng trước không?

Sau giờ trưa, ánh nắng mặt trời có hơi chói mắt, tôi thấy cực kỳ khổ sở.

3.

Sau khi xuống xe tôi miễn cưỡng cười cười nói nói với mấy người Lâm Giai.

“Tớ đi mua vé trước các cậu chờ tớ một chút.”

Nói xong thì lao vọt đến chỗ bán vé.

“Chào anh, cho tôi năm vé. Toàn bộ đều là vé nhà ma.”

Người bán vé xốc nửa mí mắt lên in từng cái một, sau đó đưa cho tôi, tổng cộng hết hai trăm tệ.

Tôi quay đầu thấy Cố Duy đang đứng sau lưng mình, dáng vẻ lười biếng, sống lưng thẳng tắp, cực kỳ sáng lóa.

Tôi có hơi xấu hổ.

Sao có thể để Cố Duy trả tiền chứ?

“Để tôi… Trả cho.”

Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, rõ ràng không có ý cười nhưng tôi cảm thấy được sự xa lạ quét qua trong vô thức.

“Có người bạn trai nào để… Bạn gái trả tiền không?”

Tôi không rõ bây giờ trong lòng mình đang có dư vị gì, chỉ cảm thấy có cơn gió ấm áp xua tan đi những bực bội, bất an đang nảy sinh từ nãy đến giờ.

Mua vé xong, Cố Duy và tôi quay về.

Bước chân của anh ấy từ trước đến nay đều rất lớn, ở trong trường học tôi đã chứng kiến vô số lần Trần Mộ phải chạy đuổi theo anh ấy.

Nhưng hôm nay anh ấy vẫn không nhanh không chậm mà bước bên tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có chút không đành lòng.

“Cố Duy…”

“Hả?”

Anh ấy hỏi, hiếm khi để lộ giọng mũi, có hơi đáng yêu.

Câu nói ‘Hay là chúng ta đừng đi nhà ma nữa’ chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy anh ấy nói:

“Sau này… Nếu cô không dám lái xe thì cứ gọi cho tôi.”

“An toàn là trên hết.”

Giọng của anh ấy vốn trầm thấp, luôn mang theo hương vị lười biếng.

Bình thường mọi người đều bị ánh mắt lạnh băng của anh ấy trấn áp, rất khó thấy được sự kỳ lạ rằng… Giọng của Cố Duy luôn có sự lười biếng câu dẫn người ở trong đó.

Ví dụ như bây giờ.

“Vừa nãy cô định nói gì?”

Tôi lắc đầu, cố gắng làm cho mình thật bình tĩnh.

“Không có gì, lát nữa đi nhà ma nếu anh sợ hãi thì cứ đi sau tôi.”

Trong lòng thét lớn, Cố Duy như thế mà mày bỏ cái gì? Tần Sở mày phải tiến lên!

Tí đi nhà ma mày phải sờ tay anh ấy! Chồm lên người anh ấy! Nếu có cơ hội phải dâng cả nụ hôn đầu tiên lên!

4.

Nhà ma này tôi đã từng lên khảo sát trên mạng.

Cái khác không nói, chỉ cần hai điều: “Đủ thật, đủ dọa người.”

Cuối hành lang dài có cái cửa chỉ đủ cho một người đi qua.

Từ bên ngoài xem vào chỉ có ánh sáng, cửa động có đầy vết máu đỏ, còn có mấy dấu tay in hình máu, xa xa nhìn lại cực kỳ chân thật.

Lòng tôi có phần kích động.

Nào! Nào!

Tôi cùng Cố Duy bước thêm một bước.

Ba người Lâm Giai cũng làm bộ sợ hãi.

“Các cậu tiến lên đi! Nam sinh đi đầu, bọn tôi sợ!”

Tôi trợn tròn mắt lên, ba cái người này còn thức đến hai giờ sáng để chơi trò chơi ma quỷ đó!

Có lẽ là muốn đi sau để xem náo nhiệt!

Thật là… Quá đúng ý của tôi, lát nữa tôi sẽ sợ hãi để thu hút sự chú ý của Cố Duy.

Tôi nhẹ nhàng nói:

“Chúng ta đi lên nhé?”

Cố Duy gật đầu, đi trước.

Tôi không để ý đến ba cái người đang cười tít mắt ở đằng sau, hít sâu đi theo vào.

5.

Má ơi nha nha nha nha nha nha!

Vì sao không ai nói cho tôi biết nhà ma này khủng bố như thế a a a a a a!

Có ai nói cho tôi biết sao có nhiều NPC ma khủng bố thế không?

Hơn nữa, không biết có phải được phát lương nhiều nên trình độ chuyên nghiệp của bọn họ phải làm cho người khác rơi lệ.

Tôi và Cố Duy đi trong bóng tối một đoạn ngắn, không gian vô cùng yên tĩnh không hề có bất cứ âm thanh nào.

Tôi đang muốn mượn cơ hội này để tới gần Cố Duy chỉ cần anh ấy quay lại vì sợ hãi thì tôi có thể đưa tay ra và nói ‘Nắm chặt’.

Bỗng có bàn tay đặt lên vai tôi, tôi cười quay đầu lại:

“Cố Duy, không phải anh đi trước tôi sao? Sao giờ lại đi ra sau tôi thế?”

Người trước mặt không nói gì, tôi cho rằng anh ấy sợ hãi nên ‘lén lút’ duỗi tay dắt anh ấy đi.

Đây không phải là ăn đậu hũ nha, đây là đang bảo vệ anh đó!

Vì sao… Tại sao chỉ có ống tay áo mà không có tay?

Tôi cảm thấy ngạc nhiên, duỗi tay dò xét vài cái.

Đột nhiên trong lòng thấy lạnh lẽo.

Cố Duy… Vẫn đang ở trước tôi.

Vậy người này là ai?

Một tia sáng lóe lên, tôi thấy được người đứng trước mặt mình.

Chỉ có nửa cái đầu, nửa khác là chất lỏng màu đỏ lẫn óc chảy ra ngoài, vết thương nhem nhuốc quỷ dị nở nụ cười âm trầm, dưới ánh sáng đặc biệt dọa người.

Mà tôi… Đang cầm lấy một bên áo trống rỗng của anh ta.

“A a a a a a a a a aa a!”

Tôi liều mạng thét chói tai, thiếu điều cho tim nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trước mắt lại là mảnh đen tối, nỗi sợ hãi càng làm tôi khó mà bước tiếp.

Lại có một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi sợ hãi cuộn tròn người lại, bởi vì quá sợ nên giọng cũng bị ngăn chặn, không thể nói ra tiếng nào.

“Cô còn ổn….”

Người đó mở miệng.

Là Cố Duy!

Tôi căn bản không nghe thấy anh ấy nói gì, chỉ nhào vào lồng ngực anh ấy, cố gắng ôm lấy cổ anh ấy.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt ở trên người Cố Duy xua tan đi mọi bất an sợ hãi, vì thế thậm chí tôi không phát hiện ra bản thân đã rơi lệ đầy mặt.

Cơ thể Cố Duy cứng đờ, một lúc sau mới đưa tay ra vỗ vỗ lưng tôi.

Tôi vô ý thức mà treo lủng lẳng ở trên người anh ấy, dán mặt vào da càng nhiều càng tốt… Càng nhiều càng tốt, giống như chỉ có thể mới làm tôi quên mất đi màn khủng bố vừa nãy.

Cố Duy tùy ý ôm tôi, một tay vừa nhẹ nhàng xoa xoa vỗ vỗ một tay vừa an ủi.

Rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại, buông hai cánh tay đang ôm Cố Duy ra.

“Tôi… Sợ… Anh… Nắm tay tôi đi.”

Giọng điệu của tôi run rẩy.

Cố Duy không nói chuyện, duỗi tay dắt tôi, truyền độ ấm từ lòng bàn tay đến cho tôi.

Tôi vẫn sợ hãi như cũ, nhưng cũng đã trấn định rất nhiều.

Mỗi khi có hình ảnh quỷ và máu mé xuất hiện tôi lập tức nhắm chặt đôi mắt, dán sát người vào cánh tay của Cố Duy, ở trong lòng xây dựng tâm lý.

Đến khi đi được nửa đường, lòng bàn tay của tôi đã đầy mồ hôi.

Đến trước một hành lang, trước mặt trống rỗng không có bóng người.

Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên có một tia sáng chiếu qua cửa động bên phải, hàng rào chậm rãi nâng lên.

Một đám hộ sĩ, tang thi, quỷ quái chen chúc đi tới.

Trái tim tôi nhảy thình thịch, trơ mắt nhìn hình ảnh khiếp sợ này từng chút đến gần mình.

Giây tiếp theo, một bàn tay đặt sau thắt lưng tôi, kéo đầu tôi vào lồng ngực.

Cái tay còn lại nắm lấy ót tôi, không cho tôi chuyển động.

Giọng của Cố Duy vang lên trên đầu.

“Tôi biết đây là công việc của mấy người.”

“Nhưng cô ấy rất sợ hãi.”

“Nếu các người không rời đi thì thật xin lỗi có khả năng tôi phải động thủ đấy.”

Giọng của anh ấy so với bình thường còn lạnh lẽo hơn nhiều, từng câu từng chữ đều toát lên vẻ kiên định.

“Cho nên… Làm phiền các vị rời đi trước.”

Cách đó không xa có chút cãi cọ ồn ào nhưng không ai cất tiếng, chỉ là cọ xát quần áo phát ra âm thanh.

Có lẽ… Bọn họ đang thương lượng.

Rất nhanh, trong nhà biến về khoảng không yên tĩnh.

Cố Duy buông tay đang giữ đầu tôi ra, cúi đầu.

“Cô có ổn không?”

Trong ánh mắt của anh ấy là sự quan tâm không che giấu, cho dù dưới ánh đèn quỷ dị vẫn hiện lên vẻ đẹp trai như cũ.

Nhưng giờ phút này tôi không có tâm trạng ngắm anh ấy.

“Chân tôi… Bị chuột rút rồi.”

Không phải vặn, không phải vướng mà là bị dọa.

Chân của tôi bị dọa cho đến nỗi bị chuột rút.

Tâm và thân của tôi đều mệt rồi.