Lâm Cẩn bị nhốt trong căn phòng đó suốt một ngày một đêm. Mỗi khi Atsushi Sugihara cho người đưa đồ ăn cho cô, cô đều trả lại nguyên vẹn.
Cô thường đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài sáng choang, gió lạnh xì xào cuốn theo những chiếc lá khô. Mấy căn nhà phía xa xa thi thoảng lại vang lên tiếng quất roi và tiếng khóc thê thảm, khiến người ta rùng mình.
Lâm Cẩn nghĩ, chắc cô cũng sắp bị đưa đi thẩm vấn.
Tối hôm sau, trong căn phòng trên tầng ba.
Khi người làm dẫn Lâm Cẩn bước vào, Atsushi Sugihara đang ngồi trên chiếu tatami, trong phòng bốc khói trắng xóa, chiếc nồi nhỏ trước mặt anh ta đang nấu đồ ăn sôi sùng sục sùng sục.
Atsushi Sugihara đập một quả trứng sống vào cái bát bằng gỗ, dùng đũa đánh tan lòng trắng trứng, sau đó đưa bát gỗ cho Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn không nhận, nhìn chằm chằm anh ta với vẻ giận dữ. Atsushi Sugihara mỉm cười, hai tay cương cứng giữa không trung.
"Akiko, thật ra em có thể ăn đồ ăn mà tôi chuẩn bị cho em, bởi vì tôi sẽ không bỏ thuốc em. Với lại, cái trò cưỡng gian, tôi đã chơi chán ở đất nước này rồi."
Atsushi Sugihara đặt bát gỗ nhỏ trước mặt Lâm Cẩn, gắp vài lát thịt bò đỏ tươi trên chảo vào bát của cô, sau đó nói: "Chỉ cần nhúng vào lòng trắng trứng, cổ họng sẽ không bị nóng nữa."
Lâm Cẩn quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta, cũng không muốn bị anh ta nhìn.
Atsushi Sugihara không nói gì, lấy một bức ảnh cũ ra, nhìn một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Tấm ảnh này và bùa hộ mệnh là thứ giúp tôi vượt qua những ngày tháng ở Trung Quốc. Tôi rất yêu Akiko, mặc dù cô ấy chỉ là một nhân viên quán bar nhưng tôi không quan tâm. Cho dù chúng tôi không được bất cứ ai chúc phúc nhưng chúng tôi vẫn rất hạnh phúc."
Nghe những lời anh ta nói, Lâm Cẩn quay mặt lại, cô nhìn bức ảnh cũ trên tay anh ta. Atsushi Sugihara ngây người một lúc, tưởng cô cảm động trước chuyện tình của bọn họ, nên chủ động đưa bức ảnh qua cho Lâm Cẩn xem.
Cô gái trong ảnh xinh xắn dễ thương, đang nở một nụ cười dịu dàng, thướt tha lả lướt, giống hoàng hôn lúc mới mọc, và hoa anh thảo khô héo lúc bình minh.
Đẹp nhưng lại rất nhanh tàn.
Atsushi Sugihara cầm cái thắt lưng màu đen trên bàn lên, trên đó có thêu một con hổ vô cùng sinh động.
Anh ta vuốt ve nó với vẻ lưu luyến: "Tôi có kỹ năng bắn súng và đánh đấm giỏi, nhưng Akiko vẫn lo lắng cho tôi. Cô ấy đã thêu nghìn mũi kim cho tôi, mong tôi có thể an toàn trở về nước. Nhưng... nhưng cô ấy lại bị tử thần mang đi mãi mãi."
Nói đến đây, Atsushi Sugihara giơ thắt lưng lên, che mặt khóc, hai vai run run, như thể một đưa trẻ chịu nhiều uất ức.
Ban đầu Lâm Cẩn muốn ném bức ảnh vào nồi nước sôi, nhưng bây giờ cô lại do dự, cúi đầu im lặng đặt bức ảnh xuống góc bàn.
Sau cơn mưa, những đám mây xám vẫn di chuyển trên bầu trời, không khí như mới được lọc sạch, trong lành mát mẻ.
Lục Dữ vội vàng trở về Thượng Hải, trước khi anh về, Hạng Bắc đã dẫn người đi càn quét khắp Tô giới mấy lần nhưng đều không tìm thấy Lâm Cẩn. Vậy chỉ còn một khả năng, cô đã bị người Đông Dương bắt đi.
Bọn họ bắt đầu đóng quân tại khách sạn Tân Á trên đường Bắc Tứ Xuyên trong khu Tô giới Công Cộng, khách sạn này là thành trì của người Đông Dương, các sĩ quan các cấp thường uống rượu và trao đổi tin tức ở đó.
Trước khi Lâm Cẩn xuống xe, Atsushi Sugihara mỉm cười và nói với cô: "Akiko, nếu em chạy trốn, tôi sẽ không ngần ngại rút súng và giết em. Hãy nhớ rằng, em chỉ có một mạng sống, còn tôi thì có rất nhiều Akiko."
Cô im lặng bước xuống xe, trên người mặc một bộ kimono mà Atsushi Sugihara đã đặt may cho cô, mấy cái đuôi trắng của cá vàng trôi nổi trong hồ đỏ rực lửa. Nhìn từ xa, cả người cô như thể đang bốc cháy, sắp trở thành một đống tro tàn.
"Anh Lục, chúng ta ra tay không?" Hạng Bắc nhìn Lâm Cẩn xuống xe, lo lắng hỏi.
"Không được, đây là khu vực trung tâm thành phố." Trái tim Lục Dữ như bị dao đâm, ánh mắt thâm thúy nhìn bóng lưng đỏ rực: "Chờ bọn họ đi ra, đuổi bọn họ đến ngõ cụt Dương Kính Bang*."
*Dương Kính Bang: là một nhánh sông của sông Hoàng Phố. Vùng mới giải phóng - Phố Đông được gọi là Đông Dương Kính Bang, Phố Tây được gọi là Tây Dương Kính Bang. Nếu chỉ nói Dương Kính Bang thì có nghĩa là nhắc đến Phố Tây - Tây Dương Kính Bang.
Tại khách sạn Tân Á, tất cả phụ nữ đều mặc kimono, Atsushi Sugihara đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quân phục mà không hề để ý đến Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn đứng dậy, cô đến trước kệ để báo, có rất nhiều tờ báo được để ở đây. Nhưng những tờ báo này khác với những tờ báo trong Tô giới Pháp kêu gọi kháng chiến chống Đông Dương, các lý lẽ đều hướng về phía người Đông Dương. Lâm Cẩn thất vọng, đột nhiên thấy một tờ báo cũ nửa năm trước bị vứt bừa ở một bên, bị phủ một lớp bụi dày.
Đó là Tinh báo, chuyên tiết lộ chuyện riêng tư cá nhân. Chủ đề lại tình cờ viết về Lục Dữ, một nửa trang đăng đầy ảnh của anh, Lâm Cẩn vừa nhìn nó vừa cười, cười cười một lúc thì lúc sau ở đuôi mắt của cô đã có những giọt nước mắt trong veo.
Rõ ràng tất cả nội dung đều do phóng viên bịa đặt, nhưng Lâm Cẩn vẫn nghiêm túc đọc từng chữ một. Cô vẫn nhớ mình đã từng hỏi Lục Dữ, tại sao không truy trách* những phóng viên này.
*truy trách: truy cứu trách nhiệm
Lục Dữ cười rồi giật lấy tờ báo trong tay cô và nói: "Bọn họ kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì."
Atsushi Sugihara cầm một ly rượu hoa cúc, đi tìm Lâm Cẩn.
Thấy cô đang ngồi xổm dưới đất, trong tay đang cầm một tờ báo đen, vừa khóc vừa cười, ánh đèn mờ ảo rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp gầy gò của cô, phủ một lớp ánh sáng màu vàng sang trọng lên người cô.
Những giọt nước mắt của cô, đều tỏa sáng lấp lánh.
Sau một cơn mưa lớn, mặt đường trơn và lầy lội, chiếc xe giảm tốc độ.
"Thiếu tá, có rất nhiều xe đi theo chúng ta." Hán gian ngồi cạnh tài xế, ngoái đầu lại nhìn sau đó hoảng sợ báo cáo với Atsushi Sugihara.
Mặt Atsushi Sugihara không có chút biểu cảm nào: "Tiếp tục lái xe."
"Xem ra bọn họ muốn chúng ta đi vào Dương Kính Bang, đó là ngõ cụt." Hán gian lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thiếu tá, đàn ông không chấp thua thiệt trước mắt, chúng ta không thể liều mạng với bọn họ."
Lâm Cẩn quay đầu lại nhìn, phía sau có rất nhiều xe màu đen đang bám theo.
"Người đàn ông của em đến cứu em, chắc em rất vui nhỉ." Atsushi Sugihara đột nhiên vươn tay nâng cầm Lâm Cẩn lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình.
Anh ta nở một nụ cười lạnh, dùng tay phải lục tìm lấy tờ báo ở thắt lưng của Lâm Cẩn, sau đó không nói gì, xé nó thành từng mảnh vụn rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Lâm Cẩn nhìn khuôn mặt mơ hồ của Lục Dữ bay trên không trung, sắc mặt đã tái nhợt đến mức không còn chút huyết sắc nào.
"Nếu em không thích cười với tôi thì về sau để tôi đây khiến em không cười nổi nữa!" Atsushi Sugihara hằn học nói.
Lâm Cẩn thu lại ánh mắt, thờ ơ nhìn anh ta. Cô nghĩ đến cảnh khi anh ta giết hại, cưỡng hiếp phụ nữ như thế này, trên mặt hiện ra vẻ mặt dữ tợn đáng sợ như dã thú.
"Tới Tô giới Pháp." Atsushi Sugihara lạnh lùng nói với người lái xe.
Công ty bách hóa Vĩnh An đang ở thời điểm bận rộn nhất trong năm, người dân đang xếp hàng để mua phiếu ưu đãi Vĩnh An. Các phóng viên đang dùng máy quay để ghi lại cảnh này, đối với Thượng Hải bây giờ, thực sự cần một bức ảnh như vậy để điều chỉnh lại bầu không khí, chỉ có như vậy mọi người mới có thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi Tô giới sắp rơi vào tay giặc.
Cửa xe được mở ra, Atsushi Sugihara đẩy mạnh Lâm Cẩn xuống xe, sau đó chiếc xe nghênh ngang rời đi, để lại làn khí thải màu đen.
Đường phố yên lặng trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi, Lâm Cẩn như một tên hề đột nhiên xuất hiện, còn chưa kịp đứng vững trên sân khấu thì ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía cô.
Cô cố gắng đứng dậy, đưa hai tay lên lau má mình. Đó là dấu vết mà Atsushi Sugihara dùng bút máy để lại trên má cô.
"Mẹ, trên mặt người đó viết Hán gian." Trong đám đông, đột nhiên vang lên giọng nói rõ ràng của cậu bé.
Những lời này như là một ngòi nổ, ngay lập tức làm bùng nổ cảm xúc của người xem, người ta nhổ nước bọt, hoặc nhặt sỏi trên mặt đất, hoặc rau thối trong rổ, hoặc bất cứ một thứ gì đó ném vào người Lâm Cẩn, lớn tiếng hô: "Đánh Hán gian!"
Vì tiếng kêu chính nghĩa này mà đám đông tụ tập ngày càng đông, ai cũng tràn đầy tức giận, trút giận lên người phụ nữ xinh đẹp mặc kimono, trên mặt có viết hai chữ Hán gian.
Bọn họ đang hăng say thì bỗng thấy một bóng người cao gầy. Hình như trong đám đông có người gọi anh là "anh Lục", mọi người sững sờ, có phải là Lục Dữ của bang An không?
Thật ra người ở Thượng Hải rất thích Lục Dữ. Mặc dù anh là giang hồ nhưng anh không bao giờ hà hiếp dân thường. Bây giờ giá gạo ở Thượng Hải vẫn ổn định cũng là vì hàng trăm người anh em ở Bang An chạy đến Lâm Hương lấy gạo, sau đó dùng số gạo và ngũ cốc thu được bán giá hợp lý cho Tô giới.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy Lục Dữ xuất hiện, đều không khỏi dừng ngay động tác lại.
Khi bọn họ nhìn, thì thấy hai mắt người đàn ông đỏ ngầu, môi mấp máy, không biết anh đang nói gì.
Mọi người nín thở nhìn anh từ từ đi về phía người phụ nữ Hán gian. Tiếng đèn tách tách chụp ảnh của các phóng viên vây xem liên tục vang lên.
Người phụ nữ gần như van xin anh: "Đừng đến đây!"
Nhưng Lục Dữ vẫn đi tới bên cạnh cô, anh cầm lấy hai tay trên khuôn mặt cô và gỡ nó xuống. Hai má cô đã bị trầy, lộ ra vết máu loang lổ.
Lục Dữ nghẹn ngào nói lặp đi lặp lại với cô: "Không lau... Chúng ta không lau..."
Cả đám đông im lặng, không biết có người đàn ông nào đó la lên: "Mặc kệ đi, dù gì đi chăng nữa thì nó cũng là Hán gian!" Sau đó cầm đầu, nhặt hòn đá ném vào Lục Dữ.
Lục Dữ không né tránh, anh biết nỗi uất hận của dân chúng phải được trút ra.
Anh chỉ cúi đầu, im lặng và ôm chặt Lâm Cẩn vào lòng. Tất cả sỏi đá, rau thối đều ném lên người anh.