Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 19: Chương 19




*Chap 19*:Tình cảm của Minh Khánh.

Vy Anh cứ chạy…chạy mãi…cuối cùng cũng đến nhà,nhỏ lảo đảo bấm chuông,nó cùng Khánh My ở trong nàh đang ngồi xem ti vi hý hửng đợi Vy Anh về để nghe kết quả,nghe tiếng chuông thỳ cùng nhau chạy ra cười nói:

-Chắc Vy Anh về rồi đấy.-Nó cười

-Ừ!Mau đi…Hehe…-Khánh My cười đáp

-Vy Anh!!!-Nó mở cổng,hốt hoảng mở cửa khi nhìn thấy Vy Anh ngất lịm đi trước cổng nhà,mưa xối xả xuống thân hình nhỏ bé.

-Vy Anh…mày sao vậy…Vy Anh…dậy đi…-Khánh My cùng nó vội vàng lay Vy Anh dạy.

-Chết thật!My…gọi cấp cứu mau…-Nó lo lắng đến tột độ,mặt trắng bệch,hoảng sợ nói với Khánh My

My đang định gọi cấp cứu thì điện thoại reo,hiện lên màn hình số của Thiên Minh.Cô vội vàng ấn nút nghe:

-A lô.Thiên Minh.Có chuyện rồi.

-Sao vậy?-Minh lo lắng

-Vy Anh không biết làm sao ngất lịm đi trước cổng nhà rồi?Duy Phong có ở đó không?-My vội vàng nói

-Không có.Chỉ có Minh với Long thôi.Sao Vy Anh lại bị thế.-Minh hỏi

-Không biết.Bây giờ mọi người đến bệnh viện Đông Khoa đi,My với Hạnh San đưa Vy Anh đến bệnh viện.-My nói rồi không kịp chờ Minh trả lời,tắt mắt cái ‘rụp’ rồi mau chóng đưa Vy Anh đến bệnh viện Đông Khoa.

Tại bệnh viện,nó cùng My ngồi trên hàng ghế chờ lo lắng hỏi nhau không biết có chuyện gì xảy ra với Vy Anh thì bọn hắn đến,Minh Khánh nghe tin cũng rời khỏi phòng Gia Linh gặp chúng nó:

-Mọi chuyện là thế nào vậy?-Duy Phong lo lắng hỏi

-Làm sao bọn tôi biết được,rõ ràng là Vy Anh ở lại cùng Phong nói chuyện,sau đó khi Vy Anh về đến nhà,bọn tôi ra mở cổng thỳ đã thấy Vy Anh ngất lịm đi giữa trời mưa,mọi chuyện Phong phải là ng biết chứ?-Nó nói

-…-Phong không nói gì,chỉ cúi mặt buồn rầu thở dài ngồi xuống hàng ghế.

Khánh My không thấy Duy Phong nói gì,đang định gặng hỏi thì bác sĩ bước ra,vẫn là vị bác sĩ già phúc hậu:

-Lại là các cháu?-Vị bác sĩ ngạc nhiên hỏi

-Vâng,đó cũng là bạn bọn cháu,bác sĩ bạn cháu sao rồi?-Nó hỏi

-Không sao,chỉ là bị cảm lạnh do ngấm nước mưa lạnh quá,tình trạng sức khỏe lại không được tốt nên ngất xỉu.-Vị bác sĩ ôn tồn nói



-Bạn ấy bao giờ thì có thể tỉnh.-Khánh My hỏi

-Có lẽ là tối,các cháu nên về đi.Tình trạng của bạn cháu đang rất căng thẳng,lúc bác chữa trị còn nói sảng,đang mê man,chỉ có 1 người nên ở lại.Ai là Duy Phong,theo bác.

Thế rồi chúng nó lại ra hàng ghế chờ ngồi,còn Duy Phong thì đi theo vị bác sĩ già:

-Không biết Vy Anh với Duy Phong lại có chuyện gì đây.Tao linh cảm không tốt.-My nói

-Sao 2 người biết Phong ở lại nói chuyện với Vy Anh?-Minh nhìn nó và My hỏi

-Là thế này….-Nó từ từ giải thích cho Minh cũng như hắn nghe mọi chuyện của Vy Anh,cuối cùng kết luận 1 câu:



-Nhưng cũng chưa biết kết quả tốt xấu thế nào mà Vy Anh bây giờ lại như thế này.Phải hỏi Phong mới được.

-Tôi thấy Phong hình như có gì đó rất khó nói,như lúc nãy vậy,hãy từ từ rồi hỏi cậu ấy sau,đừng khiến cậu ấy khó xử rồi lại thêm phức tạp,hiện giờ phải lo cho Vy Anh và Gia Linh khỏe lại đã.-Hắn nói

-Ừm!-Cả bọn cùng đồng thanh.

-Vậy thì các cậu lo cho Vy Anh,có tình hình gì thỳ báo tôi ngay,tôi ở trong phòng Gia Linh lo cho tình trạng của bạn ấy xem thế nào.-Minh Khánh nói

-Nói mới nhớ,Gia Linh sao rồi?-Nó hỏi

-Bạn ấy vẫn bất tỉnh…-Minh Khánh nói,khuôn mặt buồn rầu.

-Vất vả cho Khánh quá.Khánh đã chăm sóc Linh nhiều lắm rồi,lại còn chưa ăn uông ngủ nghỉ gì.Hay là tối nay,My với San trông hộ cho nhé!-Nó nói

-Không cần lo cho Kháh đâu mọi người,Khánh muốn chăm sóc Linh.-Khánh cười nói

-Mày/Khánh thích Linh?-Hắn,Minh và nó,My đồng thanh hỏi Khánh.


-Không phải….-Khánh ngập ngưng nói

-Vậy sao…-Nó đang định nói thì Khánh đã cắt ngang:-Không phải thích mà là yêu,từ lâu rồi!

-Uầy!-Cả lũ đồng thanh.

-Thế thỳ càng tốt chứ sao-Nó cười toét miệng.

-Vậy thì k cấm được mày rồi,mày vất vả chăm sóc Linh nhé,tao sẽ mua cơm canh bồi dưỡng mày.Hehe-Hắn trêu Khánh



-Được thế thì còn gì bằng.Thôi,Khánh vào phòng bệnh của Gia Linh đây,có tin tức gì của Vy Anh thì báo cho Khánh nha.-Khánh nói

-Ok.-Mọi người đồng thanh.

Và rồi Khánh đi mất,chỉ còn lại 4 người chúng nó,chẳng ai nói gì.Cho đến khi mãi không thấy Duy Phong đâu,bụng nó thỳ cứ đánh trống liên tục,hắn nghe thấy nói:

-Bảo cái bụng cô ngừng kêu đi,tôi đi mua cơm ọi người,cả cô luôn.

-Hỳ hý….Thanh kiu bây bê nhìu lắm lắm…Hôm nay anh tốt quá à…-Nó toét miệng cười.

-Thôi đi.Rợn tóc gáy.Tôi đi đây.-Hắn quay lưng đi cười thầm trước lời nói của nó.

-May quá có Long lúc nào cũng đi mua cơm hộ bọn mình-My cười

-Ừ.Mà không biết bác sĩ nói gì với Duy Phong mà lâu thế nhỷ?-Nó hỏi

-Chả biết được.Nhưng nếu Phong mà ra thì đừng hỏi gì cả.Bởi vì Minh nghĩ nếu chuyện đó k phải là lí do gì đó riêng tư của Phong và Vy Anh thì bác sĩ đã nói hẳn trước mặt chúng ta rồi.-Thiên Minh nói

-Ừm!Cũng đúng-My nói

-Vậy thì chúng ta không làm Phong khó xử nữa.-Nó nói

Vừa lúc đó,tiếng chuống điện thoại vang lên:


-Điện thoại của Vy Anh,mẹ nó gọi,tính sao đây?-Nó nhăn nhó nhìn Khánh My

-Cứ nghe đi,nói dối 1 lần cũng đành chịu.-My nói

-Ừm.đúng đấy.-Minh gật đầu nhìn nó

-Dạ a lô.-Nó bấm nút nghe và nói

-Hạnh San đó hả con, Vy Anh nó đi đâu mà con lại nhấc máy?-Mẹ Vy Anh ngọt ngào nói trong điện thoại

-Dạ,dạ…nó…à nó tắm mẹ ơi!Hyhy.Con này vừa đi vào nhà tắm thì mẹ gọi.-Nó lắp bắp nói.

-Thế hả,thế con với Vy Anh,My đi học có vui không?-Mẹ Vy Anh cười nói



-Dạ,mẹ ơi,bọn con đi học vui lắm,công việc của mẹ với ba thế nào rồi?-Nó hỏi

-Tốt con ạ.À!Cả mẹ với ba cùng ba mẹ con,ba mẹ My đều đang ở Thụy Sĩ.Xong việc,bố mẹ đều đi du lịch ở Canada,xin lỗi vì không cho 3 con theo được nhé.-Mẹ Vy Anh nói

-Không sao đâu mẹ,bọn con ở nhà chơi vui rồi,ở nhà còn có Dì hoa nữa,mẹ không phải lo,bố mẹ cứ đi chơi vui vẻ đi ạ-Nó thở phào 1 cái nói

-Vậy nhé!Có lẽ tuần sau bố mẹ mới về được,báo cho các con biết vậy,giờ bố mẹ lại có việc cần làm rồi.Chào các con!-Mẹ Vy Anh cười nói tạm biệt chúng nó

-Vâng!Chào bố mẹ,gửi lời hỏi thăm của chúng con đến bố mẹ con và bố mẹ My nhé mẹ.-Nó vui vẻ đáp

-Ok,con,mấy đứa ở nhà ngoan nha!

-Vâng!Bye mẹ!

Nó tắt điện thoại lại thở phào nhẹ nhõm,báo tình hình cho vả Minh và My biết,tất cả đều như thoát nạn,cười nhìn nhau toát mồ hôi.Vừa lúc đó,hắn về mang bao nhiêu là đồ ăn,Duy Phong cũng bước ra,nhưng không ăn mà vào thăm Vy Anh.Chúng nó cũng không nói gì,để cho Duy Phong chăm sóc Vy Anh rồi ngồi ăn cùng nhau.Đứa nào đứa ấy vô cùng mệt mỏi,thở dài nhìn nhau….

*Chap 19*

Bước vào phòng bệnh,Duy Phong ngồi thụp xuống ghế nhìn Vy Anh bất tỉnh thở dài.Anh thực sự không muốn nhìn thấy 1 Vy Anh đau khổ và buồn bã như bây giờ,hơn nữa,giờ đây nhỏ rất xanh xao,đôi môi nhợt nhạt,tím tái,đâu còn là 1 Vy Anh vui tươi,hồn nhiên ngày nào…Chợt anh nhớ lại những lời bác sĩ nói….:


Tại phòng riêng của vị bác sĩ già,ông mời anh ngồi xuống,nhấm nháp 1 ly trà rồi ôn tồn hỏi:

-Cậu nhóc,cậu biết vì sao cô ấy vào viện,phải không?

Duy Phong không nói gì,chỉ lặng lẽ gật đầu buồn bã.Vĩ bác sĩ mỉm cười kể lại toàn bộ câu chuyện mà ông được chứng kiến cho Duy Phong nghe….

Lúc ấy,khi Vy Anh được đưa vào phòng cấp cứu,trong con mê man:

-Duy Phong…Duy Phong…Tại sao Phong không biết…Vy Anh rất sợ trời mưa?Tại sao? Duy Phong…Tại sao thế?

-Cô bé đã vô cùng hoảng sợ,tuy bị ngất nhưng nước mắt cứ giàn giụa,chỉ nói được 1 câu rồi bất tỉnh hẳn.Tôi e rằng,đây không thông thường chỉ là cảm lạnh,mà còn là 1 cú shock tinh thần rất lớn.

-Cú shock?-Duy Phong ngạc nhiên

-Đúng vậy.Thông thường,cú shock tinh thần thường có 2 nguyên do: Thứ nhất,bệnh nhân có thể shock đột ngột,vì chuyện đang diễn ra quá kích động,nằm ngoài sức chịu đựng.Thứ 2 là do 1 sự việc đã xảy ra từ trước rất nặng nề và đau buồn,đã được quên đi nhưng có thể do 1 sự việc khác cũng tương tự,làm cho bệnh nhân nhớ lại khoảng sự việc đau buồn ấy cộng thêm nỗi đau buồn hiện tại mà trở nên bị kích động,điều đó tạo lên cú shock vô cùng lớn.Những trường hợp này đã từng gặp ở nhiều người,và tôi nghĩ cô nhóc ấy cũng không nằm ngoài dự đoán.-Bác sĩ nói

-Vậy có nguy hiểm và ảnh hưởng không?-Duy Phong lo lắng


-Nếu sự việc bình thường thì không sao,bệnh nhân lại có thể từ từ quên đi được,nhưng nếu sự việc nghiêm trọng khiến cho bệnh nhân hoảng sợ,có thể…dẫn đến bệnh tâm lí rất nguy hiểm.

-Bệnh tâm lí,cụ thể hơn là sao?-Duy Phong nóng ruột hỏi

-Thần kinh bị ảnh hưởng hoặc bị di chứng,gây ra…bệnh tâm thần.-Bác sĩ đau buồn nói

-Bệnh…tâm thần?-Duy Phong ngỡ ngàng,hoảng sợ,chân tay cứng đờ,tai như ù đi.



-Có thể là như vậy,nhưng phải tùy thuộc vào bệnh nhân nữa không thể dự đoán mà chắc chắn 100% được,nếu bệnh nhân được chăm sóc nhiệt tình và chu đáo,có thể sẽ không có nguy cơ mắc căn bệnh này.Và người có thể chăm sóc cho cô nhóc ấy tốt nhất,là cậu đấy cậu nhóc ạ…!

Đó là những lời nói của bác sĩ dành riêng cho anh,anh không biết rằng là do Vy Anh có cú shock từ trước hay là do cú shock mà anh đang tạo ra,chỉ biết rằng,trong 2 nguyên do này,1 thứ đang tồn tại,đang dần khiến người con gái anh yêu đau khổ.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của Vy Anh,đặt lên trán 1 nụ hôn nhẹ nhàng,ấm áp rồi thầm nghĩ: ‘Vy Anh!Xin lỗi Vy Anh nhiều lắm,chỉ vì Duy Phong muốn tìm ra 1 sự thật mà lại khiến Vy Anh ra nông nỗi này.Duy Phong yêu Vy Anh nhiều lắm,rất nhiều tuy rằng Duy Phong luôn phủ nhận với Vy Anh rằng không phải là vậy.Đó không phải là tình cảm thoáng qua của Duy Phong đâu,đó là mối tình đầu sâu đậm.Xin lỗi vì đã nói dối Vy Anh để đạt được mục đích của mình.Từ bây giờ,có thể là Vy Anh sẽ không biết đến sự lo lắng của Duy Phong nhưng Duy Phong sẽ âm thầm bên cạnh Vy Anh để quan tâm và chăm sóc.Rồi có 1 ngày,Vy Anh sẽ hiểu được sự thật mà Duy Phong luôn tìm kiếm,lúc đó Vy Anh sẽ tha thứ cho Duy Phong thôi.Mau khỏi bệnh nhé,cố lên!’

Anh bước ra khỏi phòng,đi đến nơi ghế đá khuôn viên bệnh viện.Anh muốn ra đây để hít thở cái không khí trong lành và bình yên này…:

-Duy Phong!-Minh Khánh đã ngồi trên ghế đá từ bao giờ,vẫy gọi anh.

-Mày làm gì ở đây vậy?-Duy Phong tiến đến và hỏi

-Cũng như mày,ra đây hít thở không khí trong lành thôi.-Minh Khánh thản nhiên nói

-Gia Linh sao rồi?-Phong hỏi

-Sức khỏe Linh đang được hồi phục dần dần,nhưng chưa thể tỉnh lại.-Minh Khánh thở dài nói

-Vậy sao?

-Ừm!Vy Anh sao rồi?

-Cũng như Gia Linh.-Phong đáp

-Mày còn thích Vy Anh chứ?-Khánh quay qua hỏi Phong

-Tất nhiên,tao như mày ấy,theo thời gian cũng chuyển thành yêu luôn rồi.Hyhy.Chẳng biết sao nữa.-Phong gượng cười,nụ cười buồn bã.

-Tuy mày không nói với ai,nhưng tao hiểu những gì mày đang làm,thậm chí còn hiểu rõ nguyên nhân vì sao mày khiến Vy Anh như vậy nữa.-Khánh nhìn Phong nói.

-Sao mày biết?-Phong hỏi

-Hôm ấy,khi Vy Anh nói chuyện với mày,tại đây.Tao ngồi ở phía kia kìa,tuy rất gần để nghe đủ mọi chuyện nhưng chúng mày cũng k hay biết.-Khánh chỉ tay nói.

-Ừm.Vậy mày biết tao đang tìm kiếm gì chứ? Với 1 người như mày,chắc hiểu rất rõ.-Phong nói

-Đúng!Tao đã đoán ra ngay từ lúc tao thấy mày từ chối tình cảm của Vy Anh.Duy Phong!Cố lên,chắc chắn mày sẽ tìm được câu trả lời.-Khánh vỗ vai Phong nói.

-Ừm!CẢm ơn mày.-Phong cười đáp

-Vậy nhé!Giờ tao phải vào phòng Linh đây,từ nãy giờ tao ngồi đây cũng lâu rồi!-Khánh nói rồi đi khuất bóng.

Chỉ còn lại Duy Phong ngồi tựa mình trầm tư,suy nghĩ.Thân hình cao ngạo đang thật buồn rầu và ủ rũ.Anh rất mệt mỏi,thứ gì đang làm anh đau khổ đến vậy?Chỉ có tình yêu,tình yêu mới làm con người ta như vậy.Nhưng nếu trên thế gian này không có thứ gọi là tình yêu,thỳ cũng không thể nào có thứ mang tên phép màu….