Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 18: Chương 18




*Chap 18*:Buông tay để chờ đợi 1 tình cảm.

Vy Anh bỏ đi,nước mắt không ngừng rơi…Vì sao thế?Tình cảm bao lâu nay giờ đây là vỡ vụn ư?Bây giờ nhỏ mới hiểu được,khi bị từ chối sẽ đau như thế nào.Những lời lẽ của Duy Phong thật như những mũi tên lớn đâm sâu vào trái tim tan nát của nhỏ.Nhỏ bước đi trên con đường hằng ngày thân thuộc,sao tất cả giờ đây khác lạ quá?Tất cả mọi thứ đã khác xa với mọi ngày,đã không còn xanh tươi và xinh đẹp đối với nhỏ nữa.Trong mắt nhỏ giờ đây chỉ là thứ màu đen tối sầm lại,màu nước mắt làm nền cho những mảng đen mịt mù ấy…

Khoảng trời xanh bao la đang bị bao trùm bởi làn mây đen….Sấm chớp rạch ngang bầu trời,những giọt mưa đang không ngừng rơi.Mọi người ai nấy đều bước nhanh nên xe về hay đi tìm chỗ trú…Riêng 1 mình nhỏ,nhỏ đã không còn sức lực để bước tiếp được nữa.Ngoài trời mưa,người ta đang chằm chằm nhìn thấy 1 cô gái nhỏ bé quỵ xuống lòng đường vỉa hè,và khóc…Một mình cô gái nhỏ bé ấy đang bị bao phủ giữa làn mưa xối xả không ngừng.Cơn mưa đầu mùa bao giờ cũng vậy,luôn rất lạnh lẽo và cô đơn.Phải chăng bầu trời kia cũng đang đau cùng nhỏ sao??? Phải chăng ông trời cũng đang khóc thương cho 1 mối tình đầu đời đầy những trông gai và trắc trở.

Chợt 1 bàn tay nào đó đưa ra,nắm lấy đôi vai nhỏ bé đang run rẩy,dìu cô lên và nói:

-Vy Anh…Tại sao thế?-Duy Phong đừng trong làn mưa lạnh nói với Vy Anh nhỏ nhẹ,ánh mắt anh đau buồn không tả xiết.





-…Hức….hức-Vy Anh không nói gì,nhìn Duy Phong cô càng khóc to hơn

-Đừng như vậy nữa,quên Duy Phong đi,chắc chắn tình cảm của Vy Anh cũng chỉ là nhất thời như Duy Phong lúc ấy,sẽ quên Phong mau thôi.Đừng tự dày vò bản thân mình nữa.

-Làm sao Duy Phong biết được?-Nhỏ hét lên như muốn nói rằng tình cảm của nhỏ là vô cùng chân thật,tuy thoáng qua nhưng đã ăn sâu vào trái tim và trí óc,làm sao có thể dễ dàng quên đi mối tình đầu như thế?


-Phong…-Duy Phong ngập ngừng nói với Vy Anh



-Tại sao thế? Tại sao Duy Phong chẳng cho Vy Anh lấy 1 cơ hội cơ chứ?-Vy Anh vừa khóc vừa nói

-Sẽ không có kết quả đâu,tình cảm của Phong và Vy Anh không hề rõ ràng,Phong nghĩ rằng giữa chúng ta nên là tỉnh cảm bạn bè thì sẽ không làm cho nhau đau khổ.Duy Phong…cũng chỉ muốn tốt…cho Vy Anh.Còn rất nhiều người hơn Duy Phong mà,hơn nữa…thời gian vừa qua chưa đủ nhiều để có thể làm cho con người ta trở nên sâu đậm như Vy Anh nói…-Duy Phong buồn rầu trả lời.


-Nếu Duy Phong đã nói vậy,thỳ buông Vy Anh ra,có thể Phong nghĩ rằng tình cảm ấy là quá ít không thể xây dựng 1 hạnh phúc lâu bền thì Vy Anh mong rằng,sẽ có 1 người con gái khác bên Phong làm cho Phong hạnh phúc mãi mãi!Còn Vy Anh,cũng sẽ quên Phong đi.Đúng,nếu đó thực sự chỉ là tình cảm nhất thời,thì chắc chắn,Vy Anh sẽ quên Phong mau thôi…Chúc Phong sống tốt!

-Mong rằng Vy Anh sẽ quên được Phong!-Duy Phong buông bàn tay đang nắm chặt vai Vy Anh,anh sẽ để cho nhỏ đi,anh muốn khẳng định 1 điều để tiến tới tương lai cho cả anh và nhỏ.Rồi thời gian sẽ cho anh câu trả lời,đến lúc ấy,anh phải thực sự rời bỏ hay nắm lấy,tất cả sẽ được quyết định bởi tình cảm của Vy Anh….

(Duy Phong thực sự đang mong chờ điều gì ở Vy Anh,anh làm Vy Anh đau khổ là có lý do gì…Mời các bạn theo dõi truyện ở các chap tiếp theo,mọi câu hỏi sẽ được giải đáp….!)