Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên

Chương 245: Thái tử




Thời thế thay đổi, lúc trước hâm mộ tiểu thư Tô gia gả cho nhị hoàng tử. Nữ tử có khả năng trở thành Thái tử Phi, hiện tại may mắn là các nền không tạo quan hệ với nhị hoàng tử.

Tuy nói cuối cùng Tô gia không tham dự vào chuyện mưu phản, nhưng hoàng đế nghi ngờ Tô gia đã có lòng phản nghịch. Chỉ là chưa có cơ hội hành động thì đã bị phát hiện mà thôi, cho nên ông không còn yên tâm để người của Tô gia nằm giữa cấm quân cung đình cực kỳ quan trọng.

Không chỉ có vậy, hoàng đế còn điều tra được, thì ra lúc điều tra án Lục hoàng tử bị hại, sở dĩ Tô Hồng Quang không điều tra được người nhà của Minh Thái y ở đâu, không phải vì Tô Hồng Quang không điều tra được, mà là vì trong lòng ông ta có ý muốn nữ nhi của mình làm hoàng hậu, không muốn điều tra mà thôi.

Không thì dù Toàn Hoàng Quý Phi có lợi hại đi nữa, cũng không có khả năng lo chu đáo mọi mặt đến mức đó. Sau khi biết được việc này, hoàng đế không chị cắt chức Tô Hòa Thái và những người Tô gia khác, mà còn tước luôn tước vị Ninh Viễn hầu. Người của tôi gia nên sung quân thì sung quân, nên lưu đày thì lưu đày, một Ninh Viễn hầu phủ lớn như vậy cứ thế mà giải tán.

Sau khi vụ án Diệp gia thông đồng với địch phản quốc đã định, Hoàng đế, chuyện lập thái tử phải đưa ra đề nghị sự rồi. Thật ra rất lâu trước đây, Hoàng đế đã mơ hồ có ý tưởng lập Bùi Thanh Thù làm thái tử.

Tuy Bùi Thanh Thù còn trẻ, lại đứng hàng sau mười, nhưng hắn làm việc rất có chừng mực, có thể tiến xa trên con đường hoàng đế, kiểu này trong lòng hoàng đế biết rất rõ.

Hơn nữa, lời nói của Công Tôn Việt, cũng có bị ảnh hưởng lớn đến Hoàng đế. Lúc trước Công Tôn Việt từng khuyên ông, nói ông đừng quá để chọn người của Tô gia. Hiện tại cái sự thật chứng minh, Công Tôn Việt nói đúng.

Nếu như nghe theo lời đề nghị của Công Tôn Việt, giao giang sơn cho Bùi Thanh Thù, có lẽ thực sự là một quyết định chính xác. Nhưng những thứ này, đều đứng ở góc độ lý trí mà suy xét.

Về mặt tình cảm mà nói, hoàng đế tự nhận có tình cảm tốt với Bùi Thanh Thù, tình cảm của ông đối với nhi tử này vô cùng đặc biệt. Quan trọng nhất là, hắn lại là nhi tử của Lệ Phi.

Nếu như Bùi Thanh Thù làm thái tử, sau này lại kế thừa ngôi vị hoàng đế. vậy hoàng đế không cần phải lo lắng đến những năm cuối đời của Lệ Phi. Cho nên, dù là xuất phát từ lý trí, hay là tình cảm, Bùi Thanh Thù đều là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đó cũng không phải lựa chọn duy nhất. Quả thật, Bùi Thanh Thù và Lệ Phi vô cùng giống nhau, đương nhiên sẽ khiến hoàng đế cảm thấy yêu ai, yêu cả đường đi lối về.

Đúng là hoàng đế vô cùng yêu Lệ Phi, nhưng ông cũng yêu bản thân mình, thậm chí còn yêu bản thân mình hơn. So với Bùi Thanh Thù, thập tứ là đứa nhỏ do ông tận mắt nhìn hắn lớn lên. Quan trọng nhất là, thập Tứ trông giống hoàng đế lúc nhỏ như đúc.

Đôi khi hoàng đế không khỏi suy nghĩ, người làm hoàng đế như ông đúng là không được tốt lắm, nhưng thập tứ còn nhỏ, thằng bé còn có hi vọng. Nếu ông bồi dưỡng Thập Tứ thật tốt, liệu thập tứ có cơ hội trở thành một minh quân hay không?

Cho dù ông không làm được, nhưng nếu Thập Tứ có thể làm được, vậy ở một góc độ nào đó, hoàng đế cũng coi như là bù đắp được tiếc nuối trong nội tâm của mình.

Nhưng trong lòng hoàng đế cũng hiểu rõ, nếu như hắn thực sự phế trưởng lập ấu, chọn thập Tứ mà không phải Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù có thể sẽ hận chết ông. Lệ Phi sẽ nghĩ như thế nào đây?

Có đôi lúc hoàng đế cảm thấy, Lệ Phi đúng là trời sinh tính tình lạnh nhạt. Với hai nhi tử của mình, bài vẫn luôn giữ dáng vẻ nhàn nhạt, thái độ đối xử với nhi tử hoàn toàn không giống với Thục Quý Phi, Vinh Quý Phi, thậm chí là Toàn Hoàng Quý Phi.

Nhưng một Lệ Phi như vậy, lại là nữ nhân sinh nhiều nhi tử nhất cho ông. Lại còn là người hoàng đế yêu thương nhất. Chuyện tình cảm, thật là khó mà nói rõ được.

Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện thẳng thắn với Lệ Phi. Tuy nửa năm qua Lệ Phi vẫn luôn không chịu gặp ông, nhưng nếu là vì chuyện lập thái tử, hoàng đế nghĩ Lệ Phi sẽ chịu gặp mặt ông một lần.

Quả nhiên, sau khi hoàng đế sai Lộc An Khang chuyển ý của mình tới Lệ Phi, rốt cuộc Lệ Phi cũng buông ra, cho hoàng đế bước vào Chung Linh cung.

Mấy tháng không gặp, hoàng đế thoại nhìn tiều tụy đi rất nhiều, tóc mai đã có sợi bạc. Nhưng ngược lại với ông, tinh thần của Lệ Phi vậy mà lại tốt hơn trước đây rất nhiều.

Thấy Lệ Phi như vậy, trong lòng hoàng đế càn thêm cảm thấy tự ti. Sau khi vào cửa, thậm chí ông còn không dám ngồi ở ghế trên, mà cẩn thận ngồi đối diện xéo với Lê Phi.

Thấy Lệ Phi vô cùng bình tĩnh, trên gương mặt không còn tức giận rõ ràng như trước đây, hoàng đế hơi yên lòng một chút, nói với giọng nhiều xét: "Nguyệt nhi, chuyện Diệp gia gần đây, nàng đều nghe rồi nhỉ?"

Lệ Phi nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ!" Dù Lệ Phi không quan tâm đến chuyện tầm thường, nhưng trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, Lệ Phi không thể không biết được.

"Năm đó lúc này mang thai Thập Tứ, ngươi rải lời đồn trong cung cũng là nàng ta." Hoàng đế hổ thẹn nói: "Là trẫm tin nhầm người, khiến nàng chịu ức."

Lệ Phi nghe xong câu này, lại nở nụ cười: "Hoàng thượng làm ta chịu uất ức, há chỉ có một chuyện như vậy?". "Nguyệt nhi, trẫm biết là trẫm vô cùng sai lầm, nhưng trẫm hy vọng, nàng có thể cho chậm thêm một cơ hội." Hoàng đế lấy hết can đảm nói: "Trẫm muốn phong nàng làm Hoàng Quý Phi."

Nếu như là phi tần khác nghe được câu này, hẳn là sẽ cười đến chết rồi. Nhưng Lệ Phi không giống vậy. Nghe hoàng đế nói vậy, bà vô cùng khinh thường: "Hoàng đế cảm thấy, ta hiếm lạ cái ghế Hoàng Quý Phi này sao?"

"Trẫm biết nàng không hiếm lại gì, nhưng coi như là vì con của chúng ta." Hoàng đế thấp giọng nói: "Trẫm muốn lập nhi tử của chúng ta làm thái tử."

Nghe nói như thế, Lệ Phi cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng bà cũng không khống chế được con tim đang đập nhanh hơn: "Nhi tử của chúng ta?"Hoàng đế nghiêm túc gật đầu.

"Đúng là trẫm thiên vị nhi tử của chúng ta, nhưng trẫm cũng không phải chỉ là tình cảm mới suy nghĩ như vậy. Nàng cũng biết, nhi tử của trẫm nhiều, nhưng bọn hắn đều không thích hợp."

"Đợi một chút!"Lệ Phi đột nhiên ngắt lời Hoàng đế: "Hoàng thượng muốn lập Thù nhi hay là Dương Nhi?" Bà và hoàng đế không phải chỉ có một nhi tử.

Nghe Lệ Phi hỏi như vậy, hoàng đế đột nhiên không nói gì. Bởi vì trong lòng ông còn đang phân vân nên mới đến tìm Lệ Phi.

Ai ngờ Lệ Phi không nghĩ ngợi, vô cùng quả quyết nói: "Nếu như hoàng thượng muốn lập, vậy thì lập Thù Nhi. Nếu không, ngày hãy gϊếŧ ta trước!". Hoàng đế nghe xong, không khỏi sợ hãi: "Nguyệt nhi, nàng đây là có ý gì?".

"Ý gì? Hoàng thượng cũng có huynh đệ của mình, ngài cũng từng vì chuyện tiên đế thương yêu Lễ Thân Vương hơn mà cảm thấy khổ sợ, lẽ nào đạo lý đơn giản như vậy là hoàng thượng cũng không nghĩ ra sao? Đúng là Thù Nhi và Dương nhi đều là nhi tử của ta, nhưng Thù nhi là lớn, Dương nhi là nhỏ, nếu như ngươi lập Dương Nhi làm thái tử, người bảo người huynh trưởng như Thù Nhi sẽ xử sự như thế nào? Đúng là tính tình của Thù nhi rất tốt, nhưng ngài cũng không thể chà đạp tôn nghiêm của hắn như thế!"

"Trẫm tuyệt đối không có ý nghĩ muốn chà đạp Thù nhi! Dùng lí trí mà nói, trẫm cũng biết Thù nhi là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà trong lòng trẫm. Tiếc nuối trong lòng trẫm, nàng hiểu không? Thù nhi giỏi vô cùng, Dương nhi là đứa con giống trẫm nhất."

"Hoàng thượng, ngài đừng trách ta nói lời khó nghe. Hiện tại Đại Tề cần, không phải là một vị hoàng đế khác giống như người."Lệ Phi nghiêm túc nói: "Lẽ nào ngài chỉ vì bản thân mình, mà lấy giang sơn xã tắc ra đùa giỡn hay sao?"

Hoàng đế nghe xong, đột nhiên vô cùng đau buồn ôm lấy mặt mình: "Tại sao? Tại sao trẫm lại thất bại như vậy! Lẽ nào thực sự không có cơ hội sao?"

"Con người không phải Thánh Hiềm, ai mà không có sai lầm? Nhưng tuyệt đối không thể để biết là sai, mà vẫn tiếp tục làm sai."

Lâu rồi Lệ Phi không nói nhiều với hoàng đế như vậy, những chuyện này cực kỳ quan trọng, không thể không nói: "Ngài nghĩ lại xem, Nếu Dương nhi kế vị, vậy sẽ có kết cục gì? Năm nay nó mới chín tuổi, ngài lập nó làm thái tử, Thù nhi sẽ tin tưởng và nghe theo sao? Triều thần sẽ tin tưởng và nghe theo sao? Đừng nói đến Dương nhi có thể trở thành một minh quân hay không, sợ rằng chưa chờ đến lúc Dương nhi có thành tựu, bọn nó là huynh đệ bất hòa, gϊếŧ hại lẫn nhau, đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng!"

"Nàng nói đúng!" Lòng hoàng đế vừa thẹn vừa ngượng, thậm chí còn cảm nhận được chút tuyệt vọng: "Là trẫm sai vô cùng!" Lệ Phi không nói gì thêm, chỉ lặng lặng nhìn hoàng đế, cho ông thời gian bình phục.

Qua khoảng một nén hương, rốt cuộc hoàng đế đã bình tĩnh lại, không thở ra một hơi thật dài, nói ra quyết định của mình với Lệ Phi: "Trẫm sẽ lập Thù nhi làm thái tử. Nhưng mà Nguyệt nhi, nàng có thể đồng ý với trẫm một chuyện hay không?"

Lệ Phi vô thức nhíu mày: "Đã nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào hoàng thượng còn muốn dùng trò cũ, dùng Thù nhi để áp chế ta sao?" Hoàng đế lắc đầu nói: "Trẫm không có ý này."

"Vậy ngươi...". "Trẫm muốn thỉnh cầu nàng, vĩnh viễn đừng nói cho Thù nhi biết chuyện ngày hôm nay." Hoàng đế dùng ánh mắt gần như là cầu xin nhìn Lệ Phi: "Trẫm muốn hắn và Dương nhi sẽ tốt với nhau, không muốn chỉ vì sự ngu ngốc của trẫm mà phá hỏng tình cảm giữa hai huynh đệ bọn hắn."

Lệ Phi nghe xong đồng tình thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy một chút mất mát: "Ta đồng ý với ngài." Làm mẫu thân, Lệ Phi cũng không hi vọng huynh đệ Bùi Thanh thu và thập tứ bất hòa.

"Vậy... Trẫm đi trước."hoàng đế đứng lên, tuy rằng không muốn nhưng cũng phải rời đi: "Nguyệt nhi... Nàng là tốt nhất." Trái tim Lệ Phi cũng không phải là sắt đá, nhìn dáng vẻ sắp khóc của hoàng đế, không khỏi có chút không đành lòng.

Nhưng cuối cùng bà cũng không nói gì, chỉ trầm mặc gật đầu. Ngày mười bảy tháng sáu năm Duyên Hòa thứ hai mươi sáu, hoàng đế ban hạ thánh chỉ, Phong Lê Phi Lâm Thị làm Hoàng Quý Phi.

Lúc mọi người vẫn còn đang bàn tán sôi nổi chuyện Lệ Phi tấn vị, hoàng đế lại ban một đạo thánh chỉ khác, làm tất cả mọi người vỡ cả tròng mắt.

"Quý phi Phó thị, hiệp phụ trung khuê, đoạn lương trứ đức(*). Này lệnh lấy sách bảo, lập làm Hoàng hậu, chính vị trung cung."

(*) Đại lý là giúp quan việc nước, có phẩm hạnh đoan chính lương thiện.