Mồng một tháng chín, Khâm thiên giám chọn là ngày tốt để Vạn Mi Nhitiến cung. Cuối thu không khí trong lành, trong lòng Đồng Hề lại có chút lo lắng.
Vạn Mi Nhi này vốn không phải là loại nữ nhi giống Đống Hề. Cái ĐồngHề suốt đời phấn đấu lại không đoạt được, ngày trước lại đặt trước mắtnàng ta. Tuy rằng nàng ta không nhận, mặc dù là ý của phụ thân nàng ta,nhưng với Đồng Hề mà nói thì cũng như nhau.
Có những người trời sinh đã may mắn hơn người khác rất nhiều.
Trước khi Đồng Hề vào cung cũng đã quan tâm đến Vạn Mi Nhi hơn bất cứ người nào khác. Có thể bản thân Vạn Mi Nhi cũng không biết, nhưng nàngta chính là người Thiên Chính đế muốn kết hôn. Điều này cũng đủ để ĐồngHề và mẫu thân nàng chú ý.
Đồng Hề mỗi ngày đều phải khổ luyện kỹ năng cầm kỳ. Trong khi ấy VạnMi Nhi lại giống như một bông hoa hồng rực rỡ nhất đang mặc sức hưởngthụ ánh sáng mặt trời. Nàng ta là nhi nữ duy nhất của phụ thân nàng ta.Tuổi già mới có con gái đương nhiên là cưng chiều vô cùng, căn bản không hề tự mình trải qua loại tranh đấu như thế này. Cho nên những điều tốtnhất đều đặt ở trước mắt nàng ta, đại khái có thể coi là thiên chi kiêunữ. Đồng Hề vốn nghĩ như vậy.
Khi Vạn Mi Nhi cùng phụ thân rong đuổi trên chiến trường, Đồng Hềchẳng qua cũng chỉ là một nữ tử vì chưa từng bước ra khỏi cửa nhà mà tựti.
Đồng Hề lắc lắc đầu, muốn đem lo lắng trước kia quẳng đi mất. Nếu Vạn Mi Nhi vào cung, nàng ta và nàng cũng giống nhau thôi. Nàng ta lạikhông có cha mẹ ở bên cạnh yêu thương, Đồng Hề còn mơ hồ cảm thấy mìnhcó cảm giác vui vẻ.
Tuy hôm nay là mồng một tháng 9, nhưng Đồng Hề vẫn dùng thời gian rất lâu để tự mình tẩm bổ, cũng chẳng phải lo lắng thánh giá. Bởi vì hômnay là ngày Vạn Mi Nhi vào cung.
Đồng Hề cùng cao hương mới chế bằng kim quế, đạm hương thoa lên tócvà thân mình. Dung nhan của nữ tử trong cung chính là thứ để đảm bảo phú quý. “Dĩ đắc thị nhân giả, sắc suy nhi ái trì”, tuy rằng tất cả mọingười đều hiểu được, nhưng lại không thoát khỏi ma chú của nó. Cho nênĐồng Hề đối với dung nhan, sắc đẹp của bản thân mình cũng rất để tâm.
Huyền Huân dùng cánh hoa đào nở lần đầu sau ba tháng chế thành ‘Đàohoa bạch ngọc cao’. Đồng Hề lấy trâm cài thoa một ít lên lòng bàn tay,đánh tan nước hoa đào, bôi lên cổ và mặt, làm cho hai má nàng luôn giữđược màu sắc tươi non như cánh hoa.
Thúc Bạch cầm cổn làm từ hoa cúc, thân lê xoa bóp thắt lưng và vùngđùi cho nàng, giúp nàng thoa lên da thịt. Chờ sau khi da đỏ lên, lại bôi lên ‘Cẩm bồ đào trân châu cao’ làm cho da thịt toàn thân nàng cực kỳtrong suốt, trơn bóng như ngọc.
Bình thường khi Thiên Chính đế không giá lâm, Đồng Hề mỗi đêm đều cóthể bảo dưỡng dung nhan và thân thể của mình như vậy. Đối với Đồng Hề mà nói, cho dù nàng không thích thị tẩm, nhưng cũng không thể không haotổn tâm tư để làm Thiên Chính đế thích được.
Đồng Hề khẽ thở dài một tiếng. Nàng khi nào thì mới có thể có đứa nhỏ đây?
Đồng Hề ngủ trưa thường không sâu, hễ có chút động tỉnh liền sẽ tỉnhlại, huống chi là luồng không khí hết sức cường đại của người đứng trước mặt. Nhất thời khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.
Làn mi run rẩy. Trong chớp mắt khẽ động, theo khe ánh sáng nhìn ra,nàng xác định được thân phận của người kia. Hài thêu kim long không phải ai cũng có thể mang được.
Trong tâm Đồng Hề đang vật lộn. Theo lý nàng nên đứng dậy nghênh giámới đúng, nhưng lúc này tuy đã lập thu, nhưng không khí vẫn oi bức. Chonên lúc hắn đi vào vừa thời điểm nàng đang ngủ, ăn mặc cũng thiếu vảihơn, trong phòng chỉ mang yếm và tiết khố. Y phục không chỉnh tề như vậy không thích hợp tiếp giá.
Vậy nên, Đồng Hề run rẩy thực hiện một quyết định lớn mật, đó là tiếp tục giả vờ ngủ. Trong lòng lại không hiểu tại sao hắn lại ở đây? Chỉ sợ mình còn chưa giáp mặt với Vạn Mi Nhi đã đắc tội nàng ta thì không ổn.
Thiên Chính đế ngồi xuống bên giường Đồng Hề, ngón tay phe phẩy trênlưng nàng, trượt tói trượt lui. Đồng Hề cắn môi, đè nén cảm giác sợ hãivà run rẩy xuống. Đợi đến lúc cánh tay hắn càng trượt xuống, Đồng Hềkhông thể không ngẩng đầu gọi một tiếng:
-“Hoàng thượng…”
Thật ra Đồng Hề còn muốn hỏi “Tại sao người lại tới đây?”, tiếc là môi đã bị người kia che lấp
-“Hôm nay nàng rất thơm.” – Hắn thì thầm bên tai nàng, khiến nàng không biết tại sao mặt lại đỏ lên.
Rất lâu nàng cũng không biết nên phản ứng thế nào, lại nghe đượctiếng tiết khố bị xé rách. Áo quần hắn cũng chưa kịp thoát xuống, chỉcởi ra áo choàng. Đồng Hề đau đớn suýt chút không kìm được nước mắt.
-“Đau.”
Toàn thân đều đau. Hoa văn trên long bào ma sát vào làn da mềm mịncủa nàng cũng sinh đau. Chẳng mấy chốc đã nổi lên những ngấn đỏ.
Lúc này nàng học ngoan, cũng không cắn răng nuốt xuống thanh âm củamình. Thiên Chính đế dường như rất thích loại thanh âm này, động tác hắn hơi dừng lại, sau đó có chút bực mình cởi nhanh quần áo ra rồi mới tiếp tục phủ lên trên người nàng.
Hắn cũng không buộc tay Đồng Hề, khiến tay nàng không biết nên làmthế nào, chỉ có thể tùy tiện nắm chặt lấy chăn. Lúc ở hồ nước nóng, vìsợ chìm xuống nước nên tay nàng luôn bám trên cổ hắn. Điều này khiếnĐồng Hề nhớ lại lúc ở Lan Diễm Thang. Lúc đó cũng không có đau như bâygiờ.
Nàng sợ hãi đưa tay choàng lên cổ Thiên Chính đế, bắt chước động táclúc ở Lan Diễm Thang, hy vọng có thể giảm được một chút đau đớn. ThiênChính đế vì hành động của nàng mà thất thần một lát. Sau đó lại tiếp tục đoạt lấy môi nàng. Đồng Hề vì gắng sức mà cảm thấy không thoải mái lắm, đến lúc thật sự nhịn không nổi, móng tay dài liền để lại vài ngấn đỏtrên lưng hắn, có nơi còn rướm vết máu.
Sau khi gió êm biển lặng, Đồng Hề nhìn thấy cũng không có cảm giác sợ hãi run rẩy. Trông thấy ngấn đỏ nàng cũng chỉ có chút khoái cảm tội ác. Có thể khiến hắn cũng phải chịu thống khổ giống như mình vậy, nàng điên cuồng nghĩ vì thế này mà phải chịu tội thì cũng nguyện ý.
Nhưng nháy mắt Đồng Hề lại bỏ đi ý tưởng bất trung bất nghĩa này, không tin được nàng lại có tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy.
Sau khi Thiên Chính đế đi, Đồng Hề mới run rẩy xuống giường tắm rửa,tự mình bôi thuốc mỡ giảm bớt đau đớn. Tháng này cuối cùng cũng qua rồi.
Nơi Thiên Chính đế đi dĩ nhiên là Dục Đức cung của Vạn Mi Nhi.
Ngày sau đó, Đồng Hề chọn một bộ cung trang màu tím, phía trên thêumẫu đơn hồng nhạt, trong nhụy hoa chen vào hoàng bảo thạch, phản xạ ánhmặt trời chói lóa bức người. Cả người tôn quý khoan thai.
Vấn tóc Cửu hoàn vọng tiên kế, cài trâm bạch ngọc mẫu đơn mười hainhánh, giữa búi tóc là một đóa mẫu đơn màu hồng nhạt. Trên mi tâm tôđiểm một viên Đông hải minh châu.
Nàng cũng không muốn thua Vạn Mi Nhi nên mới ăn mặc đặc biệt mộtphen. Đồng Hề đến Trường Tín cung thỉnh an Thái hậu. Van Mi Nhi, à hẳnnên gọi là Thuần Nguyên phu nhân mới dúng, cho dù nàng ta không để mặtmũi cho Quý phi nhưng vẫn phải thỉnh an Thái hậu.
Lúc Đồng Hề đến, Vạn Mi Nhi cũng vừa đến. Từ xa xa đã nghe được tiếng cười ngân vang của nàng ta. Đợi đến khi nàng ta xuất hiện trước mặtĐồng Hề, người xung quanh đã kinh ngạc.
Vạn Mi Nhi cũng không mặc cung trang, ngược lại là một bộ quân trangmàu đỏ tươi, tư thái oai hùng hiên ngang, chói mắt như ánh mặt trời mùathu, không phải là thứ hào quang từ châu báu tỏa ra.
Đồng Hề cảm thấy trong mắt hơi đau. Lại nói Vạn Mi Nhân so với ĐồngHề còn lớn hơn một tuổi. Đúng là Đồng Hề ấy trong những năm tháng trướcđây đã nếm đủ tủi nhục và tự ti rồi.
Màu đỏ tươi trong cung bình thường chỉ có Quý phi mới có thể sử dụng, tứ vị phu nhân nhân thỉnh thoảng cũng có thể mặc. Nhưng cung phi tớigiờ đều không dám khoe khoan thân phận.
Vạn Mi Nhi vừa đến liền có thể tùy tiện như vậy. Phụ thân nàng ta–Phụ Quốc tướng quân vừa là thầy lại vừa là bạn của Thiên Chính đế, nắmtrong tay một phần ba quyền binh trong thiên hạ, lại từng là người đượcThiên Chính đế khâm điểm chọn làm Hoàng hậu. Tuy rằng sau đó nàng takhông vào cung, nhưng lại làm thân phận nàng càng thêm cao quý, mộtngười dám khước từ ngôi vị Hoàng hậu.
-“Quý phi muội muội. Hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Đồng Hề con chưa kịp mở miệng, Vạn Mi Nhi đã lại nói:
-“Tuổi tác của ta còn hơn Quý phi một tuổi. Muội không ngại ta gọinhư vậy chứ? Quý phi muội muội được xưng tụng là Kinh thành đệ nhất mỹnhân, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nhìn thấy muộimuội rất dễ gần. Nói đúng hơn chúng ta còn có một chút quan hệ thânthích. Quản Đào tỷ tỷ không phải là lúc trước gả cho con của Nhị bá báta sao?”
-“Đúng vậy, ta vừa thấy tỷ tỷ cũng cảm thấy rất thân thiết.” – ĐồngHề cười tươi tắn không thua gì Vạn Mi Nhi. Trong cung này mọi người dùcó tức giận cũng phải nhã nhặn. Còn chuỵện Vạn Mi Nhi thấy mình cũngkhông hành lễ, Đồng Hề cũng giống như không để tâm.
-“Đều là lỗi của ta. Lẽ ra hôm qua là ngày muội muội thị tẩm, ta lạivào cung. Hoàng thượng đến chỗ muội chỉ ngồi một lát rồi đi. Muội muộikhông trách ta chứ?”
Đối với người như Đồng Hề, chưa bao giờ đem những chuyện này ra nóingoài miệng. Vạn Mi Nhi lại trực tiếp như vậy khiến Đồng Hề không biếtnên trả lời thế nào. Mặt nàng hơi phiếm hồng, càng thể hiện tiền đồ rộng mở của Vạn Mi Nhi.
Giống như Vạn Mi Nhi mới là chủ nhân trong cung này, nàng ta kéo theo Đồng Hề vào Trường Tín cung
-“Thần thiếp thỉnh Thái hậu kim an.” – Giọng sang sảng của Vạn Mi Nhi rõ ràng trấn áp thanh âm mềm mại của Đồng Hề rất nhiều.
-“Đứng lên đi.” – Độc Cô Viện Phượng lại chuyển sang Vạn Mi Nhi nói – “Thuần Nguyên phu nhân ở trong cung đã quen chưa?”
-“Tạ ơn Thái hậu thăm hỏi. Quý phi đã giúp thần thiếp chuẩn bị rấttốt.” – Nàng ta giống như nơi nào cũng dẫn theo Đồng Hề, nhưng lại ápđảo Đồng Hề xuống. Có một loại người trời sinh đã thuộc tính thái dương, tựa như mọi người xung quanh chỉ vây quanh nàng ta vậy.
Thái hậu theo thường lệ ban chút lễ vật, nhưng Vạn Mi Nhi cũng chẳngliếc mắt một cái đã bảo thị nữ Tự Nhi nhận lấy. Trân bảo tầm thường nàytừ nhỏ đặt trước mắt nàng ta cũng chẳng thèm nhìn. Hàng năm Thiên Chínhđế còn hao tổn tâm tư vì nàng chuẩn bị một phần hạ lễ sinh nhật. Nhữngthứ đó mới là thiên hạ kỳ trân.
Vạn Mi Nhi vào cung cũng không thể phá vỡ quy củ, chúng phi nhẹ nhàng thở ra. E rằng Chiêu phu nhân vừa thất sủng lại xuất hiện một ThuầnNguyên phu nhân còn nổi bật hơn.
Thế nhưng trong cung thường phảng phất tiếng cười sang sảng của VạnMi Nhi, lúc nào cũng kè kè bên thân ảnh của Minh hoàng. Vạn Mi Nhi thích quân phục, ở trong cung cũng là một thứ rất đặc biệt, khiến trong lòngnhiều người sớm bất mãn. Từ trong tra ra, Quan Tinh Huệ dĩ nhiên làngười đầu tiên. Có người bẩm báo lên Thái hậu, lại truyền đến tai ThiênChính đế, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thuần Nguyên phu nhân vận quân trang cũng rất phong tình.” Tình cảm thiên vị này lộ liễu đến mứckhông thể nghi ngờ.
Nhiều lần, những phi tử không được sủng hoặc muốn được sủng cũng họcVạn Mi Nhi mặc quân trang. Trong cung ngoài cung đều học theo thời trang này. Đồng Hề cũng không còn là đối tượng duy nhất để nữ tử trong thiênhạ học theo nữa.
Nhưng chuyện này cũng không phải chuyện khiến người ta ghen ghétnhất. “Lễ vạn thọ” của Thiên Chính đế sắp đến, theo lệ sẽ đại xá thiênhạ. Nhưng Thiên Chính đế xưa nay đều cho rằng sinh nhật là chuyện củamột người, người có tội sao có thể vì việc vui của bản thân mình mà đặcxá? Vậy nên hắn cũng không đặc xá như tổ tiên, thế nhưng năm nay lại làngoại lệ.
Năm nay ý chỉ vừa ban xuống, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người:“Mỗi lần nhìn thấy sổ sách trong hậu cung dày đặc liền cảm thấy sầu não. Tình người không xa, chỉ cần biết quay lại nhận lỗi, thành thật minhbạch, tiết kiệm theo gia pháp đương triều, đặc xá tú nữ trong cung chưaphong hào. Những lão nhân hay kẻ tàn tật cũng có cha mẹ, chọn lựa phóngxuất.”
Bởi vì Vạn Mi Nhi mới vào cung, Thiên Chính đế liền hạ chiếu này, mọi người không thể không ngông cuồng suy đoán có phải việc đặc xá và VạnMi Nhi có quan hệ hay không? Vốn là Hoàng đế đồng cảm với dân, lúc nàyxem ra lại giống như một dạng tin tức không thể nói rõ.
Lần này phóng thích rất nhiều cung nữ, còn có nhiều tú nữ không phong hào, tính cả mỹ nhân các vương phủ lần trước tiến cống hay người chưathị tẩm đều được trở về. Những nữ tử Hoa điểu sử chọn lựa hồi tháng 8cũng được trả về. Mục đích lúc trước Đồng Hề hy vọng Hoa điểu sử tuyểntú, cũng chính là hy vọng sau khi Vạn Mi Nhi tiến cung còn có nhiều nữtử như vậy, có thể phân tán ân sủng của Thiên Chính đế. Nhưng xem ra hôm nay mục đích đó không thể đạt được.
Kể từ đó, cung phi của Thiên Chính đế rất thưa thớt, một tháng sắpxếp cũng không đủ. Những ngày còn thừa hắn đều đến cung của Vạn Mi Nhinghỉ tạm. Phần Mộ Chiêu Văn giống như sao băng lướt qua, yên tĩnh bìnhthường, các buổi yến hội đều cáo bệnh không đến.
Sau khi Mộ Chiêu Văn thất sủng, Đồng Hề thường xuyên đến Chiêu Dươngcung qua lại. Có đôi khi cùng nàng ta bàn luận về tình đời, có lúc lạithể hiện quan điểm. Mà nàng ta lại có rất nhiều câu đối sâu sắc. Đồng Hề đối với nàng ta cũng thầm ngưỡng mộ.
Thật ra cũng không phải Đồng Hề thiện lương, không bỏ đá xuống giếngmà còn đem than tới sưởi ấm ngày tuyết rơi. Chỉ là Đồng Hề cảm thấyThiên Chính đế đối với Mộ Chiêu Văn cũng không phải tầm thường. Nàng tacáo bệnh không xuất hiện, cung phi nhiều người oán hận, Độc Cô ViệnPhượng và Vạn Mi Nhi cũng nhiều lần đề cập nhưng Thiên Chính đế cũngkhông tỏ vẻ gì, có đôi khi lại trầm mặc không nói, khiến tâm người takhông yên.
Đồng Hề cảm thấy nán lại giúp nàng ta một chút, so với bỏ đá xuốnggiếng còn an toàn hơn nhiều. Nàng mặc dù không hiểu quan hệ của haingười đó thế nào, nhưng trực giác nàng cho rằng có lẽ như vậy mới là tốt nhất. Nếu nóng lòng bức bách Mộ Chiêu Văn, chỉ sợ Thiên Chính đế bất cứ lúc nào cũng có thể hồi tâm chuyển ý.
Thời điểm Đồng Hề đến Chiêu Dương cung hôm nay, thị nữ đưa nàng vàothư phòng, vừa lúc Mộ Chiêu Văn thay quần áo nên Đồng Hề dạo quanh thưphòng nàng ta một lúc. Nhìn thấy giấy Tiết đào trên bàn, lại tò mò nghĩchắc Mộ Chiêu Văn viết ra thơ gì mới bèn cầm lấy xem thử.
Ngai như sơn thượng tuyết, kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.
Kim nhật đấu tửu hội, minh đán câu thủy đầu.
Tiệp điệp ngự câu thượng, câu thủy đông tây lưu.
Thê thê phục thê thê, giá thủ bất tu đề.
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương li.
Trúc can hà niểu niểu, ngư vĩ hà đồ đồ!
Nam nhân trọng ý khí, hà dụng tiễn đao vi
(Tình yêu nên giống như tuyết trên núi thuần khiết trong sáng.
Nghe nói có người 2 lòng, cho nên muốn cùng hắn cắt đứt.
Hôm nay tựa như đang bên nhau, ngay mai lại nói câu chia lìa
Ta cứ đi như thế, như nước chảy về hướng đông không quay lại
Lúc trước ta dứt khoát rời nhà theo ngươi, giờ sẽ không giống cô gái bình thường than khóc
Chỉ muốn gả cho 1 lang quân như ý, có thể yêu nhau đến già
Tình yêu nam nữ cứ 1 cái cần câu nhẹ mỏng lại dài
Nam nhân lấy tình ý làm trọng, mất đi có bao nhiêu tiền cũng không thể bồi lại.)
Đồng Hề cẩn thận thưởng thức câu thơ “Nguyệt đắc nhất tâm nhân, bạchđầu bất tương li”, thầm cảm thấy Mộ Chiêu Văn tâm si vọng tưởng. Trongthiên hạ có nam tử nào không nạp thiếp? Phàm là người đều muốn sinh conđẻ cái nhiều một chút, cho dù là buôn bán nhỏ thì chuyện nạp thiếp cũnglà thường tình.
Về phần câu “Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt” khiếnĐồng Hề đối với chuyện Mộ Chiêu Văn cáo bệnh không xuất đầu lộ diện cũng hiểu được một chút. Cũng không biết có phải nàng ta và Thiên Chính đếvì suy nghĩ này mà nảy sinh mâu thuẫn hay không.
Đồng Hề nhìn thấy Mộ Chiêu Văn thật sự có chút tham lam. Thực ra nếulà bản thân mình có thể được Thiên Chính đế đối đãi như vậy, nàng đã vôcùng cảm kích rồi. Mộ Chiêu Văn thật sống trong phúc mà không biết phúc.
-“Quý phi nghĩ thơ này thế nào?” – Mộ Chiêu Văn không biết đã xuất hiện trước mặt Đồng Hề từ lúc nào.