Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 129: Đồ Lừa đảo




- Mau ăn thôi

Đại Ngọc phớt lờ anh, cắm cúi ăn. Mà người này cũng không có ý định trở về chỗ cũ, tự nhiên ngồi cạnh cô dùng bữa. Lý Khôi Vĩ đúng là chỉ nếm qua từng món, không món nào là anh ăn được hai gắp cả. Còn Đại Ngọc mắt cũng chẳng thấy rõ, chỉ quơ được món nào hay món đó rồi tính tiền.

Anh còn thật sự để cô trả, nhìn Đại Ngọc đếm từng tờ tiền lòng anh có chút thoải mái. Đại Ngọc nhìn hóa đơn mà đếm tiền đến rung tay. Lý Khôi Vĩ là muốn bóp chết con đường sống của cô đây mà, biết thế ban nãy đã cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Lý Khôi Vĩ còn tận tình đưa cô về nhà, trên đường đi cũng không nhắc gì về việc lúc nãy. Mặc dù biết rõ cô ở đâu nhưng khi vừa khởi động xe anh vẫn hỏi:

- Nhà ở đâu?

Đại Ngọc " Ồ " một tiếng rồi nhập địa chỉ lên GPS rồi ngoan ngoãn để anh đưa về. Cũng không phải là lần đầu cô đến đây nhưng lần nào cũng mang tới cho cô những cảm xúc khác biệt. Ngay lúc này là sự rụt rè, muốn bắt chuyện với anh nhưng không dám. Nếu như có người ngoài ở đây họ sẽ nói cô là kẻ hai mặt, bởi ban đầu là kiên quyết chia tay bây giờ là có chút níu kéo không muốn anh rời đi.

Anh dừng xe trước nhà cô chứ không phải như lần trước núp nhìn trộm nữa. Thứ thu hút ánh mắt anh là căn nhà đang sáng đèn chứng tỏ có người bên trong. Mặt sa sầm lại, không cần nghĩ cũng biết là ai. Đại Ngọc tháo dây an toàn ra, quay sang mỉm cười nhìn anh:

- Cảm ơn đã đưa em về

Lý Khôi Vĩ thu lại tầm mắt gật đầu, dù sao chuyện này anh muốn quản cũng không quản được mắc công cô lại khó chịu mắng anh. Cô mắng anh cũng không phải lần một lần hai. Đại Ngọc thấy sắc mặt anh không tốt liền không hiểu chuyện gì xảy ra đành cười gượng đi xuống xe. Đi đến trước cửa nhà chưa kịp đưa tay gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra. Người bên trong nhìn cô nở nụ cười hiền hòa:

- Anh còn đang định đi tìm em, chẳng phải anh đã dặn là đừng đi lung tung sao

- Em ra ngoài gặp bạn.

- Hửm, bạn nào?

Nói đến đây thì từ đằng sau đã có người gọi cô, giọng điệu không chút tốt lành gì:

- Đại Ngọc

Cô quay đầu lại thấy anh đang sải đôi chân thon dài của mình đi đến, Lý Khôi Vĩ mặt không biến sắc:

- Không mời tôi vào dùng nước?

- ... À được

Nam Huy chau mày nhìn anh, Lý Khôi Vĩ dùng đôi mắt sắc lạnh lướt qua Nam Huy, ánh mắt chứa đầy thù địch. Đại Ngọc nhìn hai người họ đối mắt với nhau đành ho mấy tiếng, cười cười:

- Bây giờ không tiện lắm, hay là để khi khác mời Lý tổng sau nhé?

- Lý tổng?

Anh chau mày nhìn cô, Đại Ngọc khẽ rụt cổ về.

- Ban nãy còn anh anh em em ngọt như mía bây giờ về đến nhà liền trở mặt rồi? Đồ hai lòng!

Không cần vạch mặt người ta rành rạch như thế chứ..

Đại Ngọc nhìn Nam Huy một cái, hắn kéo cô lại gần mình rồi nói với Lý Khôi Vĩ:

- Sức khỏe Đại Ngọc không tốt, hay là để khi khác tôi mời Lý tổng.

Anh hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ đại gia ta chính là muốn ngay bây giờ. Đại Ngọc kéo tay áo Nam Huy, khẽ thì thầm:

- Anh vào trong đi, một chút em vào ngay.- Nhưng mà...

- Đi đi, tin em.

Tin em đi, cái này em bị hoài.

Nam Huy có hơi tức giận đi vào trong, Lý Khôi Vĩ nhìn theo bóng lưng hắn mà mở giọng mỉa mai cô:

- Hết nuôi em trai giờ đến nuôi anh trai, tôi không ngờ em có năng lực thật đó

- Ha ha cũng đã muộn rồi, để em tiễn anh.

- Ờ lúc này thì lại anh em rồi

Đại Ngọc cười gượng, tên này càng ngày càng không cho cô mặt mũi. Lý Khôi Vĩ nhìn Đại Ngọc cười như con ngốc, vẫn còn tức giận nên liền xả giận bằng cách đưa tay lên véo má cô. Đại Ngọc khóc không ra nước mắt đưa tay cản hành động độc ác này lại:

- Lý tổng có gì từ từ nói

- Em còn muốn nói cái gì? Nói chuyện yêu đương?

- Quân tử động khẩu không động thủ

Anh càng mạnh tay hơn, đến lúc cô la oai oái thì trong nhà lại có người đi ra mà lần này là một cô gái. Đại Ngọc còn đang muốn xin tha mạng thì bên trong đã có tiếng vọng ra:

- Ngọc, sao thế?

Lý Khôi Vĩ buông tay và thu về. Đại Ngọc quay đầu nhìn cô ta, cười cười:

- Không có gì, chị ngủ lại sao?- Cũng chưa biết, nhưng sao Nam Huy lại tức giận thế? Em lại chọc anh ta rồi à?

- Em không có...

Nhưng người đang đứng đối diện cô thì có.

Cô gái kia cũng nhận ra sự hiện diện của anh, cô ta chỉ gật đầu chào lấy lệ và Lý Khôi Vĩ cũng đáp lại. Cô ta cũng không hỏi gì thêm, nói vài câu với Đại Ngọc rồi đi vào trong.

- Ai vậy?

- À vợ sắp cưới của Nam Huy.

Anh ngạc nhiên khi nghe cô trả lời, không phải là hắn ta lúc trước còn đang theo đuổi cô sao? Sao bây giờ lại lòi đâu ra cô vợ rồi?

Đại Ngọc còn thì thầm thêm:

- Mình cũng muốn có vợ xinh như vậy...

- Em vừa nói cái gì đấy?

Lý Khôi Vĩ trời sinh tai chó nghe cô nói thế lại bốc hỏa, cái con nhóc này bây giờ lại muốn có vợ rồi? Xem trời bằng vung hay sao đấy.

Có điều như vậy cũng tốt, cô không có gian tình với ai cả. Vậy thì...

- Đại Ngọc

- Hả?

Cô quay đầu nhìn anh, Lý Khôi Vĩ bước đến thu hẹp khoảng cách hai người lại. Đại Ngọc bị anh làm giật mình định lùi về nhưng eo đã bị người ta ôm lấy. Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, giọng nói yêu chiều đến mức anh còn không nhận ra:

- Đồ lừa đảo

Sau đó hôn xuống.