Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 127: Lại chạm mặt




Cô ngạc nhiên ngước nhìn người trước mặt, đứng hình mất vài giây rồi bật người đứng dậy và rất không may đầu cô đụng vào ngực anh. Cùng là người với nhau nhưng cô cảm giác ngực người này làm bằng đá, lỡ đụng trúng cũng đã đau rồi. Đại Ngọc ôm đầu, cắn môi rồi quay người bỏ đi. Chưa được mấy bước đã bị người ta kéo về, Lý Khôi Vĩ nhìn cô:

- Làm gì ở đây?

- ... Anh làm gì ở đây?

- Kí hợp đồng

- Đi trả đồ

- Trả cái gì?

- ... Không liên quan đến anh

Lý Khôi Vĩ cúi đầu nhìn cô đang cầm cái thẻ trên tay, khuôn mặt có chút sợ hãi khiến anh khẽ nhíu mày. Anh buông cổ áo cô ra, nói:

- Tôi hỏi trả cho ai cái gì?

- Lâm Thiên Ân để quên đồ ở chỗ tôi.

Cô đưa cái thẻ ra, anh nhìn nó rồi lại nhìn cô

- Hắn tìm em làm gì?

- Không làm gì cả, anh có thể liên lạc..

- Không thể

- Người ta còn chưa nói hết

Đại Ngọc bực mình nhìn anh, thế mà Lý Khôi Vĩ trưng khuôn mặt nhìn cô. Cả hai mắt đối mắt một lúc, anh đưa tay giật lấy cái thẻ. Cô cau mày không biết anh định làm gì.

- Cái này của tôi

- Sao lại là của anh? Rõ ràng...

- Chắc là hắn lấy nhầm, vài hôm trước có đi uống rượu với nhau

Lý Khôi Vĩ lấy bóp rồi mở ra bỏ vào, quả nhiên là của anh. Lâm Thiên Ân hắn ta không nên làm tổng giám đốc mà nên làm ăn trộm mới đúng. Anh liếc nhìn cô, người này bây giờ còn không dám nhìn anh. Đúng là không dám chứ không muốn.

- Vậy thì trả cho anh

- Ừ cảm ơn

Đại Ngọc bỗng tự mình lúng túng, lùi không được tiến không được. Cảm giác của cô lúc này khi trước mắt là vòm ngực to lớn rắn chắc là muốn nhận được một cái ôm. Nhưng mà anh lại lạnh lùng, không còn cái vẻ nhiệt tình như lúc trước khiến cô không dám. Thật ra thái độ này là đúng, cô không có quyền đòi hỏi hơn nữa. Bởi vì dù sao họ cũng chẳng là gì

- Vậy em đi trước đây.

Cô cảm thấy có chút tủi thân, đối diện với khuôn mặt lạnh như tiền như thế khiến cô có chút không ngược, còn có chút sợ hãi. Lý Khôi Vĩ nhìn cô quay lưng bước đi nhưng anh có ý định giữ cô lại. Những gì anh đã nhìn thấy, anh đã nghe thấy đã làm cho tâm trí anh nổi lên hồi chuông cảnh tỉnh.

Một người có quá nhiều chấp niệm thì tự đem đau khổ về cho chính mình.

Đại Ngọc đi được vài bước thì đụng phải người này đi thêm vài bước lại đụng thêm người kia, dưới ánh mắt người ta thì cô đi như chạy. Lý Khôi Vĩ nói với Keith:

- Hủy hết lịch trình tiếp theo đi

- Vâng Keith đáp rồi lại nhìn người đang đi loạng choạng như trẻ mới biết đi kia, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh ta thấy sếp mình phá bỏ nguyên tắc. Lý Khôi Vĩ chân dài bước ba bốn bước đã đến bên cạnh cô, anh ta thế sếp mình ôm eo cô gần như xách lên đi về phía trước. Mà người được xách đầu hơi rũ xuống, hệt như con mèo nhỏ.

Còn với người bị xách lên, dùng giọng ủy khuất nói:

- Anh có thể dắt đi được mà?

- Em là chó?

- ...

Mồm miệng người nay thật độc.

Đại Ngọc nheo mắt nhìn anh, rồi bất chợt anh quay qua nhìn thẳng vào mắt khiến cô giật mình quay sang nơi khác. Lý Khôi Vĩ nhếch môi khinh thường:

- Không biết lượng sức mình

Cô bị nhét vào xe và không hề biết mình được đưa đi đâu. Trong xe Lý Khôi Vĩ đem tài liệu ra đọc, cô buồn chán nhìn ra cửa kính rồi không có chút ngại ngùng nào nhìn nam nhân nhà người ta.

Phải nói người này trời sinh da đã đẹp, khuôn mặt lúc cười rộ lên khiến người ta tâm tình vui vẻ theo còn lúc lạnh lùng thì chẳng ai dám lại gần. Lông mi của anh có khi còn dài hơn cô, nhiều hơn cô. Đại Ngọc càng ngắm càng say sưa, chẳng biết từ khi nào đã bị anh phát hiện bốn mắt nhìn nhau. Nhưng cô lại chẳng chút e dè, đưa tay lên chạm lên tóc anh:

- Em nghĩ...

Anh tóm lấy tay cô, chân mày cau lại. Đại Ngọc còn đang ngẩn ngơ thì anh đã nói:

- Muốn làm gì?

Cô bị anh kéo trở lại, nhận ra mình đang làm hành động ngu ngốc gì liền đỏ mặt cố gắng thoát khỏi tay anh nhưng phái nữ luôn không thể mạnh bằng phái nam còn chưa kể người trước mặt cô còn là cao thủ đánh nhau. Đại Ngọc chỉ đành xuống nước:

- Xin lỗi

- Bị tôi mê hoặc rồi? Rất xấu hổ để thừa nhận nhưng huhu đúng là vậy.

Không dưới ba lần cô đã bị anh mê hoặc, Lý Khôi Vĩ khi im lặng chăm chú làm việc thì tuyệt đối là mỹ nam hiếm có. Tha thứ cho cô, cô cũng chỉ là kẻ háo sắc.

Lý Khôi Vĩ có chút buồn cười, dùng lực tay đã khiến cô ngã nhào vào lòng mình:

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì em rất sợ tôi?

- Có chút

- Vì sao?

- Không biết

- Vậy em đến đây làm gì?

- Gặp anh.

Anh nhìn cô, tay không nhìn được đưa lên vuốt ve khuôn mặt gầy nhỏ. Lý Khôi Vĩ thấp giọng:

- Sợ tôi nhưng lại muốn gặp tôi sao?

- ...Đây là chủ ý của Vĩ An.

- Hửm?

Câu trả lời này càng khiến anh có thêm hứng thú, Đại Ngọc cười gượng. Cô không quan tâm đến tư thế ám muội của hai người, nuốt nước bọt rồi dưới con mắt gian ác của Lý Khôi Vĩ mà nói:

- Anh ta nói anh mới là thứ em cần..

- Ồ

Lý Khôi Vĩ lướt ngón tay trên mặt cô, từ chân mày đến mũi rồi dừng lại ở môi. Anh nhướng mày:

- Tôi không nghe Vĩ An nói gì cả

- Anh có thể gọi hỏi

- Em đến đây với ai?

- Đi cùng Nam Huy, anh ta có việc ở đây.

Cô trả lời thẳng thắn thế khiến anh có chút bất ngờ, vì với tính cách của cô chắc chắn cô sẽ vòng vo tam quốc nửa ngày không nói. Thành thật như thế anh còn có thể đòi hỏi được gì nữa đây?. Lý Khôi Vĩ đanh mặt thả cô ra, nhìn Đại Ngọc đang điều chỉnh lại tư thế ngồi anh nói với Keith đang ngồi ở ghế phụ:

- Đi đến nhà hàng M

Đại Ngọc nhìn anh, Lý Khôi Vĩ cười lạnh

- Bữa cơm này em trả rồi chúng ta tiếp tục nói xem em cần gì ở tôi

Nghèo rớt mồng tơi như em, để xem bữa cơm này em trả thế nào!