Hoàng Hôn: Lỡ Hẹn Chân Trời

Chương 123: Người bỗng nhiên mất tích




Thật ra trong lúc em không hề hay biết, anh ta đã vẽ ra một tương lai thật hoàn hảo cho em. Một cuộc sống tốt hơn bất cứ ai, không âu lo không nghĩ, sẽ không còn ai cản trở em nữa. Một đời sau này của em, sẽ an an bình bình mà đi qua...

Lý Khôi Vĩ đã tính hết mọi thứ, bất kể trường hợp nào xảy ra anh đều có thể giải quyết được. Thế nhưng anh không tính đến lòng người, rằng Đại Ngọc chính là người làm rối tung rối mù tất cả.

Hai tháng tiếp theo rất nhanh đã chạy qua..

Mọi thứ đều êm đẹp, thậm chí anh có chút hài lòng. Hôm đó anh vừa kết thúc cuộc hẹn với khách hàng, có hứng muốn đi uống một lát. Dừng ngay một ngã tư, ánh mắt khẽ động nhìn theo dòng người vội vã đi qua đi lại. Thế nhưng giây phút này ánh mắt anh lại khóa chặt vào một bóng người bé nhỏ đứng ở một góc đường.

Chân mày cau thật chặt nhìn người kia ngơ ngơ ngác ngác nhìn vào bản đồ trên tay, ngó nghiêng giống như muốn tìm người giúp đỡ nhưng có vẻ bất lực đành thở dài. Đến lúc này mới phát hiện ra đèn xanh chỉ còn vài giây, người đó hấp tấp vội vàng chạy nhanh qua bên kia đường rồi lẩn vào dòng người biến mất. Cả quá trình, anh đều khóa chặt hình ảnh ấy vào trong mắt.

Lý Khôi Vĩ có chút không tin vào mắt mình, là do người giống người sao, không thể nào cô lại xuất hiện ở đây được. Anh trầm mặc hồi lâu, nói với tài xế:

- Trở về công ty đi

Tài xế nghe theo lệnh quay đầu xe dù đã chạy gần đến nơi. Keith ngồi ở ghế phụ nhìn qua gương chiếu hậu thấy sắc mặt anh không tốt lắm, dự cảm không tốt cũng ập đến trong lòng.

Lý Khôi Vĩ vừa đi vào phòng làm việc liền gọi điện thoại, qua ba hồi chuông bên kia mới nhấc máy:

- Có gì nói nhanh, đang chuẩn bị cho ca mổ

- Em ấy đâu?

Đầu dây bên kia không load kịp anh đang nói gì, tầm mấy giây sau mới phản ứng lại:

- Hả?

- Tao hỏi mày, em ấy đâu?

Lý Khôi Vĩ không kìm chế được quát một tiếng, Vĩ An bên kia cũng chợt nhận ra anh đang hỏi ai, giọng đầy ngạc nhiên:

- Ơ tao chưa nói với mày à? Đại Ngọc chịu phẫu thuật, khá thành công...

Anh còn chưa kịp đáp lại thì bên kia đã có tiếng thúc giục, Vĩ An cũng vội vàng nói:

- Thôi nhé, có gì nói sau đi.

Tút...tút...tút

- Cái con mẹ nó, chó chết thật

...

Tối hôm đó, anh không tài nào chợp mắt nỗi. Rất nhiều thứ trong phút chốc ùa về khiến anh cảm thấy đau đầu, dường như cảm giác ngày tháng quay lại. Anh cảm giác được cô đang rất gần đây..

Ngày hôm sau anh vác theo cặp mắt gấu trúc đến công ty, ai nhìn thấy anh cũng quẹo sang đường khác. Nếu diễn tả rõ ràng hơn là đằng đằng sát khí. Keith từ lúc sớm đến đón anh đã thấy tâm trạng anh sa sút rất nhiều, mặc dù khoảng thời gian này tâm trạng anh cũng không phải tốt.

Thư kí vào báo cáo lịch trình hôm nay, quan sát khuôn mặt anh một chốc rồi nói:

- Tổng giám đốc muốn dùng cà phê không ạ?

Lý Khôi Vĩ lắc đầu, anh đưa ra hồ sơ vừa kí tên cho thư kí

- Không cần, ăn tối gặp mặt gì vào tối nay hủy hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi

- Vâng, vậy tôi xin phép

Thư kí vừa đóng cửa phòng lại, anh đã buông cây bút trên tay ra. Lý Khôi Vĩ nhắm mắt lại ngã ra sau dựa vào ghế, vì sao trong lòng anh lại có cảm giác lo lo thế nhỉ...

Đến buổi trưa anh đã rời khỏi công ty, đi ra ngoài ăn trưa. Ở một nhà hàng quen thuộc, anh lại một lần nữa chạm mặt người quen.

- Heyyy

- ....

Lý Khôi Vĩ không kiềm nén nỗi sự khó chịu trên khuôn mặt, Lâm Thiên Ân từ phía xa đi đến cười thật tươi nhìn anh.

- Thật trùng hợp
- ...Ờ

Anh không muốn dây dưa với người này nên không khách khí quay đầu muốn bỏ đi. Nhưng đó là anh, còn với người này thì...hình như rất quý anh thì phải?

- Cùng ăn trưa đi

- ...Anh còn chưa đi?

- Chưa nói với cậu à, anh đang đi du lịch.

- ....

Lý Khôi Vĩ nhìn vẻ mặt vui vẻ hớn hở của hắn ta mà anh chỉ muốn đá cho một phát khiến hắn càng cút xa càng tốt. Lâm Thiên Ân cười tít mắt, lôi anh đi ăn.

Hai người đàn ông điển trai, cao ráo đi cùng dĩ nhiên thu hút không ít ánh nhìn lại còn thêm một vài người mặt đồ đen đi phía sau tạo thành tổ hợp khiến người ta dõi mắt nhìn theo. Có điều một người thì trên môi lúc nào cũng thấp thoáng ý cười, còn người kia thì vẻ mặt lạnh như băng, mắt đầy sát khí.

Sau bữa trưa đó, Lâm Thiên Ân với lý do là muốn anh đưa đi tham quan xung quanh, mặt dày hơn tấm thớt trong nhà bếp của anh đi về công ty cùng anh. Không biết người này có bệnh gì, mặt lại có thể nhiều lớp đến vậy. Vừa xuất hiện thì hắn đã chiếm lấy nhiều trái tim của các thiếu nữ công ty anh. Mà cái tên đang gây ra nghiệt không hề biết lỗi của mình, gặp ai cũng cười lên trong rất đẹp trai khiến các đồng nghiệp nữ ai cũng mặt ửng hồng. Lý Khôi Vĩ nhìn mà cũng nhíu mày, vẻ mặt đầy khinh bỉ hắn ta.

- Làm sao? Không thì cậu cũng cười một cái đi, đảm bảo công ty liền thêm hiệu quả.

- Em trai anh chắc cũng khổ sở nhỉ...

Vừa có một ông anh sát gái, lười biếng không lo làm việc, ngay lúc này còn bỏ việc đi chơi lung tung.

Lâm Thiên Ân lần này chỉ nhếch môi không đáp lại, xem ra giữa anh em nhà họ lại xảy ra xích mích rồi.

Thật ra cũng dễ hiểu, anh em trong nhà lúc nào mà không có chuyện chứ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có. Vậy mà họ còn sinh ra trong gia đình nhiều tiền, việc này là chẳng tránh khỏi.

Nghĩ đến đây anh khẽ thở phào trong lòng, may mà anh là con một..

Lý Khôi Vĩ vừa trở về phòng làm việc đã nhận được tin nhắn từ Bạch Vĩ An.

" Em ấy phẫu thuật khá thành công, điều dưỡng một chút sẽ tốt lên thôi. "

Anh đọc xong liền nhíu mày, gọi lại cho Vĩ An

- Khi nào? Sao mày không nói tao?
- Chẳng phải mày không quan tâm sao? Mấy lần trước nói mày có bỏ lọt tai chữ nào không?

Vĩ An đáp lại, bên kia có tiếng của động cơ xe, có lẽ là hắn đang lái xe. Vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật khiến Vĩ An cũng uể oải theo, giọng nói có chút lười biếng:

- Bây giờ tao đem thuốc cho Đại Ngọc, tao khuyên mày nếu quan tâm thì mau trở về đây. Người cũng sắp bị cướp mất rồi, mày còn ở đó giận dỗi?

- Tao không quan tâm, đừng có nói bậy

- Ồ thế cuống lên gọi cho tao làm gì? Dù Đại Ngọc có sống chết thế nào cũng không liên quan đến Lý thiếu đúng chứ? Chia tay rồi mà..

- ....Cút

Lý Khôi Vĩ cáu kỉnh cúp máy, lại nhìn thấy Lâm Thiên Ân từ bên ngoài cầm theo hai ly nước bốc khói không biết là thứ gì đi vào, vẻ mặt càng thêm sa sầm. Lâm Thiên Ân đi đến đặt lên bàn cho anh một ly, nói:

- Trà xanh

- ... Cảm ơn

Tên này đúng là mặt dày, cứ như vậy ngồi trong phòng làm việc của anh nghịch điện thoại. Giám đốc các phòng tìm anh đều nhìn thấy cảnh trong phòng tổng giám đốc nhà mình có một người đàn ông lạ, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện người này hay xuất hiện trên tv.

Một lúc lâu sau anh lại nhận được một cuộc điện thoại từ Vĩ An, dù khó chịu với người này nhưng anh vẫn bắt máy:

- Nói đi

- Ừm có tin này muốn nói mày nghe

Lý Khôi Vĩ cau mày, anh nhận ra được người ở đầu dây bên kia giọng nói có phần ngập ngừng.

- Tao vừa đến nhà em ấy.... Người biến mất rồi

- Gì cơ?

Anh có phần không tin nỗi vào tai mình, cao giọng đáp lại khiến Lâm Thiên Ân cũng nhìn qua đây. Lý Khôi Vĩ nói:

- Cái gì mà biến mất?

- Ba ngày trước tao còn đến thăm em ấy vẫn ở đây, còn bây giờ thì biến mất rồi. Mày biết rồi đấy, sức khỏe em ấy còn yếu, lại còn vừa phẫu thuật, bây giờ chạy lung tung sẽ xảy ra chuyện thật đấy.

- Đúng là không có gì trông đợi được vào mày cả

- ... Thế mày giỏi thì về đây mà chăm công chúa nhỏ của mày đi

Anh cúp mày, không muốn so đo với Bạch Vĩ An. Bỗng nhiên lỗ tai anh lùng bùng, hình ảnh người đó hiện lên hôm mà anh bắt gặp ở đèn xanh đèn đỏ.

Chẳng lẽ hôm ấy anh thấy là đúng, không phải do anh nhớ sinh hoang tưởng!

Đôi lời của tác giả:

Dạo này dịch bệnh Covid-19 đang hoành hành quá, mọi người chú ý sức khỏe nhé, hạn chế ra ngoài đường nè.

Được nghỉ để tránh dịch thì là thời gian lí tưởng để viết truyện nhưng không mọi người ạ, deadline dí mình chạy không kịp, gặp thêm cả nhà mạng lắc lư như con lật đật ấy.

Khó chịu thật sự.

Mong mọi người có thể thông cảm giúp mình nhé ^^

Nói chung là mong mọi người thật sự giữ sức khỏe, ăn no ngủ sớm béo lên tí cũng chẳng sao, miễn sao là không bệnh.

Yêu mọi người rất nhiều.