Nữ quyến Diệp gia lại tiến cung thăm Hoàng hậu.
Diệp Trăn Trăn lưu tâm quan sát, khí sắc của tổ mẫu, mẫu thân và hai tẩu tử nàng đều rất tốt. Kỳ thậtnàng lo lắng nhất chính là gia gia của mình, vài ngày trước Kỷ Vô Cữu làm cả triều đình lâm vào cảnh gà bay chó chạy, Diệp đảng chịu không ít thiệt thoài, chuyện này nàng muốn không biết cũng khó.
Diệp Tu Danh là người cố chấp hiếu thắng, bị Kỷ Vô Cữu chỉnh chắc chắn rất tức giận.
Vì vậy Diệp Trăn Trăn cẩn thận hỏi thăm tình hình của gia gia nàng, biết được mỗi ngày ông đều đầy năng lượng để tức giận thì nàng vốn đang lo lắng lại yên lòng. Còn có sức tức giận chứng tỏ thân thể rất cường tráng.
Diệp Tu Danh buồn bực không chỉ là vì Kỷ Vô Cữu, còn vì một người nữa là Phương Tú Thanh. Phương Tú Thanh là một nam nhân, lão thái thái muốn mắng hắn cũng không biết mắng từ đâu, vì vậy bà tập trung vào vợ của hắn, ôm lấy Diệp Trăn Trăn nhớ lại chuyện lúc trước nữ nhân kia coi trọng Diệp Khang Nhạc mà Diệp Khang Nhạc dưới uy áp* của mẫu thân đại nhân cũng không cưới nàng ta vào cửa. Chuyện gậy đánh uyên ương như vậy lại bà kiêu ngạo nói ra, Diệp Trăn Trăn nghe mà sầm sì mặt mày. Ngay cả Lục phu nhân cũng có chút ngại ngùng nhưng thấy mẹ chồng đang cao hứng nên không ngăn cản.
*uy phong, áp lực Bất luận nội tình chuyện xưa này rốt cuộc là gì, Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, Phương Tú Thanh và gia gia nàng sẽ không kết thù vì nó chứ?
Đương nhiên không phải. Tư oán giữa Diệp Tu Danh và Phương Tú Thanh, kỳ thật nói cho cùng, vẫn là vì công thù. Lúc Phương Tú Thanh mới ở trên quan trường tiệm đầu lộ giác*, Diệp Tu Danh cũng khá tán thưởng hắn, hai người còn có chút tinh tinh tương tích**. Chỉ là quan niệm về xử lí chính sự của họ có khác biệt rất lớn, sau này cũng dần dần không nhất trí với nhau. Diệp gia gốc rễ vững vàng nên khuynh hướng xử lí sự vụ của Diệp Trăn Trăn khá bảo thủ, muốn suy xét ích lợi nhiều mặt; còn Phương Tú Thanh có tham vọng kinh trời động đất, cấp tiến hơn Diệp Tu Danh rất nhiều. Phàm là loại người nhân trung long phượng, thật ra đều ít nhiều có chút tự phụ, hai người ai nấy đều kiên trì quan điểm của mình, không ai nhường ai, dần dà cũng đi đến tình trạng như hôm nay.
*nôm na là mới bước chân vào quan trường**hiểu nhau mà không cần nóiLoại mâu thuẫn này thật bế tắc, khó giải quyết, trừ phi đem chém chết một trong hai người.
Vừa lúc Kỷ Vô Cữu đạp thêm một cước lẫn lộn trong đó thì cục diện càng thêm rối loạn. Kỳ thật Kỷ Vô Cữu không chỉ lợi dụng Phương Tú Thanh đối phó Diệp Tu Danh, hắn cũng có đề phòng Phương Tú Thanh, bằng không hóa ra đuổi đi một tên quyền thần lại tự tay nâng dậy một tên, vui lắm chắc?
Diệp Trăn Trăn mỗi khi nghĩ đến tam giác quan hệ giữa bọn họ liền đau đầu. Ba người thông minh nhất trên đời này tụ cùng một chỗ chơi trò đấu đá nhau, mỗi câu nói mỗi ánh mắt đều có khả năng giấu giếm huyền cơ, chỉ ngẫm lại thôi liền thấy đáng sợ.
Cũng rất mệt mỏi.
Diệp Trăn Trăn trấn an lão thái thái vài câu rồi dẫn chuyện sang hướng khác. Lục phu nhân liền nói đến chuyện ca ca của mình --- cũng chính là phụ thân Lục Ly, gần đây muốn đi Đôn Hoàng trợ giúp quân phòng thủ đuổi man di. Ở đó xuất hiện mấy nhóm người Tây Vực đến cướp bóc, thường xuyên quấy rối dân vùng biên giới, Tô Thường Hổ mang binh đi dẹp loạn vài lần nhưng đối phương bản lĩnh đánh trận không có, bản lĩnh chạy trốn lại rất cao siêu nên không có hiệu quả gì. Phụ thân Lục Ly từng ở biên quan, nhiều năm đích thân ra trận giết địch, rất có kinh nghiệm đối phó chuyện cướp bóc quan ngoại, vì thế lần này Kỷ Vô Cữu chỉ định ông đi Đôn Hoàng. Diệp Trăn Trăn nghe được tin này, lập tức hiểu ra, chẳng trách mấy ngày trước Tô Tiệp dư phạm lỗi lớn như vậy, Kỷ Vô Cữu cũng chỉ giáng nàng ta xuống 2 cấp, thì ra là vì cha người ta đang ở biên quan dốc sức, hắn không thể quá nặng tay với nữ nhi của ông ta. Nàng còn tưởng là hắn thương hương tiếc ngọc chứ.
Nhớ lại thái độ hờ hững của Kỷ Vô Cữu khi đối mặt với chuyện Vương Chiêu nghi sinh non, Diệp Trăn Trăn nghĩ thầm, người này đúng là làm Hoàng đế đến mất cả tâm can.
***
Cũng vào lúc này, ở Thúy Phương Lâu, vị Hoàng đế không tâm can khẽ hắt hơi một cái.
“Công tử, bị lạnh sao?” Hồng Vân ần cần hỏi. Nếu đây là nam nhân khác, chắc chắn nàng đã sà vào ngực hắn, kéo chiếc khăn tay nhỏ màu phấn hồng giúp hắn xoa mũi, chẳng qua là người trước mắt dường như cực kì chán ghét bị người khác chạm vào. Hồng Vân thích nam nhân có tiền lại ra tay hào phóng, nhưng đối với Kỷ Vô Cữu lại có một cảm giác kính sợ như khắc trong xương cốt, điều này làm cho nàng căn bản không dám đến gần hắn.
“không có việc gì.” Kỷ Vô Cữu lấy khăn tay ra lau. Chỉ một động tác xoa mũi đơn giản thế nhưng hắncũng làm vô cùng đẹp mắt. Khăn trong tay hắn làm bằng tơ tằm màu trắng, loại tơ này có nguồn gốc từ một loại tằm hoang, sản lượng cực ít, thập phần quý báu. Chuyên cung cấp cho hoàng thất, người thường dù có tiền cũng không mua được.
ở cạnh bàn đối diện, Hồng Vân chống má nhìn hắn, đợi đến khi hắn thu khăn vào trong tay áo, liền cười nói, “Công tử, không dấu gì ngài, ta ở Thúy Phương Lâu này đã mười năm, số nam nhân đã gặp qua thật đếm không hết, nhưng không có một ai tôn quý như ngài vậy.” Phàm là người có chút tiền đều mong muốn sống sang trọng một chút. Nhưng có một số người cho dù sang trọng thế nào vẫn chỉ là cái sang trọng của kẻ nhà giàu mới nổi, mà có một số người chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng lộ vẻ quý khí tự nhiên.
Thân làm Hoàng đế, sức chống cự của Kỷ Vô Cữu đối với lời ca ngợi là ở cấp bực bất thường, thế nên hắn không tiếp lời nàng ta, chỉ nói, “Chúng la nói chính sự đi.”
Hồng Vân cười duyên nói, “Mời công tử nói, nô gia rửa tai lắng nghe.”
“Ta muốn có được nàng.”
Hồng Vân nghĩ thầm, quả nhiên nam nhân đều hèn hạ, không chiếm được mới là tốt nhất. Với vẻ ngoài cùng gia thế của hắn, muốn dạng cô nương xinh đẹp nào mà không có, lại nhất định muốn thông đồng với người đã có chồng. Cũng không biết là cô gái xui xẻo nào bị hắn để mắt, hôm nay nô gia ta tiện tay giúp ngươi một lần, không cần cám ơn.
Vậy nên, Hồng Vân cười nói, “Chuyện này, công tử ngài hỏi ta là hỏi đúng người rồi. Nữ nhân này á, kỳ thật nàng thích nhất là kiểu đàn ông lạnh lùng, ngươi càng lạnh lùng với nàng, nàng càng để tâm đến ngươi. Đây gọi là “Lạt mềm buộc chặt”. Ngươi mắng nàng, rống nàng, vũ nhục nàng, ngược lại ngươi nói gì nàng sẽ nghe nấy.”
Kỷ Vô Cữu dầu gì cũng từng ngủ với rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, cho dù thật sự có tình yêu nam nữ chưa được một hai người, trong đầu hắn suy nghĩ một chút nếu như hắn mắng Diệp Trăn Trăn, rống Diệp Trăn Trăn, vũ nhục Diệp Trăn Trăn như vậy… Hậu quả nhất định rất nghiêm trọng!
Vì vậy Kỷ Vô Cữu đứng dậy, lấy ra một chồng ngân phiếu vỗ lên bàn, ngoài cười nhưng trong khôngcười nói, “Đáp án không tẹ, số tiền này ngươi thừa dịa còn sống xài cho tốt đi. Nếu như phương pháp này không dùng được, lần sau ta sẽ tới lấy đầu của ngươi.” nói xong liền muốn rời đi.
Hồng Vân bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi, nào có ai uy hiếp người ta như thế! Hở một chút là muốn mạng người khác, cũng quá căng thẳng rồi! Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy hắn thật sự có thể làm vậy…
“Công tử xin dừng bước!”
Bất luận nói thế nào, trước cảnh uy hiếp đến tánh mạng, tiết tháo có thể bỏ qua. Hồng Vân nói, “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, xin hỏi công tử, vị kia… phu nhân, là người thế nào?”
Diệp Trăn Trăn là người thế nào? Kỷ Vô Cữu vậy mà có chút mơ hồ. hắn có thể tìm được rất nhiều từ ngữ để hình dung Diệp Trăn Trăn, lại cảm thấy dù biểu đạt như thế nào cũng nói không hết ý, dường như những từ ngữ kia một khi dùng cho nàng, liền mất đi tác dụng và hào quang, chẳng thể miêu tả được một phần vạn.
Diệp Trăn Trăn… chính là Diệp Trăn Trăn.
Kỷ Vô Cữu thở dài một cái, nói, “Tóm lại ngươi chỉ cần biết, nàng là một người rất khó lấy lòng.”
Hồng Vân cảm thấy câu nói này của hắn quả thực vô nghĩa, một cô gái con nhà đàng hoàng nếu dễ dàng tư thông với người khác mới là không bình thường. Nàng cười nói, “Dù nàng ấy khó lấy lòng đến đâu cũng không phải không gì địch nổi. Có cái gọi là ‘Liệt nữ sợ triền phu’*.” Khi nàng nói chuyện cố ý cường điệu hai chữ “Liệt nữ”, trộm nhìn Kỷ Vô Cữu, thấy hắn không hề vì thế mà thấy xấu hổ, còn nghiêm trang gật đầu, nói, “Lời này có chút đạo lý.”
Hồng Vân cũng bỏ qua việc chỉ dẫn đạo đức cho hắn, nói, “Cho nên mới nói, công tử ngài chỉ cần thường xuyên xuất hiện trước mặt nàng, đối tốt với nàng, làm nàng vui vẻ, một thời gian dài, ngay cả tảng đá cũng bị cảm hóa huống chi là lòng người bằng máu thịt.”
“Đối tốt với nàng như thế nào?”
“Tặng đồ cho nàng, nàng thích cái gì liền đưa cái đó, phải là đồ tốt. Còn nữa, nhất định phải ôn nhu. Công tử, không phải ta trách ngài nhưng ngài đến nơi này 2 lần, cho tới giờ ta chưa thấy ngài cười qua. Ngài thật có thể cười sao?”
“Chỉ cần cười là được rồi?”
“Đúng! Có câu ‘Chẳng ai lại ra tay đánh kẻ đang cười’, ngài thường cười với nàng, nàng sẽ không nỡ cự tuyệt ngài ở xa ngàn dặm.”
Kỷ Vô Cữu gật đầu, “Đa tạ.” hắn đem ngân phiếu nhét vào tay Hồng Vân, xoay người rời đi.
Hồng Vân như mở cờ trong bụng tóm lấy ngân phiếu theo sau hắn dặn dò, “Nhớ kỹ, phải kiên trì! Nếu không thể thành công, nhất định là vì không đủ kiên trì, tuyệt đối không phải là do ta!” Câu cuối cùng mới là trọng điểm trong trọng điểm đó.
Kỷ Vô Cữu gật đầu, xoay người trực tiếp từ hành lang lầu hai nhảy xuống, như một con chim yến chân ngã chân nghiêng, vững vàng tiếp đất. Hồng Vân nhìn thấy mà tròn miệng trợn mắt. Đồng dạng khiếp sợ còn có gần như mọi người trong đại sảnh, trừ Phùng Hữu Đức.
Phùng Hữu Đức đang ngồi một mình bên cạnh bàn, vẻ mặt tựa có hận thù sâu nặng mà nhìn chằm chằm những kẻ kia, giống như bọn họ đang muốn đi lên khinh bạc con gái của hắn vậy.
Kỷ Vô Cữu bỏ qua ánh mắt kinh ngạc chung quanh, gọi Phùng Hữu Đức, “đi.”
Phùng Hữu Đức thật ưu thương. Hoàng thượng đi ra nhanh như vậy, xem ra là thật sự không được rồi…
Kỷ Vô Cữu dọc đường đều trầm tư, ngẫu nhiên kéo khóe miệng lên cười một cái.
Phùng Hữu Đức cũng trầm tư, trầm tư xem có nên đi mời một vị đạo sĩ đến làm phép không, rõ ràng Càn Thanh Cung có thứ không sạch sẽ gì đó…
Cả hai người dọc đường đều không nói gì.
Kỷ Vô Cữu trở lại hoàng cung, nghiêm túc bắt đầu tập mỉm cười. hắn nhếch môi, trong mắt chớp động hào quang, nhìn thoáng qua thái giám giữ cửa ngoài Càn Thanh Cung.
Thái giám đó bị dọa sợ tới mức quỳ xuống tại chỗ, “Hoàng thượng tha mạng!”
Kỷ Vô Cữu: “…”