Triệu Quy Nhạn phát hiện bên dưới có vài ánh mắt khiến nàng cực kỳ khó chịu, cảm giác như đang bị nhìn trộm.
Nàng bình tĩnh liếc xung quanh, sau khi thấy ánh mắt oán hận của Triệu Vân Oanh và ánh mắt có phần phức tạp của Dương thị, nàng không nhìn nữa.
Không phải họ.
Trong lòng Triệu Quy Nhạn nảy sinh cảm giác khác thường, ánh mắt khiến nàng như bị gai đâm đó không đến từ họ.
Sống chung nhiều năm, nàng rất quen thuộc với ánh mắt của đám người Triệu Vân Oanh, tuy không thoải mái nhưng cũng chưa đến mức khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như nàng đang đứng giữa một khu rừng rậm, trở thành con mồi bị rắn độc nhìn chòng chọc, có thể rơi vào bụng nó bất cứ lúc nào.
Triệu Quy Nhạn chạm vào cổ tay mình, cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ kia.
Thấy nàng lo lắng xoa cổ tay, Trình Cảnh Di nhướn mày, khẽ hỏi: “Căng thẳng à?”
Triệu Quy Nhạn gật đầu, cười nhẹ: “Có một chút.”
Trình Cảnh Di vươn tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, khích lệ: “Trẫm luôn ở đây.”
Lông mi Triệu Quy Nhạn run rẩy, nụ cười lần này rõ ràng hơn nhiều.
Ánh mắt Trình Cảnh Di lóe lên, hắn nói: “Nàng luyện tập cưỡi ngựa lâu rồi, lát nữa phải chơi thật vui vẻ nhé.”
Triệu Quy Nhạn định lên tiếng đáp lời, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói khoan thai tao nhã.
“Bệ hạ ưu ái Hoàng hậu cũng phải có mức độ. Từ trước đến nay, chuyến săn mùa đông luôn là dịp để những nhân vật xuất chúng thể hiện khả năng, cuộc rượt đuổi giữa các anh tài cũng là một cảnh tượng hoành tráng của Đại Ngụy ta. Xưa giờ Bệ hạ luôn coi trọng luật lệ, trước đây chuyến săn bắn cạnh tranh khốc liệt, còn lần này lại mất hết phép tắc, vì Bệ hạ biến chuyến săn bắn long trọng trang nghiêm thành nơi vui chơi của Hoàng hậu.”
Ánh mắt Trình Cảnh Di trở nên u ám, nụ cười trên mặt nhạt dần. Hắn nhẹ nhàng che chở cho Triệu Quy Nhạn ở phía sau, hành lễ vấn an với người vừa tới: “Mẫu hậu vạn phúc.”
Người đến là Tống Thái hậu, hôm nay bà ta ăn vận oai vệ hiên ngang, trang phục cưỡi ngựa màu xanh lam, búi tóc cao như mây, phụ kiện trên đầu được làm hoàn toàn từ đá quý màu đỏ rực, tỏa sáng lấp lánh khi bà ta bước đi. Ánh sáng bắn ra bốn phía khiến người ta không nhận ra hiện giờ bà ta đã gần năm mươi, trông chẳng khác gì một nữ tướng quân chinh chiến trên sa trường.
Triệu Quy Nhạn sửng sốt trong giây lát, quả thực Tống Thái hậu xinh đẹp vô song, khiến người ta không thể rời mắt nổi, đủ để biết khi còn trẻ Tống Thái hậu từng hoa nhường nguyệt thẹn cỡ nào.
Khó trách năm xưa Tiên đế lại sủng ái bà ta lâu dài như vậy, giúp bà ta trở thành một ngoại lệ: Mới vào cung đã làm Quý phi, cố Hoàng hậu vừa qua đời bà ta đã ngồi vào vị trí Hoàng hậu, còn Trình Cảnh Di đã được lập làm Thái tử ngay từ khi lọt lòng.
Chỉ mỗi Tống Thái hậu mới nhận được sủng ái như thế.
Triệu Quy Nhạn dời mắt, thấy một nam tử trẻ bên cạnh Tống Thái hậu. Nam tử kia nhìn có vẻ trạc tuổi Trình Cảnh Di, vóc dáng gầy gò, áo choàng mặc trên người có phần rộng rãi. Hôm nay ai cũng cố gắng mặc thoải mái nhất để cưỡi ngựa, nhưng nam tử này lại dùng áo choàng bọc kín không một kẽ hở.
Diện mạo nam tử tuấn tú, mặt mày như tranh vẽ, trên người toát lên cảm giác hài hòa thân thiện, chẳng qua màu da có phần nhợt nhạt bất thường, trông khá yếu ớt.
Hình như đã nhận ra ánh mắt của nàng, nam tử ngước nhìn, nở nụ cười yếu ớt với nàng, tựa như gió xuân lướt qua mặt trong thoáng chốc.
Là nam tử trẻ tuổi triển vọng, dịu dàng lịch sự tao nhã.
Triệu Quy Nhạn cảm thán trong lòng, sức khoẻ người này có vẻ không tốt lắm.
Tống Thái hậu xách váy, từ tốn đến trước mặt Trình Cảnh Di: “Hoàng đế, với tư cách là mẫu thân của con, ai gia có trách nhiệm nhắc nhở con khi con phạm sai lầm. Thân là vua của một nước, con đừng bao giờ quên bổn phận của mình, không thể vì ai đó mà phá vỡ nguyên tắc.”
Trình Cảnh Di đứng chắp tay, trên môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
“Nhi thần tự có chừng mực.”
Trình Cảnh Di mất kiên nhẫn, dạo trước hắn nghiêm túc tuân thủ lễ giáo, họ khuyên hắn chớ bảo thủ không chịu thay đổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hiện giờ vất vả lắm hắn mới có người mình thích, muốn đối xử tốt với nàng một chút, họ lại bảo hắn phải tuân theo phép tắc.
Quả là châm chọc!
Tống Thái hậu thấy hắn không bận tâm đến lời mình nói, ánh mắt bà ta u ám trong thoáng chốc rồi sáng lên ngay lập tức.
Hôm nay hiếm khi được xuất cung, bà ta không nên so đo quá. Trình Cảnh Di không thuận theo ý bà ta cũng không phải ngày một ngày hai, nếu hắn thật sự nghe lời bà ta trong mọi chuyện, lúc đó bà ta mới cảm thấy hắn bất thường.
Tống Thái hậu kéo nam tử bên cạnh mình lên phía trước, mỉm cười: “Đã lâu hai huynh đệ các con không gặp, nên nói chuyện với nhau nhiều hơn.”
Nam tử trẻ tuổi chắp tay, nở nụ cười ôn hòa: “Bệ hạ vạn an.”
Trình Cảnh Di hơi nhếch môi, thoáng qua vẻ giễu cợt, hắn thản nhiên bảo: “Biểu huynh là biểu huynh, không phải huyết mạch của phụ hoàng, mẫu hậu chớ nhầm. Xưng một tiếng huynh đệ với trẫm, chính là vượt quá phép tắc.”
Bấy giờ Triệu Quy Nhạn mới biết, nam tử này là người Tống gia, cũng là biểu huynh của Trình Cảnh Di. Nàng ngẫm nghĩ một chốc, đoán được đại khái danh tính của nam tử này.
Thế tử phủ Kính Quốc công, Tống Minh Hàn.
Tống Thái hậu như bị chạm vào vảy ngược, lập tức giận dữ: “Hoàng đế!”
Trình Cảnh Di thờ ơ.
Nhưng chính Tống Minh Hàn đã ngăn cản Tống Thái hậu, nhẹ nhàng an ủi: “Cô cô chớ tức giận, phép tắc của hoàng thất vốn nghiêm ngặt, thần chỉ là họ hàng, không có tư cách xưng thẳng ‘Huynh đệ’ với Bệ hạ. Bệ hạ bằng lòng gọi thần một tiếng biểu huynh, thần đã thoả mãn rồi, không dám hy vọng xa vời hơn…”
Tống Minh Hàn nói không sai.
Hoàng thất hết sức nghiêm khắc trong việc xưng hô, họ hàng là họ hàng, biểu huynh cũng phải gọi một chữ biểu, chỉ có chung huyết thống mới được xưng huynh gọi đệ.
Tống Thái hậu vốn rất bực tức, lồng ngực phập phồng, nhưng khi được Tống Minh Hàn khuyên nhủ, bà ta đã đè cơn giận xuống.
Bà ta thở dài, là bà ta yêu cầu quá đáng…
Bà ta chỉ muốn mối quan hệ giữa Trình Cảnh Di và Tống Minh Hàn tốt hơn thôi.
Sức khoẻ Minh Hàn không tốt, lúc còn sống bà ta có thể vơ vét thảo dược quý hiếm trong cung. Nếu bà ta chết, sao Trình Cảnh Di có khả năng để tâm đến việc sống chết của Minh Hàn?
Bà ta mong Trình Cảnh Di có thể chú ý tới Tống Minh Hàn nhiều hơn.
Triệu Quy Nhạn hơi kinh ngạc, tính tình Tống Thái hậu không tốt, cơn giận đang bừng bừng lại được Tống Minh Hàn dập tắt, chắc hẳn Tống Thái hậu rất yêu thương hắn ta.
Nhưng nhớ đến nhiều lần cãi vã giữa Trình Cảnh Di với Tống Thái hậu, nàng có phần bất bình thay Trình Cảnh Di. Nhiều điều nhỏ nhặt nàng cho là không đáng kể, Tống Thái hậu lại luôn nổi giận với Trình Cảnh Di, khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên căng thẳng.
Nàng cảm thấy, Tống Thái hậu còn bao dung với cháu trai hơn cả con trai.
Trong mắt Triệu Quy Nhạn ánh lên nỗi xót xa, nàng lẳng lặng nắm chặt tay Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay tới, xua tan khói mù trong tâm trí hắn, khiến hắn không muốn giằng co với Tống Thái hậu nữa.
Không thú vị, nhiều năm như vậy, hắn chán ngấy rồi.
Hiện giờ hắn đã có mái ấm của riêng mình, không muốn bất cứ kẻ nào phá hoại.
Giọng Trình Cảnh Di mềm mỏng: “Mẫu hậu, chuyến săn bắn sắp bắt đầu rồi, ngài không đi trước chuẩn bị sao?”
Thấy Trình Cảnh Di nhượng bộ, Tống Thái hậu gật đầu hài lòng.
“Giờ ai gia sẽ đi, Hoàng đế hãy chuẩn bị thật tốt, nhất định phải chú ý an toàn.”
Dứt lời, bà ta dẫn Tống Minh Hàn qua một bên.
Đám người phía dưới đưa mắt nhìn nhau, năm người trên đây đã hạ thấp giọng khi nói chuyện, ngoại trừ tiếng quát hớ hênh vừa rồi của Tống Thái hậu, họ không hề nghe thấy gì khác.
Trình Cảnh Di tiến về phía ngựa của mình, đây là một chú ngựa màu nâu đỏ cường tráng, đôi mắt sáng quắc, nó dũng mãnh thở phì phò, cơ bắp tứ chi cuồn cuộn, trông cực kỳ khỏe mạnh, lông bờm mượt mà như sa tanh, rõ ràng là một chú ngựa tuyệt vời, độc nhất vô nhị.
Hắn nhanh chóng leo lên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Triệu Quy Nhạn, bảo: “Trẫm đi trước một bước, chờ nàng đuổi theo.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nam tử có lãnh địa của nam tử, phụ nữ có phạm vi săn bắn của phụ nữ, không sử dụng chung.
Phần lớn con mồi của chúng nữ quyến là các loài động vật hiền lành không có tính công kích. Khác bên phía đàn ông, thậm chí còn xuất hiện cả gấu và hổ.
Trình Cảnh Di kẹp nhẹ vào bụng ngựa, tựa mũi tên bắn khỏi dây cung, chú ngựa vút một tiếng lao đi thật xa, một người một ngựa nhanh chóng biến mất giữa rừng rậm.
Lúc này mọi người mới rối rít vung roi quất ngựa, chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa đã vang vọng khắp nơi, một lượng lớn bụi đất cuồn cuộn bao phủ tứ phía.
Triệu Quy Nhạn thu tầm mắt về, nhìn những người phụ nữ bên cạnh.
Không có quy định nào bắt buộc với việc đi săn bên phía nữ tử, bọn họ tham dự hoàn toàn dựa trên sở thích.
Nhiều người không thích rong ruổi sẽ đợi ở nơi đóng quân, chờ chồng và con trai mình trở về.
Một người phát hiện Triệu Quy Nhạn mặc trang phục cưỡi ngựa, bèn hỏi: “Hoàng hậu nương nương định đi săn à?”
Triệu Quy Nhạn mỉm cười gật đầu: “Bổn cung cũng muốn đích thân săn mấy con thỏ về nướng. Có thể tự tay thu hoạch đồ ăn dựa vào năng lực của bản thân, phu nhân không thấy thú vị sao?”
Người nọ cười nịnh hót: “Hoàng hậu nương nương là phụ nữ nhưng không hề thua kém đấng mày râu, thần phụ chúc nương nương thắng lợi trở về.”
Triệu Quy Nhạn xấu hổ mím môi: “Bổn cung mới học cưỡi ngựa bắn cung không lâu, còn chưa biết có thể săn được con mồi không nữa.”
Mọi người nở nụ cười đầy thiện ý.
Ban đầu họ thấy Triệu Quy Nhạn điềm tĩnh, đoan trang hào phóng, nào ngờ lúc nói chuyện nàng lại gần gũi bình dị, ngoài ra vẫn còn nét ngây thơ của cô nương nhỏ.
“Hoàng hậu nương nương học từ Bệ hạ, ắt hẳn kỹ năng cưỡi ngựa cũng không kém đâu!” Có người biết chuyện cười kể.
Triệu Quy Nhạn nhướn mày: “Bệ hạ cưỡi ngựa bắn cung giỏi lắm ư?”
Người nọ còn kinh ngạc hơn cả nàng: “Nương nương không biết sao? Có thể nói Bệ hạ là người giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhất Đại Ngụy đấy. Bệ hạ luôn đứng đầu trong các chuyến săn mùa đông hằng năm. Nghe bảo Bệ hạ vào quân doanh từ năm tám tuổi, từng theo quân binh vào sinh ra tử; mười hai tuổi đã có thể dẫn một đội kỵ binh, xông thẳng vào hang ổ của quân địch, lấy đầu chủ soái của đối phương. Sự tích như vậy, dù nghe xong cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải Đế vương, chắc hẳn ngài ấy sẽ trở thành một đại Tướng quân dũng mãnh thiện chiến rồi!”
Triệu Quy Nhạn không hề biết những chuyện này.
Mỗi lần dạy nàng, Trình Cảnh Di chỉ dạo quanh trường đua ngựa, chưa từng sảng khoái thúc ngựa phi nhanh ở trước mặt nàng, nên nàng nào biết Trình Cảnh Di tài ba như thế.
Triệu Quy Nhạn không tài nào mường tượng được, một người kín đáo khó phân biệt vui giận, lòng dạ thâm sâu như hắn đã từng dũng cảm, khí phách, lẫm liệt trên lưng ngựa ngần ấy.
Mọi người trò chuyện thêm vài câu, bầu không khí tốt hơn nhiều.
Tống Thái hậu không kiên nhẫn nghe mấy lời này, dứt khoát lấy cung Như Ý của bà ta từ tay cung nữ, một bước lên ngựa, vạt áo tung bay, trông rất tiêu sái.
Khoảnh khắc bà ta quất roi, trong chớp nhoáng ngựa và người đã biến mất giữa rừng rậm.
Triệu Quy Nhạn cũng hơi nôn nao, nàng nhớ tới tư thế lên ngựa của Trình Cảnh Di ban nãy, hấp dẫn cực kỳ, khiến nàng vô thức học theo vài phần.
Và nàng làm cũng khá ổn.
Triệu Quy Nhạn tự lượng sức mình, không dám tiến sâu vào rừng, chỉ tính săn thú ở rìa ngoài.
Không biết từ khi nào, Triệu Vân Oanh cũng thúc ngựa tới đây.
Triệu Vân Oanh vốn không muốn đi, vừa khổ vừa mệt, chưa kể đến việc nàng ta ngồi lâu trên lưng ngựa, mặt sẽ bị thô ráp do gió quét qua.
Nhưng khi thấy Triệu Quy Nhạn vào khu vực săn bắn, nàng ta cũng tìm ngựa, định bụng theo sau.
Triệu Quy Nhạn thấy tư thế lên ngựa của nàng ta khá kỳ lạ, hiển nhiên đã lâu nàng ta không cưỡi ngựa, còn kém hơn nàng.
Vẻ u ám thoáng qua mắt Triệu Quy Nhạn, Triệu Vân Oanh đột nhiên nảy ra ý định tiến vào khu vực săn bắn, chắc chắn có âm mưu, quá nguy hiểm.
Triệu Quy Nhạn âm thầm cảnh giác, sợ rằng hôm nay phải… chú ý tới Triệu Vân Oanh nhiều hơn.