Thời tiết tối mùa hè thường làm người ta bị khó ngủ, nhưng đêm ấy Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị! Mắt vẫn nhắm tịt, nàng ngồi dậy vặn lưng duỗi người rồi thò chân xuống giường, quờ quạng một lúc vẫn không tìm thấy giày. “Giày đâu rồi nhỉ?” Sờ mãi không thấy đâu xong Hiểu Nguyệt mới mở to hai mắt đi tìm giày thật kỹ nhưng trên mặt đất trống trơn chỉ trải một tấm thảm màu đỏ thêu hoa, ngoài ra không còn gì khác.
“Ủa… Khách điếm này trải thảm từ bao giờ ấy nhỉ? Mình nhớ rõ là tối qua không có mà!” Hiểu Nguyệt đứng chân trần trên đất rồi mới ý thức được chuyện không chỉ dưới đất xuất hiện thêm tấm thảm bí ẩn mà quan trọng nhất là bài trí trong phòng cũng đã hoàn toàn thay đổi! Những thứ nội thất phú quý xa hoa này không phải của căn phòng loại trung bình nàng thuê, trong phòng ngập tràn một mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt, Hiểu Nguyệt vừa ngửi đã biết đây là hương liệu cao cấp loại chỉ có Hoàng thất hay những nhà giàu có mới có tiền để dùng.
Đây là đâu? Sao mình vừa tỉnh dậy đã thấy đổi phòng rồi? Hiểu Nguyệt cũng không nghĩ mình có khả năng mộng du mà còn mộng du tới căn phòng cực kỳ sang trọng này nữa! Vậy chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bị bắt cóc? Nhưng nếu bị bắt cóc mà có thể nhận được đãi ngộ cao cấp thế này thì bị bắt hàng đêm cũng được, đương nhiên tốt nhất là ban ngày lúc tỉnh lại thì bị trói!
Hiểu Nguyệt mở cửa “cạch” một tiếng, quả đúng như đã đoán trước là nàng bị người ta bắt cóc: bên ngoài có hai Đại hán đeo đao canh gác. Trong tích tắc nàng mở cửa họ lập tức chặn lại: “Cô nương, nếu ngài tỉnh rồi thì có muốn ăn sáng không? Tiểu nhân lập tức sai người đi chuẩn bị cho cô nương!”
“Được!” Đỗ Hiểu Nguyệt vốn là một người rất thức thời, người ta đã “mời” mình tới đây một cách thần không biết quỷ không hay, đương nhiên người đó sẽ không dễ dàng để mình bỏ đi như thế. “Nhân tiện mời chủ tử nhà ngươi qua đây luôn, bản cô nương thấy giờ có rất nhiều chuyện cần nói với chủ tử các người.” Nói xong liền đóng cửa đánh “cạch”.
Chuyện này là thế nào? Sao mình vừa đến Ly quốc đã bị bắt cóc rồi? Lần này đến lượt ai bắt cóc mình đây? Là người Ly quốc hay người Phỉ Á quốc? Nếu là người Phỉ Á thì nghe còn hợp lý chứ nếu là người Ly thì… hình như mình đâu có đắc tội với ai bên này!
“Chẹp, xem ra chọn đến Ly quốc hoàn toàn là một sai lầm! Biết thế thì đã chẳng nghĩ tới cái gì mà hồ Vọng Nguyệt, một cái hồ bị hỏng thì có gì hay mà xem chứ, Tây Hồ nhà mình đẹp hơn nhiều!”
Hiểu Nguyệt dựa vào cửa vò tóc mới nhớ ra mình chưa rửa mặt, thậm chí áo ngoài cũng chưa kịp mặc! Nàng liếc mắt khắp phòng dò xét liền thấy chiếc túi vải bố đựng hành lý của mình trên bàn, còn có cả áo khoác ngoài của mình nữa! Hiểu Nguyệt mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm vào đồ đạc của mình, ngàn vạn nghi vấn đảo qua đầu, đây là bắt cóc kiểu gì thế? Bọn bắt cóc này còn tóm luôn cả hành lý của mình đem về nữa chứ! Mà thôi đi, bất kể đầu óc bọn chúng có bệnh hay không thì mình cứ phải mặc đồ vào đã!
Vừa mặc quần áo vào xong thì có người đẩy cửa phòng, “Cô nương, chủ tử sai bọn nô tỳ đến hầu cô nương rửa mặt sửa soạn.” Ba nha đầu bưng chậu nước sạch đến cúi chào Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Để đó là được rồi, tôi tự làm.” Hiểu Nguyệt rất không thích được cả đám người không rõ lai lịch “chăm sóc”, đặc biệt khi chưa biết bọn họ là địch hay là bạn!
“Nhưng… chủ tử lệnh cho bọn nô tỳ đến hầu hạ cô nương, bọn nô tỳ không dám không chu đáo với cô nương!” Ba nha đầu còn chưa đặt đồ trong tay xuống đã vội vàng quỳ mọp, “Chủ tử nói từ nay về sau cô nương sẽ do bọn nô tỳ hầu hạ ạ. Nếu cô nương không hài lòng chỗ nào thì bọn nô tỳ sẽ phải chờ chịu phạt.”
Dùng chiêu trò kêu ca à? Mấy nha đầu này không thân không thích với mình, chủ tử của họ sao có thể đoán trước được rằng mình sẽ không đành lòng nhìn các nàng bị phạt? Hiểu Nguyệt hơi nhướn mày: “Nếu những ngày sau đều là các cô hầu hạ tôi thì từ bây giờ tôi chính là chủ tử của các cô, các cô phải nghe lời tôi!”
“Vâng!” Ba nha đầu ngẩng đầu lên mặt đầy hy vọng nhìn vị “khách” trông có vẻ dễ tính.
“Được rồi, giờ thì các cô hãy làm theo lời tôi nói đi: đặt cái chậu trong tay xuống rồi đi lấy đồ ăn sáng cho tôi và mời chủ tử thực sự của các cô tới đây!” Hiểu Nguyệt sai bảo đơn giản rõ ràng, “Còn nữa, đừng nhiều lời trước mặt tôi, tính tình bản cô nương không phải tốt lắm đâu, không có tâm trạng ở đây nghe các người nói nhảm!” Không hiểu kiểu gì tự dưng bị mời đến một nơi không biết là nơi nào “làm khách”, dù đãi ngộ có tốt cũng vẫn làm người ta tức giận!
Hiểu Nguyệt làm mặt lạnh khiến ba nha đầu có cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ, không nói thêm lời nào liền đặt hết đồ xuống theo lời nàng dặn rồi lui ra ngoài. Lúc họ mang bữa sáng vào Hiểu Nguyệt đã rửa mặt cả buổi nhưng mày chưa kẻ, phấn chưa bôi, tóc thì chỉ được vấn nhẹ đơn giản bằng chiếc khăn tay trắng tinh phối với bộ quần áo thuần một màu trắng nàng đang mặc cũng tạo ra một phong vị khác biệt. Nàng im lặng ngồi ngay ngắn bên bàn, tay nghịch chiếc chén trên bàn một cách thờ ơ như thể chỉ một giây sau sẽ vứt nó xuống đất.
“Cô nương, bữa sáng của ngài đã tới!” Mấy nha đầu khẽ khàng đặt đũa, món khai vị và món ngọt lên bàn rồi lui xuống đứng canh một bên và thầm đánh giá vị khách kỳ quái này: nàng hình như là bị chủ tử đột ngột “mời” về; thế mà khi tỉnh lại nàng vẫn rất bình tĩnh, không hề kinh hoảng luống cuống, thậm chí còn dùng giọng điệu rất mạnh mẽ yêu cầu chủ tử đến! Nhưng hiện giờ chủ tử đang bận, chỉ e trong chốc lát chưa tới được! “Cô nương, chủ tử mời cô nương ở đây chờ một lát, nếu muốn ăn gì cô nương cứ nói bọn nô tỳ sẽ đi chuẩn bị.”
“Ừ!” Hiểu Nguyệt thả ly trà trong tay xuống, bắt đầu dùng bữa một cách chậm rãi mà nhã nhặn. “Đây là nơi nào, sơn trang nào ở Ly quốc? Chủ tử nhà các người là vị nào?” Vô duyên vô cớ bị người ta bắt trói, mình cần phải hỏi thăm thật rõ ràng tình hình hiện tại, nhỡ gặp nguy hiểm đến cái mạng nhỏ thì còn có cách thoát thân!
“Thưa cô nương, đây Phụng Nguyệt sơn trang ở trấn Thương Lãng nhỏ bé của Ly quốc. Nhưng chuyện của chủ tử phận làm nô tỳ không thể bình luận xằng bậy được ạ.” Nha đầu Giáp cúi mày đáp.
Xem ra giữ bí mật rất chặt chẽ! Chủ tử đó bận nỗi gì chứ! Nhưng Phụng Nguyệt sơn trang là ở đâu? Có điều vẫn còn ở Ly quốc, còn ở thị trấn nhỏ nơi biên quan ấy là tốt rồi! Hiểu Nguyệt cười lạnh, chẳng có gì to tát cả, đợi thì đợi! Dù gì mình chẳng có gì hết, thứ có nhiều nhất chính là thời gian! “Các người lui xuống đi!” Sáu con mắt dán vào nhìn mình ăn uống thì ăn còn ra vị gì!
“Nô tỳ phải luôn trông coi cô nương!” Một nha đầu khác nói.
“Trông coi tôi làm cái gì? Hai Đại hán cao to vạm vỡ canh giữ trước cửa còn sợ tôi chạy không nổi sao?” Hiểu Nguyệt thả mạnh chiếc thìa vào bát lạnh lùng chất vấn, “Cứ cho là muốn chạy đi, chỉ sợ chưa chạy ra khỏi đây đã bị tóm về rồi! Các cô yên tâm, mấy chuyện vất vả mà chẳng được gì này tôi mới là không thèm làm!” Những người này đã dễ dàng “mời” mình đến đây thì Hiểu Nguyệt sẽ không cho là mình cũng dễ dàng chạy thoát, đặc biệt trong tình huống ở một sơn trang không chút quen thuộc thế này!
“Nửa năm không gặp nàng vẫn cởi mở như vậy nhỉ!” Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên làm Hiểu Nguyệt bất giác quay đầu lại kinh ngạc nhìn người vừa tới, ngược lại với vẻ ngơ ngẩn của Hiểu Nguyệt, ba nha đầu vội vã quỳ xuống đất: “Nô tỳ bái kiến Tam hoàng tử.”
“Được rồi, các ngươi đi xuống đi!” Tam hoàng tử phất tay cho ba nha đầu đi.
Tới lúc đó Hiểu Nguyệt mới phản ứng được trở lại, nàng đột ngột đứng dậy, giơ tay chỉ thẳng mặt Tam hoàng tử: “Ly Lạc! Hóa ra huynh chính là Tam hoàng tử trong truyền thuyết! Có phải huynh bắt cóc ta tới đây không?”
“Sao lại coi là bắt có được? Ta rất có lòng tốt bụng mời nàng đến Phụng Nguyệt sơn trang làm khách mà!” Ly Lạc lắc nhẹ cánh tay áo rồi thong thả tới gần Đỗ Hiểu Nguyệt, đứng cách nàng ba bước cười nhạt, “Nàng đã thấy ai bị bắt cóc mà có thể được đối xử tử tế thế này chưa?”
Làm khách? Có kiểu mời như này à? Nửa đêm nửa hôm bắt người ta đi rồi giam lỏng trong một căn phòng, nếu cái người bị giam lỏng ấy cho rằng mình đang làm khách thì chắc chắn đầu y bị úng nước rồi! “Mời tôi tới đây chỉ e không đơn thuần là muốn làm khách thôi nhỉ!”
Hiểu Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với y mà đi thẳng vào đề. “Lạc hoàng tử lao tâm khổ tứ như vậy có phải muốn thương lượng với tôi chuyện gì không?” Tuy dùng từ thương lượng nhưng sợ rằng đến lúc đó chỉ có thể tuyệt đối phục tùng nếu mình còn muốn giữ lại… hai mạng nhỏ này!
“Hoàng Hậu nương nương vẫn dí dỏm thật đấy!” Ly Lạc thu quạt cười rạng rỡ, rất có cảm giác xa quê hương gặp bạn cũ, “Nghe nói Hoàng Hậu nương nương lúc ở Thương Dao đã làm không ít chuyện tốt vì dân chúng, tuy người dân Thương Dao không biết nàng là Hoàng Hậu nhưng họ vẫn rất kính nể Tô cô nương!”
Ồ! Xem ra đã chuẩn bị rất đầy đủ! “Tam hoàng tử muốn biểu đạt điều gì thì cứ việc nói thẳng ra chứ vòng đi vòng lại thế không thấy chóng mặt à?” Hiểu Nguyệt từ từ ngồi xuống, một tay chống lên bàn một tay khoanh trước ngực, nửa cười nửa không nhìn y, “Mà nói thật là Tam hoàng tử có thể trực tiếp gọi tôi là Đỗ Hiểu Nguyệt, tôi bây giờ không còn là Hoàng Hậu nữa.”
“Hoàng Hậu nương nương đúng là một người nói lợi ích thực tế!” Ly Lạc không mời mà tự ngồi đối mặt với Hiểu Nguyệt, “Bản vương cũng vừa mới biết chuyện Đỗ cô nương đã rời cung và tới Ly quốc nên mới mời Đỗ cô nương đến phủ bản Vương làm khách, nói gì đi nữa thì chúng ta cũng coi như là chỗ quen biết cũ, tụ tập với nhau cũng nên mà!”
Người quen cũ? Quen huynh đến thế cơ à? Nén nỗi xúc động đến nỗi mắt trợn ngược, Hiểu Nguyệt ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Được rồi, đã làm khách rồi thì Tam hoàng tử có cần thiết xếp đặt hai người đứng canh gác trước cửa phòng tôi không?”
“Hiện nay Ly quốc có nội loạn, chắc Đỗ cô nương cũng đã nghe nói rồi, bản Vương chỉ đang bảo vệ cho sự an toàn của Đỗ cô nương thôi.” Ly Lạc đáp không nhanh không chậm.
Hừ, người này thực… thực sự không nhìn ra nổi! Lúc mới gặp mình còn cảm thấy y rạng ngời như những học sinh trung học, nhưng hôm nay lại thấy y hoàn toàn là một người đầy âm mưu! “Nhưng ngài bảo hộ như vậy thì tôi còn đi du ngoạn thế nào được nữa? Thế nên ý tốt của ngài dân nữ sẽ ghi nhớ trong lòng! Lại nói có rất nhiều người dân Ly quốc mong ngóng Tam hoàng tử tới bảo vệ họ, tôi là người ngoại quốc, không cần bảo vệ đâu!”
“Ha ha, chính vì Đỗ cô nương là người nước ngoài nên càng cần bảo vệ, nếu Đỗ cô nương xảy ra chuyện gì đó ở Ly quốc thì có thể sẽ ảnh hưởng tới bang giao hai bên Ly quốc và Phỉ Á quốc!”
“Đất nước tiêu vong, thiên hạ đổi chủ, bang giao còn gì đáng nói?” Hiểu Nguyệt không nhịn được mỉa mai vị Tam hoàng tử này một chút. Mặc dù không biết trong lòng y đang tính toán chủ ý gì nhưng nghe vẻ dân chúng ký thác rất nhiều hy vọng ở vị Tam hoàng tử này – tiêu diệt phản quân, đoạt lại Hoàng quyền! Nhưng y lại như người không có việc gì để làm, có thời gian ở đây lãng phí với mình, nói có nói không, còn muốn hạn chế sự tự do trong cuộc sống của mình! “Tam hoàng tử ngài không thể nào không một chút quan tâm tới an nguy của Hoàng Đế Ly quốc và an nguy của cả Ly quốc chứ!”
“Đỗ cô nương hình như rất quan tâm tới chính trị Ly quốc nhỉ!” Ly Lạc gật đầu nhẹ, hơi nhướng mày, có vẻ rất hài lòng với những lời Hiểu Nguyệt vừa nói, “Đỗ cô nương mới đến Ly quốc hơn nửa ngày đã lo lắng cho con dân Ly quốc như vậy đúng là phúc của người dân Ly quốc!”
Khụ! Toàn lời giả dối! “Tôi chỉ quan tâm mình ở Ly quốc có khả năng nào gặp phải chiến loạn hay không thôi!” Hiểu Nguyệt đang cố hết sức tránh nhìn vào Ly Lạc vì sợ nhỡ không khống chế được bản thân lại há mồm nói vớ vẩn một trận.
“Nhưng bây giờ xem ra chiến loạn thì không gặp mà lại bị người ta giam lỏng một cách khó hiểu! Kỳ thực, Lạc hoàng tử cũng không phải người không nói đạo lý, sẽ không vô duyên vô cớ giam lỏng ai đó; còn tôi thì chưa hề đắc tội Lạc hoàng tử lần nào. Vậy xin Lạc hoàng tử giơ cao đánh khẽ để tôi rời khỏi đây đi!” Nàng nhìn Ly Lạc một cách chân thành, “Nếu Lạc hoàng tử không hoan nghênh người ngoài đến Ly quốc thì tôi có thể lập tức rời đi, cam đoan không mang theo bất kỳ một đám mây nào!”
“Đỗ cô nương vừa tới Ly quốc còn chưa du ngoạn sao có thể đi được?” Ly Lạc tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Hiểu Nguyệt.
Đáng ghét! Lời hay lời dở đều đã nói mà y vẫn còn chơi Thái Cực[1], ăn nói chiếu lệ! “Lạc hoàng tử, rốt cục ngài muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra, tôi không có tâm trạng chơi Thái Cực với ngài!” Giọng nói của Hiểu Nguyệt trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt lạnh nhạt ẩn giấu sự giận dữ.
“Ta muốn mời Đỗ cô nương làm Vương phi của Ly Lạc!” Ý cười trên mặt Ly Lạc biến mất, thay vào là vẻ nghiêm túc, lạnh lùng. “Cứ cho là Đỗ cô nương hiện vẫn là Hoàng Hậu Phỉ Á nhưng nàng đang ở trên lãnh thổ Ly quốc, bản Vương quyết định lấy nàng làm Vương phi!”
Làm Vương phi?! Hiểu Nguyệt bị lời nói của Ly Lạc dọa phát sợ, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng tan biến: “Ly Lạc, có phải huynh bị sốt đến mức cháy đầu luôn rồi không? Trò đùa này không thể nói bừa được đâu!”
Ly Lạc khóe khẽ nhếch miệng rồi nói một cách nghiêm túc: “Bản vương giống đang nói đùa sao? Loại chuyện này có thể lấy ra nói đùa sao?”
Hự… làm như chỉ có mình huynh biết vậy! Đỗ Hiểu Nguyệt mím môi nghĩ rồi từ tốn nói ra nghi vẫn trong lòng mình: “Cho tôi ba lý do vì sao đột nhiên muốn tôi làm Vương phi? Đừng nói với tôi là ngay từ lúc dự Quốc yến ở Phỉ Á huynh đã nhất kiến chung tình với tôi rồi sau đó vừa gặp lại đã ngưỡng mộ, rồi ra quyết tâm không làm vua không cưới vợ, mấy trò này diễn với ai khác còn có khả năng chứ với tôi thì xác suất thành công chắc chắn bằng không.”
Đánh chết Hiểu Nguyệt cũng không tin mình có thứ sức quyến rũ đặc biệt có thể khiến người ta nhất kiến chung tình ấy, hơn nữa chính bản thân nàng cũng không tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình!
“Nàng không tin vào ngoại hình xinh đẹp của nàng ư? Hay không tin sức quyến rũ của mình?” Ly Lạc khó hiểu, “Nhất định phải có ba lý do sao?”
“Đương nhiên! Huynh cho tôi ba lý do xem có thể thuyết phục tôi không.” Tìm được nhân bệnh xong, Hiểu Nguyệt cũng ngại phản kích mà định tốc chiến tốc thắng.
“Thứ nhất, vẻ ngoài của nàng khá xinh đẹp, tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng coi như là một mỹ nhân, yêu thích mỹ nhân sở thích của đàn ông mà; thứ hai, nàng là một người rất thích hợp làm Vương phi, ta rất thích thái độ vừa không tranh không kháng lại vừa không kiêu không nịnh của nàng.” Nói tới đây Ly Lạc dừng lại một chút. “Thứ ba, nàng rất thông minh, vừa có thể tề gia lại có thể giúp ta giữ yên thiên hạ.”
Mặc dù có ba lý do nhưng Hiểu Nguyệt vẫn nghe được trọng điểm. “Lạc hoàng tử, tôi đoán cái thứ ba mới là nguyên nhân huynh khăng khăng giữ tôi lại!”
Nàng cười lạnh, “Thật không may, Lạc hoàng tử tính sai mất rồi, tôi không biết chút gì về tề gia, cũng không biết giữ yên thiên hạ thế nào! Ăn uống vui chơi là châm ngôn sống của tôi, ngày nào cũng được thực hiện giấc mộng ấy chính là điều tôi theo đuổi suốt cuộc đời này, càng huống chi người xưa có nói: một phụ nữ không theo hai chồng. Lạc hoàng tử là người nho nhã chắc hẳn sẽ không làm chuyện trái với lời dạy của người xưa nhỉ! Hơn nữa dù tôi đã ra khỏi Hoàng cung và tới Ly quốc nhưng tôi vẫn được coi là Hoàng Hậu Phỉ Á, trước khi bị Hoàng Thượng triệu cáo thiên hạ phế bỏ thì tôi vẫn là Hoàng Hậu! Huống chi với tính cách Hoàng Thượng Phỉ Á quốc, nhất định y sẽ không dung tha việc Hoàng Hậu của y quang minh chính đại đội mũ xanh cho y như vậy! Nếu Lạc hoàng tử muốn gây chiến tranh giữa Ly quốc và Phỉ Á làm gia tăng sự nguy hiểm cho sự sinh tồn của Hoàng thất Ly quốc thì ngài có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế để đạt mục đích!”
Ô la la, lần đầu tiên nhận ra loại cổ huấn này có thể dùng trong trường hợp bị bức hôn như vậy!
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, biết người phụ nữ họ Đỗ này không dễ giải quyết nhưng thực không ngờ nàng ta lại nhắc đến vấn đề này. Lúc đầu thật sự là nhận được tin nàng ta bất hòa với Đàm Văn Hạo, bị phế là chuyện sớm muộn, cho nên khi lên kế hoạch lần này đã quên mất mức độ nhẫn nại khoan dung của một Đế Vương, quên luôn cả việc Đế Vương ấy trước giờ luôn nhòm ngó Ly quốc, nếu thực sự cưới Đỗ Hiểu Nguyệt về chỉ e sẽ rước lấy thêm nhiều tai họa hơn! Ly Lạc hơi trầm mặc rồi trưng ra nụ cười nhạt dù mắt không có ý cười: “Đỗ cô nương nói đùa rồi, bản Vương chỉ nói chơi chút mà thôi, kỳ thật bản Vương chỉ muốn mời Đỗ cô nương làm người phụ tá cho ta để Đỗ cô nương được phô bày hết tài năng!”
“Ha ha, Vương gia cũng thật là thích nói chơi!” Hiểu Nguyệt cũng cười nhạt trở lại, “Với thực lực của Vương gia thì thuộc hạ phò tá nhiều vô kể, Hiểu Nguyệt chỉ là một người phụ nữ vừa vô dụng vừa yếu đuối, thế nên sẽ không đến phiên Hiểu Nguyệt đi tham gia náo nhiệt đâu!” Hiểu Nguyệt không biết thực lực vị Tam hoàng tử này mạnh đến mức nào, nhưng nhìn cách người dân Thương Lãng ôm hy vọng với y thì thấy được nhất định y là phe có thực lực! Nhưng nếu y thực sự mạnh thì sao phải mời mình làm người phò tá?
“Bọn họ có tốt đến đâu cũng không hiểu cách trị nạn lũ lụt. Bản Vương chỉ muốn Đỗ cô nương giống như khi ở Thương Dao, cũng vì người dân Thương Lãng làm chút chuyện tương tự phòng khi đến năm nào đó Thương Lãng cũng xảy ra tình huống giống Thương Dao. Đỗ cô nương cứ nghĩ thật kỹ, đợi khi nghĩ rành mạch rồi bản Vương sẽ lại tới tìm nàng!”
Chỉ vậy thôi sao? Hiểu Nguyệt không nói ra nghi vấn, nhìn Ly Lạc trước khi rời bước còn dặn dò vào tai hai vị Đại hán phải giám sát chặt chẽ người trong nhà, nàng cũng biết mình đã thật sự bị y giam lỏng trong căn phòng này!