Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Chương 65




Trên đường về cung, Đỗ Hiểu Nguyệt cứ trầm ngâm không nói, hơi vén một góc rèm cửa sổ lên, ngắm nhìn cảnh vật bên đường thay đổi.



“Nguyệt… Hiểu Nguyệt, nàng đừng quá đau lòng.” Đàm Văn Hạo cảm thấy chung quy vẫn nên nói câu gì đó mới phải, nhưng bản thân lại chưa từng khuyên giải một người phụ nữ nào, trong nhất thời, cũng không biết nên nói từ đâu thì hợp với tâm trạng nàng hơn. “Người chết không thể sống lại, nếu như mẹ nàng thấy nàng đau lòng như vậy, nhất định bà sẽ không yên lòng…”



“Ha! Huynh trông kìa, đằng kia có một tân nương tử đang đào hôn!” Đỗ Hiểu Nguyệt đúng lúc ấy lại lớn tiếng kêu ầm lên, “Hóa ra ở thời cổ đại này cũng có người con gái to gan dám đào hôn cơ đấy!”



“Nàng…” Đàm Văn Hạo có cảm giác vô năng vô lực, trong đầu Đỗ Hiểu Nguyệt đang nghĩ cái gì vậy? Một khắc trước còn đang vì chuyện Tưởng Lương đệ mà đau đầu, giây tiếp theo đầu óc đã chuyển sang chuyện khác rồi! Nhưng mà, như vậy cũng tốt, ít nhất nàng sẽ không tiếp tục nghĩ ngợi về chuyện ấy nữa, cũng có thể bớt thương tâm một chút. Nghiêng người qua đó, ghé vào khe hở Đỗ Hiểu Nguyệt đã vén lên nhìn ra ngoài, bên ngoài chỉ có một rừng cây, không hề thấy nửa bóng người, “Người ở đâu cơ? Còn cái gì mà gọi là người con gái cổ đại to gan?”



Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn tựa vào cửa sổ như thế, chẳng mảy may chú ý tới Đàm Văn Hạo đang mon men tới gần, mắt nhắm hờ: “Thành thân ở đây không phải đều do cha mẹ sắp xếp, nhờ người mai mối cho con gái hay sao? Nếu như người con gái ấy không muốn gả cho người mà cha mẹ đã an bài, vậy chỉ còn đường chạy trốn, đào hôn. Nhưng chuyện đào hôn này, không phải người con gái nào cũng dám làm, vậy nên, lá gan của người con gái mặc hỉ phục chạy chối chết trong rừng vừa mới rồi hẳn là rất lớn.”



“Lá gan của nàng cũng đâu nhỏ!” Đàm Văn Hạo nói tiếp, nghĩ đến chuyện lúc đầu nàng có dũng khí quỳ xuống cầu xin Đỗ Khang Vĩnh đừng đưa nàng vào cung mà xem, nàng đã rất to gan rồi; sau đó khi vào cung rồi thì đọc tiểu thuyết gió trăng một cách ngang nhiên, trắng trợn, lờ lớ lơ hết mọi lễ phép cung đình; tiếp theo lại còn muốn đàm phán điều kiện với mình, lập ra khế ước; những mưu lược, ý tưởng nàng đề xuất, thực không phải người con gái nào cũng làm ra được!



“Lá gan lớn thì cũng ích gì? Không ngốc thì thế nào? Đến cuối cùng, ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không thể bảo vệ nổi!”



Đỗ Hiểu Nguyệt tự cười giễu, vén rèm cửa sổ lên, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào, soi rọi trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, rất mông lung, mà thanh âm nói chuyện của nàng càng thêm thanh tao thoát tục, “Bây giờ ta xem như đã hiểu rõ, cho dù có bề dày lịch sử hàng nghìn năm, tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến thì cũng thế nào? Ở thời không này, ta chẳng qua chỉ là một người con gái yếu đuối, bị người ta điều khiển, bị người ta tính toán đủ điều. Không có năng lực tự bảo vệ mình, không có năng lực bảo vệ người – đưa tiễn người thân của chính mình một đoạn đường cuối cùng cũng phải đến lén lút như vậy, nghĩ tới, thật đúng là châm chọc quá đi! Ta chưa từng nghĩ sẽ thay đổi tư tưởng của người khác tại nơi đây, cũng không bướng bỉnh nhồi nhét quan niệm của ta vào đầu người khác, chỉ nghĩ là, yên yên bình bình sống hết kiếp này, có điều, ông trời hình như không để ta được yên tĩnh, những chuyện phiền toái cứ một chuyện, lại một chuyện nữa, sương mù cứ một đợt, lại tiếp một đợt, khiến cho tất cả kiên nhẫn của ta đều tiêu tan, toàn bộ đều tiêu tan hết!”



Có một loại dự cảm không tốt nảy ra từ trong tim, tuy Đỗ Hiểu Nguyệt an nhiên ngồi đó, lạnh nhạt nói năng, tuy ngồi ngay dưới ánh mặt trời, nhưng toàn thân nàng tỏa ra hơi lạnh như thể đang ngồi trong tuyết. “Hiểu Nguyệt, nàng muốn làm gì?”



“Ta bây không muốn làm gì cả!” Đỗ Hiểu Nguyệt quay đầu, cười thản nhiên, ánh mặt trời tỏa sáng, giống như nụ hoa đón xuân tháng ba.



“Binh gia không phải thường nói dĩ bất biến ứng vạn biến sao? Giờ ta không làm gì, cũng không nói gì, ta muốn xem xem, vận mệnh này muốn trêu chọc ta ra sao, những người này muốn tính mưu bày kế với ta thế nào!”



Ra thế, nàng đã quyết định cùng bọn họ kéo dài thời gian! Thái Hậu nói không sai, Đỗ Hiểu Nguyệt chính là loại phụ nữ không ra tay thì thôi, đã ra tay tất đạt được mục đích, nàng không tranh, không thể hiện rằng nàng không biết cách tranh, nàng không tính toán, không có nghaĩ là nàng không biết tính toán! Người như vậy, có thể sống một đời ẩn sĩ tiêu dao bình yên chốn sơn thủy, cũng có thể bước vào chốn hồng trần, trở thành rồng phượng trong biển người! Chỉ tiếc, nàng là phụ nữ, nếu không, nàng đã có thể cứu giúp thiên hạ; mà cũng may nàng là phụ nữ, mới có thể ngây ngô sống trong lục cung này! “Nàng vẫn định xuất cung vội vã thế sao?”



“A! Huynh muốn sớm ngày lật đổ Đỗ Khang Vĩnh hay không?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười khẽ, “Ta tính ngày, Đỗ Sơ Dương sắp mau chóng đưa quân về triều rồi – chuyện này đối với cả huynh và Đỗ Khang Vĩnh mà nói, đều là một cơ hội rất lớn! Nếu như Đỗ Sơ Dương đứng về bên Đỗ Khang Vĩnh, thì Đỗ Khang Vĩnh sẽ mượn gió đông bức cung, phần thắng chắc hẳn lớn lắm nha!”



“Nàng khẳng định bọn họ sẽ hành động?” Đàm Văn Hạo cả kinh. Sớm đoán ra bọn họ sẽ có động tĩnh ấy, nhưng nghe việc này từ chính miệng Đỗ Hiểu Nguyệt nói ra, lại có cảm giác khó mà giải thích nổi, nàng thân ở Hậu cung, làm sao có thể biết ngày Đỗ Sơ Dương về triều, hoặc kế hoạch của Đỗ Khang Vĩnh?



“Hết thảy tất cả chỉ là ngoài ý muốn!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ thở dài.




“Huynh còn nhớ đêm mà Tam ca nhờ Mộng Nam đưa ta xuất cung không? Ngày đó Tam ca đưa một phong di thư mẹ gửi cho ta. Ta đoán mọi nội dung trong thư các huynh đều đã biết, nhưng các huynh lại không biết, mẹ ta đã dùng mẹo, giấy viết lá thư ấy rất đặc biệt, sau khi ngâm qua nước, sẽ xuất hiện nội dung khác.” Tối qua, khi Đỗ Hiểu Nguyệt lấy khăn ra lau nước mắt, trong lúc vô tình đã lấy ra lá thư này, nước mắt làm ướt giấy thư, mới phát hiện ra bí mật này.



“Nàng nói, trong thư mẹ nàng ghi lại kế hoạch của bọn họ?” Đàm Văn Hạo vô cùng kinh hãi. Không ngờ, người không gây chú ý nhất, trông bình thường nhất ở Đỗ phủ lại có chiêu này!



“Ừm!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, “Ta đoán, khẳng định là mẹ ta trong lúc vô tình đã nghe được cuộc nói chuyện bí mật của họ, bị họ phát hiện, sau đó mẹ bị ép tự sát. Nhưng mà, bọn họ không ngờ, mẹ có thể dùng phương thức này kể lại cho ta những điều bà nghe được!” Nhưng, Tưởng Lương đệ từ đầu chí cuối vẫn hy vọng Đỗ Hiểu Nguyệt đừng làm khó Đỗ Khang Vĩnh! “Lá thư ấy nằm trong bộ quần áo ta thay ra hôm qua, nếu đám cung nhân của huynh không đem bộ quần áo ấy vứt đi thì vẫn có thể tìm được.”



Đàm Văn Hạo vừa nghe, sắc mặt tối sầm lại, đoán rằng chỗ quần áo ấy e là đã đưa đến Hoán Y cục rồi!



Xe ngựa vẫn đi tiếp, mà trong xe lại an tĩnh vô cùng, mãi đến khi tiếng cười nói rao hàng hỗn tạp bên ngoài vọng vào trong xe, mới làm cho Đỗ Hiểu Nguyệt đang mơ mơ màng màng gà gật tỉnh táo lại. “Xin hỏi, ta có thể nói ra một yêu cầu nhỏ xíu được không?”, Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn Đàm Văn Hạo có vài phần dò xét, lấy lòng, “Ta muốn ăn một bát mì vằn thắn trên đường được không?”



“Đói bụng à?” Đàm Văn Hạo đưa điểm tâm bên cạnh tới trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, “Nếu đói, ăn trước một chút cái này đi, nhanh lắm, sắp tới Hoàng cung rồi.” Hiện giờ là vi phục đi đường, không có nhiều thị vệ, nhỡ có thích khách thì làm sao?



“Không được!” Đỗ Hiểu Nguyệt vừa muốn vừa không muốn từ chối. Sau khi tới thời không này, vẫn chưa lượn phố, chưa biết ở đây có thứ gì hay ho, dù hiện giờ không có tiền mua, nhưng ngắm cho đã mắt cũng được chứ, quan trọng nhất chính là, làm quen một chút bố cục trong kinh thành, đợi ngày sau xuất cung, đông tây nam bắc trên đường chỗ nào cũng biết đi! “Ai da, dù gì cũng đã xuất cung, cần gì phải vội về? Ra đường chơi đi, giống như đi vi hành, tìm hiểu nỗi khổ dân sinh, như vậy đối với bộ máy chính quyền của huynh cũng có lợi!”




Nhích nhích lại gần Đàm Văn Hạo, cực lực thuyết phục, thấy Đàm Văn Hạo không chút động tĩnh, Đỗ Hiểu Nguyệt quyết định bổ sung toan tính, “Ta cũng biết, bộ quần áo hôm qua ta mặc khẳng định đã mất rồi, đương nhiên lá thư ấy cũng mất theo. Nếu huynh đồng ý với ta, cho ta xuống xe đi ngắm nghía phố phường, cảnh vật một chút, ta sẽ lập tức viết lại nguyên văn nội dung bức thư ấy cho huynh, thế nào?”



“Kể cả không có lá thư ấy, Trẫm cũng có thể dập tắt kế hoạch của bọn họ!” Đàm Văn Hạo có chút tức giận, nàng sao lại nghĩ mình có thế lực như vậy? “Còn nữa, nàng còn cho rằng nội dung lá thư ấy còn dùng được ư? Lúc kế hoạch bị bại lộ, bọn họ chắc chắn biết thay đổi kế hoạch ban đầu!”



“Biết chứ!” Đỗ Hiểu Nguyệt không bị lời giễu cợt lạnh lùng của Đàm Văn Hạo hù dọa, tiếp tục dày mặt thuyết phục: “Nhưng từ kế hoạch ban đầu có thể đoán ra phần nào kế hoạch khác mà, dù sao cũng chỉ là một việc thôi, kế hoạch có thay đổi thế nào cũng không thể vượt ra ngoài mục đích ấy! Chẳng lẽ huynh thật sự không chút hứng thú với nội dung lá thư?”



“Nếu như ta nói, so với lá thư đó, ta đối với nàng càng hứng thú hơn, nàng có phải sẽ lấy chính bản thân ra làm điều kiện?” Đàm Văn Hạo nhướng mày cười, kèm theo khiêu khích.



“Ha! Ta sớm đã bị rất nhiều người lấy ra làm điều kiện trao đổi rồi, thêm một lần nữa thì mất gì đâu?” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng nheo mắt cười, hỏi ngược, cũng che lấp tất cả đắng cay chua xót vào lòng.



Đỗ Hiểu Nguyệt nói xong, trong xe ngựa một lần nữa trở nên yên tĩnh, tiếng ồn ào bên ngoài càng chói tai hơn. “Dừng xe!” Một hồi lâu sau, Đàm Văn Hạo vẫn còn nhìn xoáy vào mắt Đỗ Hiểu Nguyệt, tới mức Đỗ Hiểu Nguyệt mặt ửng đỏ, xoay đầu đi chỗ khác. Mới hướng ra ngoài lớn tiếng nói một câu, xe ngựa đã lập tức ngừng lại, đợi chỉ thị tiếp theo của Đàm Văn Hạo. “Đi đi! Đi ăn mì vằn thắn của nàng!” Nói xong, Đàm Văn Hạo mở cửa xe, bước xuống xe trước.



Hừ! Một chút phong độ đàn ông cũng không có! Không biết ưu tiên phụ nữ à? Đỗ Hiểu Nguyệt lẩm bẩm sau lưng Đàm Văn Hạo, cũng khom người đi tới cửa xe. Khi nhảy xuống, lại bị người ta đỡ lấy giữa chừng, rơi vào một vòng tay quen thuộc. “Ôi! Này, huynh muốn hù chết ta hả!” Đỗ Hiểu Nguyệt một tay xoa xoa tim, một tay vỗ mạnh lên vai Đàm Văn Hạo, “Ta tự xuống được, ai cần huynh đỡ?” Mình và hắn ta đã đạt tới trình độ ôm ấp thân mật thế sao? Huống hồ đang ở trên đường thời cổ đại, việc nam nữ ôm nhau là một chuyện ‘phong hoa’[1] phi thường nha!




“Đi trên đường bằng phẳng vững vàng còn gãy chân được, có thể từ độ cao như thế mà nhảy xuống không chứ, thực sự cần chút kỳ tích đấy!” Sắc mặt Đàm Văn Hạo vẫn như bình thường đặt Đỗ Hiểu Nguyệt xuống đất, không hề giận dữ nói.



Hừ! Vừa rồi lúc ở khu mộ, không phải tự mình nhảy xuống sao? Nhưng mà, lúc ấy gan bàn chân trái cũng hơi đau! “Không thèm nói với huynh nữa!” Đỗ Hiểu Nguyệt xoay người đi, đi được mấy bước, mới phát hiện mình không biết đường hướng, đành phải dừng lại, gào lên với Đàm Văn Hạo vẫn đứng yên một chỗ, “Đi ăn uống nên đi hướng nào?” Liếc mắt một cái đã thấy tất cả cửa hàng ở đây đều bán vải vóc, giày dép, gạo, củi và những vật dụng hàng ngày khác, không thấy một cửa hàng ăn nào.



“Đây là chợ Bắc. Ăn uống chắc hẳn là đi về phía chợ Nam!” Đàm Văn Hạo đi tới, rất tự nhiên kéo tay Đỗ Hiểu Nguyệt, đi về một hướng khác. Thị vệ đi theo trong nháy mắt đã lẫn vào đám đông, rồi lại theo sát phía sau Đế Vương.



“Ồ! Giỏi lắm! Giỏi lắm!” Trên đoạn đường từ chợ Bắc tới chợ Nam, Đỗ Hiểu Nguyệt không ngừng gật đầu, cười ha ha nhìn Đàm Văn Hạo. “Ai da, ai đã nghĩ ra biện pháp tốt vậy, quy hoạch thị trường rất tốt? Phân loại cửa hàng rồi tập hợp, còn quy hoạch rất gọn gàng ngăn nắp, không hề lộn xộn chút nào, đồng thời vẫn giữ được vẻ náo nhiệt phồn hoa. Hơn nữa, trên đường người mua người bán mặc những trang phục của các dân tộc khác nhau. Thật sự ngùn ngụt khí thế nước lớn!”



“Là Đại ca nàng nghĩ ra.” Đàm Văn Hạo không e dè nhắc tới Đỗ Dạ Hàn, “Năm trước quan lại địa phương trình tấu nói trong kinh thành các cửa hàng buôn bán rất hỗn loạn không điều chỉnh nổi, trên đường phố cũng hỗn loạn bẩn thỉu, Trẫm liền giao việc này cho Đại ca nàng xử lý.”



“Xem ra, Đại ca ta thực là một nhân tài!” Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ tới Đỗ Dạ Hàn cũng là người Đỗ gia, không khỏi thở dài, ngoắc lấy cánh tay Đàm Văn Hạo, “Nếu Đại ca ta không về phe huynh, nhưng cũng không về phe bên kia, huynh sẽ trừng phạt huynh ấy không?” Mưu phản là bị tru di cửu tộc đó nha! Nếu như Đỗ Khang Vĩnh thật sự làm phản, kể cả mình có khế ước với Đàm Văn Hạo, chỉ sợ cũng không thoát khỏi bị liên quan!



“Có phải nàng muốn hỏi đến lúc đó nàng sẽ làm sao, có thể nào cũng trừng phạt cả nàng hay không chứ gì!” Đàm Văn Hạo thấy rõ mưu mẹo của Đỗ Hiểu Nguyệt, thẳng thừng vạch trần vấn đề tiếp theo nàng có thể hỏi. Dừng chân lại, chuyển đến bên người Đỗ Hiểu Nguyệt, hai người đối mặt nhìn nhau, nhẹ nhàng vén gọn sợi tóc lạc trên trán nàng, ánh mắt tràn đầy nhu tình đủ để dìm chết ba nghìn người, “Nàng là nàng, lão là lão, sẽ không liên lụy tới nàng đâu. Nàng có thể thanh thản ổn định ở trong Hậu cung, làm Hoàng Hậu tiêu dao của nàng.”



Có một cái chớp mắt như thế, trong tim mơ hồ có một chiếc lông vũ sà xuống, chạm vào, nhẹ nhàng, mềm mại, dịu dàng, tinh tế gờn gợn sóng nước. “Ha! Hoàng Hậu cũng không dám làm nữa đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt tỉnh táo trở lại, xoay đầu cười ha ha, “Ta không có mạng làm Hoàng Hậu, cũng không có số làm Hoàng Hậu. Nếu như vào lại Tông thẩm cục mấy lần nữa, e là có một ngày ta sẽ đi vào thì dọc, đi ra thì ngang![2] Được, nếu huynh thực sự sẽ không phạt ta, vậy hãy tiễn ta đi đi!”



Đỗ Hiểu Nguyệt, xem ra mày đã lâu lắm rồi không gặp gỡ người đàn ông nào khác. Sao bỗng nhiên lại nảy ra ý nghĩ với thiên hạ đệ nhất phiêu khách[3] này? Muốn ổn định, đàn ông trong thiên hạ còn nhiều lắm, cần gì tranh đoạt người đàn ông này với Tam Cung Lục Viện bảy mươi hai phi tần! “Oa, hóa ra đằng kia có một cửa hàng bán đồ ăn kìa, bụng đói lắm rồi, ta muốn đi ăn!” Đỗ Hiểu Nguyệt vừa làm công tác tư tưởng, vừa nhìn cửa hàng bên cạnh, mắt dán vào một quán ven đường bán đồ ăn vặt, vô thức rút bàn tay bị người ta nắm ra, nhấc chân chạy thẳng về phía đó.



Nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt vui sướng chạy đi, Văn Hạo ra ý bảo hộ vệ theo sát phía sau, rồi cũng bước nhanh đi vào.



Đầu hè chính là lúc tất cả mọi vật đều nhanh chóng phát triển, đương nhiên cũng bao gồm hoa cỏ.



[1] Trong “phong hoa tuyết nguyệt”.



[2] Một cách nói, nghĩa là khi đi vào thì đứng thẳng, khi đi ra phải bò rạp dưới đất.



[3] Phiêu khách: nghĩa đen là “khách làng chơi”, ý nói Đàm Văn Hạo từng ăn nằm với nhiều người, không khác gì khách làng chơi.