Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Chương 36




“Ngài làm sao biết được ta có dấu cấm thư?”, Hiểu Nguyệt giương mắt hỏi ngược lại, nàng cho các cung nữ mượn đọc vì thế các nàng không thể đem việc này nói ra, nếu có người điều tra việc này, các nàng nhất định cũng liên quan.



“Trẫm là người đứng đầu trong cung, có chuyện gì có thể qua mắt được Trẫm?”, Đàm Văn Hạo trả lời “nói như vậy, Hoàng hậu vốn là Thừa Ânhận chuyện vi phạm cung quy?”



Hừ, bày đặt lên mặt, hậu cung lớn như vậy, ngươi cũng chỉ có hai con mắt, trừ các quý phi, mỹ nữ còn có thể thấy cái gì? “Kỳ thật đây chỉ là chuyện hiểu lầm”, Hiểu Nguyệt bắt đầu tìm lời giải thích, nàng không tin Đàm Văn Hạo đã nắm giữ chứng cớ nàng có giấu cấm thư. “Thần thiếp lưu giữ tàng thư cũng không phải cấm thư mà chỉ ghi lại một ít phong thổ nhân tình, những truyền thuyết lưu truyền trong dân gian mà thôi. Hoàng thượng nhất định nghe lầm, nếu như ngài cho rằng thần thiếp tàng trữ cấm thư vi phạm cung quy, vậy mời Hoàng thượng trách phạt thần thiếp, thần thiếp không một lời oán hận”.



“Hoàng hậu hình như rất thích bị phạt, cấm túc?”, Đàm Văn Hạo nhẹ nhàng hỏi, khóe miệng vẫn cười như trước, “Hoàng hậu hôm nay đã hai lần chủ động yêu cầu chịu phạt”.



Đứng nói chuyện mỏi lưng! Bây giờ Đàm Văn Hạo cố tính kiếm chuyện, hắn sẽ không để cho mình rời đi sớm. Không cần phải suy nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ lại, dù sao cũng bộc lộ bản tính trước mặt hắn rồi, không cần phải giả bộ nữa, cứ tùy việc mà nói cũng làm cho chính mình thoải mái một chút.



Xoay người ngồi vào ghế, Hiểu Nguyệt thản nhiên nói “Đúng thế thì sao? Dù sao cũng đã bị nhốt trong lồng mất đi tự do. Chỉ là cái cái lồng này quá lớn, nhốt quá nhiều chim chóc, thật quá ầm ĩ, không thể làm gì khác hơn là tự thu nhỏ lồng giam của mình, chỉ mong yên tĩnh hơn thôi”.



“Nàng cho rằng Hoàng cung này là lồng sắt?”, ngồi bên cạnh Hiểu Nguyệt, Đàm Văn Hạo đột nhiên có loại cảm giác thoải mái, vì Hiểu Nguyệt là người duy nhất trong cung không có ý muốn gì trên người một Đế quân như hắn, từ khi nàng tiến cung đến nay, thủy chung chưa cầu cạnh gì ở hắn. Lúc đầu tưởng rằng nàng không mưu cầu chỉ là giả vờ, từ từ mới phát hiện, nàng thật sự chẳng mưu cầu gì cả. Mặc dù mỗi lần nàng trông thấy chính mình đều vâng, vâng, dạ dạ, mang bộ dạng khiếp đảm, nhưng lời nói của nàng chỉ xoay quanh một mục đích: tránh làm cho mình chú ý. Có điều, tại sao hôm nay nàng không tiếp tục ngụy trang?



“Thần thiếp chưa từng nói như vậy”, Hiểu Nguyệt thản nhiên quay đầu chống lại ánh mắt của Đàm Văn Hạo. Hoàng cung chính là một cái lồng hào nhoáng, ở trong lồng không hề được bay lượng tự do. Mặc dù Hiểu Nguyệt chẳng muốn bay lượn nhưng lâu lâu cũng muốn vỗ cánh tự do.





Nghe Đỗ Hiểu Nguyệt nói, Đàm Văn Hạo dần hiểu được cái mất mát mà nàng đã nói với Cách Lạc. “Hoàng hậu bây giờ đã có dũng khí nhìn Trẫm nói chuyện, thanh âm cũng không run, còn dám nói với Trẫm những chuyện này nữa”, Đàm Văn Hạo bắt đầu đổi đề tài.



“Hoàng thượng cho rằng thần thiếp còn cần phải giả bộ nữa sao?”, Hiểu Nguyệt nhất mi, không nóng không lạnh hỏi ngược lại, “trải qua mọi chuyện hôm nay, Hoàng thượng cho rằng thần thiếp còn cần phải ngụy trang sao? Hoàng thượng là vua của một nước, chỉ sợ đã sớm nhìn thấu bản chất của thần thiếp. Ta là người, không phải hầu tử (hầu tử = khỉ) không có hứng thú diễn mua vui cho người khác”.




“Nàng rất biết tự lượng sức”, Đàm Văn Hạo không thể không phục Đỗ Hiểu Nguyệt tâm tư sâu xa, bị người khác biết được bản chất của mình nàng vẫn thản nhiên như thế, không thể không Thừa Ânhận nàng là một người vô cùng tỉnh táo. “Mà nàng, hình như cũng đem những người trong cung xem như hầu tử hết rồi”.



“Hoàng thượng nói mình là hầu tử?”, Hiểu Nguyệt nháy mắt cười, đồng thời cũng thấy mình thủy chung vẫn đấu không lại người có tâm cơ thâm trầm. Nàng cùng một người trò chuyện vài câu, khi xác định được hắn không có uy hiếp thì dễ dàng buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn nói vài câu vui đùa nữa. Ôi tính mình như vậy chỉ là do hoàn cảnh sinh trưởng tạo nên.



“Đem vua của một nước so sanh với hầu tử, không sợ dẫn đến tai họa?”, Đàm Văn Hạo rõ ràng cảm giác được Đỗ Hiểu Nguyệt buông lỏng cảnh giác với mình, cũng vui đùa cùng nàng.



“Ách…thật đúng là không nghĩ tới”, Hiểu Nguyệt cười khẽ, “nhưng nếu Hoàng thượng muốn trách phạt thì thần thiếp đặc biệt vui mừng”. Hiểu Nguyệt phải Thừa Ânhận không biết tại sao tâm tình của vị hoàng đế này chuyển biến quá nhanh. Có điều nàng cũng không có biện pháp không chế chính mình xem hắn là một Đế quân đang cùng nàng nói chuyện, mà chỉ là một người bình thường mà thôi. “Ôi, đây là hậu quả của việc sống trong một đất nước tự do dân chủ hơn hai mươi năm. Đỗ Hiểu Nguyệt, đây là thời đại phong kiến, tư tưởng dân chủ của ngươi có thể đem đến phiền toái cho bản thân đó”, Hiểu Nguyệt thầm than trong lòng.



“Trẫm thật sự không rõ, các phi tử khác ai cũng hy vọng được Trẫm sủng ái, nhưng nàng lại e sợ, thấy Trẫm tránh còn không kịp lại còn rất vui khi bị cấm túc. Chẳng lẽ nàng không để ý sự sủng ái của Trẫm một chút nào sao?” Đàm Văn Hạo cười yếu ớt, tay trái dựa vào cạnh bàn, đồng thời ngẩng đầu, có vẻ lơ đãng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt.




“Ách…” Hiểu Nguyệt tự nhiên thấy được vẻ mặt của Đàm Văn Hạo, trong mắt ánh lên một tia tính toán – hắn là Hoàng đế, dù hiện tại đang nói chuyện với mình có vẻ ngang hàng nhưng nhìn thần sắc đó phải cẩn thận một chút, bảo đảm an toàn tính mạng mới là quan trọng nhất. “Thần thiếp không phải không để ý đến sự sủng ái của người, chỉ vì thần thiếp tự biết phận mình không có dung mạo cũng không biết cách tạo niềm vui cho người. So với các loài hoa muôn sắc khắp nơi trong hoàng cung thiếp chỉ là một loài cỏ dại bình thương. Cho nên, Hoàng thượng không sủng ái thần thiếp, thần thiếp không một lời oán hận. Thiếp thật sự vui vẻ khi được ở trong cung, có thể ngẫu nhiên gặp mặt Hoàng thượng, đối với thần thiếp mà nói như vậy đã đủ rồi”. Ôi, tại sao những lời này càng nói càng khó nghe vậy? Mà thôi, trước mặt hắn đành phải nịnh nọt một chút – chung quy không thể nói: ta không cần sự sủng ái của ngươi!



“Thật không?”, Đàm Hạo nghiêng đầu lại gần nhìn Hiểu Nguyệt, thanh âm mập mờ hỏi.



“Ách… Đương nhiên”, Hiểu Nguyệt muốn chuyển đi chỗ khác nhưng lại cảm giác được không nên làm như vậy, liền nhẫn nại, khó chịu nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên được phóng đại sát bên mặt, nhẹ giọng trả lời.



“Ừ”, Đàm Văn Hạo ngồi thẳng dậy, gật đầu như là vừa giác ngộ ra điều gì “xem ra là Trẫm đã bỏ rơi Hoàng hậu nương nương. Vậy nhân tiện đêm nay Hoàng hậu nương nương thị tẩm đi”.




“Hả”, Hiểu Nguyệt tuyệt đối không ngờ tới việc Đàm Văn Hạo đột nhiên truyền mình thị tẩm. Trong nhất thời cảm thấy hắn đang giăng bẫy mà mình lại vô tình bước thẳng vào trong chiếc bẫy đó. Ôi, Đỗ Hiểu Nguyệt ơi là Đỗ Hiểu Nguyệt, mày đúng là đồ ngu, Đàm Văn Hạo vốn đã thành tinh, mày lại buông lòng cảnh giác với hắn, nãy giờ không chịu rút lui giờ thì thiệt thòi rồi.



“Lưu công công”, Đàm Văn Hạo không để ý đến vẻ mặt đang ngây ra của Hiểu Nguyệt, lớn tiếng hô.



Nghe hoàng thượng truyền gọi, Lưu công công vội vàng đi vào lương đình. Đàm Văn Hạo liền nói “Truyền chỉ xuống, đêm nay đến Chiêu Dương cung”.




Lưu công công vui vẻ lĩnh mệnh đi, ngay cả Hồng Trù và Thanh Trúc cũng bị gọi theo. Hiểu Nguyệt tiềm thức nuốt nước miếng, đồng thời cũng nuốt vào ý định muốn gọi Lưu công công trở lại. “Hoàng thượng!”, không thể gọi Lưu công công trở lại nhưng có thể cùng người vừa ra lệnh này thảo luận, “Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp nhất thời sai lầm làm cho Lý muội muội bị ủy khuất, thần thiếp cho rằng Hoàng thượng hay là đi thăm Lý muội muội đi”.



“Hoàng hậu không phải đang mệt sao?” Đàm Văn Hạo đứng lên, không để ý đến lời nói của Hiểu Nguyệt, tiếp một câu “bây giờ về Chiêu Dương cung đi”.



Hắn,…hắn là loại người gì vậy, không bao giờ chịu nghe lời ai nói? Xem bộ dáng của hắn thật sự là muốn đến Chiêu Dương cung? Nếu hắn đi thật thì phiền toái rồi. Lần này mình dùng lý do gì để từ chối đây? Không lẽ dùng kế cũ? Cùng một lý do mà dùng đến hai lần thì thật không sáng suốt! Vậy…vậy bây giờ nên làm gì? Chằng lẽ đêm nay phải chân chính thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? “Này”, Hiểu Nguyệt hoảng hốt, chạy hai bước chắn trước mặt Đàm Văn Hạo, sắc mặt khó coi, thậm chí còn có chút tức giận.



“Hoàng hậu có chuyện muốn nói với Trẫm?” hắn trễ mắt, chọn mi, thậm chí có vài tia trêu chọc.



“Không có!” Hiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, “Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung!”. Suy nghĩ một chút, nơi này không phải là nơi an toàn để nói chuyện, hơn nữa hắn muốn đến CHiêu Dương cung vậy thì đến đó nói. Dù sao tiến cung lâu như vậy, hắn thủy chung cũng không nhìn đến mình, đêm nay đột nhiên đổi tính có lẽ là có nguyên nhân, dựa vào điểm này có thể đấu được rồi, hừ, lộc tử thùy thủ (*) còn chưa biết.



(*) Lộc tử thùy thủ: chẳng biết hươu chết vào tay ai => chẳng biết ai thắng ai.