Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng

Chương 33: Trừng phạt (3)




Khương Hầu nghe Lâm thị nói vậy thì dịu lại, nhẹ nhàng đỡ bà ta lên: "Có vậy thôi mà, nàng khóc cái gì chứ? Bồn hầu chưa bao giờ nghĩ như vậy về nàng và Uyển Như cả."

Lâm thị không chịu, nhất quyết khom gối quỳ ở bên chân Khương Hầu: "Nhưng thiếp hổ thẹn với Hầu gia lắm....

Hầu gia, hay là ngài..."

Khương Hầu thở dài: "Bồn hầu làm sao?"

Lâm thị yếu ớt thút thít, nhẹ giọng đề xuất: "Hầu gia, ngài xem.Trước đây Đại tiểu thư đối đầu với ngài, nhưng nhờ

Hầu gia anh minh quyết đoán, gả nàng cho đúng người cần gả, không chỉ khiến Đại tiểu thư nhu thuận hiểu chuyện hơn không ít, mà với Hầu gia còn trở thành một trợ lực tốt nữa."

"Thiếp biết Uyển Như của chúng ta không thể sánh được Đại tiểu thư là đích nữ, lại còn được Phu nhân tự tay nuôi dạy, nhưng con bé từ nhỏ đã lớn lên bên ngài, so với bất cứ ai thì nó chính là đứa hiếu thuận nhất, cũng muốn vì ngài góp sức như thế..."

Lâm thị tỏ ra hết sức đau khổ: "Hầu gia, Uyển Như bằng tuổi với Đại tiểu thư nhưng đến một hôn ước tốt cũng chưa dám đặt, nó chỉ sợ không tìm được cách báo hiếu cho ngài, cho nên mới dùng dằng không muốn gả đi... hức, đứa con số khổ của thiếp..."

Tất nhiên thì sự thật ngược lại, Khương Uyển Như và Lâm thị được mang danh thịnh sủng, đương nhiên mắt cũng nhìn cao, với nhà nhỏ hoặc tẩm trung thì họ cảm thấy không xứng, còn những nhà có địa vị cao thì chẳng ai thèm hỏi, nên đâm ra mới lưỡng lự như bây giờ.

Khương Hẩu không quản chuyện nội trạch, lại xa cách với Chầu thị nhiều năm, cho nền cũng bị bà ta lừa ngọt xớt, xúc động cảm thán.



"Con bé quả thật hiếu thuận, khổ tâm cho nó rồi."

Dưới sự dịu ngoan ân cần của Lâm thị, Khương Hầu đã bị mê hoặc, cảm thấy Khương Uyển Như nhất định là một đứa con ngoan, cần được ông ta cất nhắc trọng dụng.Vốn ban đầu ông ta chỉ nghĩ sẽ tìm một nhà quyền quý phù hợp rồi kết thân, nhưng khi chứng kiến Khương Uyển Ngưng được Tĩnh Vương lạnh lùng tàn nhẫn kia cưng như trứng mỏng, ông ta mới chợt nghĩ ra một diệu kế vẹn toàn đôi đường.

Đề Khương Uyển Như gả cho Tĩnh Vương là được rồi!

Uyển Như vừa dịu dàng lại thông minh, Tĩnh Vương có thể say mê đích nữ lúc đầu, nhưng hồng nhan rồi cũng sẽ tàn, nếu hắn muốn mưu đồ việc lớn thì trước sau cũng cần một nữ tử chu đáo như nàng để làm người quản sự.Cứ cho là đích nữ bây giờ được làm chính phi, vậy thứ nữ của ông ta làm trắc phi, giúp đích nữ quản lý sự vụ trước cũng được.

Nếu một ngày nào đó đích nữ bị Tĩnh Vương chán ghét thì Khương Hầu sẽ đưa Khương Uyển Như lên thế chỗ, quân ân không dừng thì muôn đời no ấm.

Hai tỷ muội hầu cùng một chồng, với Khương Hầu cũng chẳng có chút vấn để, bất quá thân càng thêm thân mà thôi.

Từ đó, Khương Uyển Như được chuyển sang nơi ở mới, địa vị trong phủ sánh ngang với Khương Uyển Ngưng ngày trước, dựa theo những lễ nghi của đích nữ mà dạy dỗ, càng ngày càng xuất sắc, đã sớm vượt xa Khương Uyền Ngưng về danh tài nữ rồi.

Khương Hầu chuẩn bị chu toàn cho nàng ta như vậy, tình cảm cũng nhiều hơn, so với Khương Uyển Ngưng đã trở thành một Tĩnh Vương phi xa lạ, Khương Uyển Như mới là nữ nhi ruột thịt cần bảo vệ.

"Triệu quản sự, Uyển Như vốn là đứa trẻ hiểu chuyện, lại luôn hòa thuận với Tĩnh Vương phi, chẳng lẽ Vương phi đã phật ý điều gì nên mới khiển trách muội muội của nó sao?"

"Hơn nữa chuyện lớn đến đâu thì thân là trưởng tỷ, Tĩnh Vương phi cũng nên tha thứ mới phải." Ông ta theo bản năng muốn đẩy mọi trách nhiệm sang cho đứa đích nữ mà mình không thích như trước kia.

Tiếc là bây giờ Khương Uyển Ngưng đã ở một vị thế hoàn toàn khác.



Triệu Thiết Chu đanh giọng, không chút nể mặt đáp lại: "Độc phụ đó mưu hại đích tỷ bằng xạ hương, khiến sức khoẻ Vương phi suy yếu, ông nói xem chuyện này có đủ lớn không?"

Khương Hầu trố mắt, ông ta loạng choạng lùi về sau: "Ngài nói cái gì?!"

Uyển Như hiền thục là thế, sao có thể?

Triệu Thiết Chu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao sắc bén quét qua gương mặt già nua kia: "Chính là do

Lâm thị dạy tốt."

Mặc cho bên ngoài sấm rền gió cuốn, chủ mẫu Vĩnh An Hầu phủ - Hầu phu nhân Châu thị bấy giờ vẫn đang bình tĩnh ngồi trong sương phòng, nhìn bấc đèn nổ tí tách, bà nhàn nhạt cười: "Hiền tế thật là đúng giờ."

Mama cận thân của Châu thị ngồi bên chân bà, nhẹ nhàng cần thận đấm bóp: "Dạ phải, Tĩnh Vương cũng thật chu đáo, còn nhớ viết thư để thông báo trước cho người là đêm nay sẽ động đến hai mẹ con kia."

Cẩn thận nghe ngóng xem tiếng động đến từ đâu, sắc mặt của Châu thị nhu hòà: "E rằng Lâm thị còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với nữ nhi của bà ta."

"Nô tì đã cho người phối hợp với Vương gia, bên Khương Uyển Như xong chuyện, xe ngựa ngày mai sẽ đưa nàng ta về Dữu Kinh, còn Lâm thị thì đưa đến điền trang để xử lý."

Châu thị hài lòng, ánh mắt lặng như nước thoáng cười lạnh: "Gọn gàng dứt khoát, đỡ khiến ta và hiền tế bẩn mắt."