Châu thị ra về trong ánh mắt cảm kích của phu thê Triệu Hoằng.
Khỏi phải nói, lão bà này không lộ diện thì thôi, vừa xuất hiện thì hai phu thê đang loạn cào cào cũng thành ngoan như cún, lại tự giác yêu thương sum họp đâu vào đấy.
Nhìn hai người Khương Uyển Ngưng lại quấn quít tít mù, trên dưới Tĩnh vương phủ mới nhẹ thở ra.
Người nhẹ nhõm nhất đương nhiên là Lăng Chi và Triệu Thiết Chu.
Lăng Chi có thể nói là người nằm mật nếm mật với Khương Uyển Ngưng trong Tĩnh Vương phủ, được nhiên hiểu rõ đối với Khương Uyển Ngưng thì Triệu Hoằng có bao nhiều quan trọng, cũng vì vậy mà từ hôm qua đến nay nàng cứ sốt ruột lo lắng dùm tình trạng của hai người, chỉ sợ chủ tử nóng đầu lên rồi lại nói năng không kiểm soát, khiến đôi bên đều tổn thương, đến lúc đó thì dù là Hầu phu nhân đến cũng khó lòng cứu chữa.
Chỉ là khả năng chịu đựng của chủ tử nàng ta lại tỷ lệ thuận với độ suy diễn, Khương Uyền Ngưng vậy mà không trở thành một oán phụ gây rối với phu quân, có thể mạnh mẽ dứt khoát cắt đứt, quả thật là tiết kiệm rất nhiều sức lực cho Lăng Chi, đỡ phải cất công đi an ủi trấn an.
Bên Lăng Chi thở phào thì bên Triệu Thiết Chu lại xoắn xuýt loạn cả lên.
Rõ là bình thường hắn quen cảnh Vương phi làm nũng đòi sủng với Vương gia, thế mà không ngờ có ngày lại phải cùng Vương gia lẽo đẽo theo chân Vương phi không dời, hai chủ tớ quan sát sắc mặt Khương Uyển Ngưng tỉ mỉ không thua gì lúc quan sát thế giặc, Triệu Hoằng khí thế căng thẳng ép người, Triệu Thiết Chu thấy mình cũng sắp nghẹn đến tắc thở.
May mà cuối cùng Vương gia đã có thể hạ quyết tâm mắng Vương phi một trận, nếu không thì đường đường là một quản sự tai to mặt lớn như hắn lại phải chuẩn bị đi làm trộm cùng ngài.
Vương phi ngày thường được sủng ái chìu chuộng đến thế, vậy mà khi bị mắng cũng chả phật lòng tí nào, thậm chí còn có xu hướng bám dính hơn bình thường.
Như lúc này, Triệu Thiết Chu lén ngầng đầu, Vương phi to gan trèo vào lòng Vương gia ngồi, mặc kệ dáng điệu bất nhã hay không, quả thực nếu là người ngoài sẽ không bao giờ dám quá phận mà tưởng tượng đến mức này.
Khương Uyển Ngưng thỏ thẻ.
"Thiếp ngồi ở kia khó chịu lắm."
"Thế à?"
Triệu Hoằng chẳng thèm nhìn cái con sâu gạo hay viện cớ linh tinh này, chàng chỉ chuyên tâm lấp đầy bụng nhỏ của nàng.
Khương Uyển Ngưng nắm lấy vạt áo Triệu Hoằng, miệng lúng búng thức ăn, đầu ngón tay phấn hồng chọc chọc.
"Phu quân ơi."
"Hum?"
"Vậy bức tranh" Khương Uyển Ngưng nấc cụt một cái, "là... ức... của ai vậy ạ?"
Triệu Hoằng không vội trả lời lại ngay, chàng vươn tay lấy một chén trà nhỏ, dùng một chiếc thìa đút nước cho nàng.
Khương Uyển Ngưng nha nha mấy tiếng, đối với Triệu Hoằng chiều chuộng nàng hoàn toàn không có chút chống cự nào, ngoan ngoãn há miệng nhỏ, đem từng ngụm nuốt xuống.
Triệu Hoằng vừa lòng, rốt cuộc nói.
"Tò mò như vậy mà ban đầu còn không hỏi ta?"
Khương Uyển Ngưng giờ cứ nghe chàng nhắc đến chuyện này thì liền thấy xấu hổ, giống như cảm giác lúc làm sai bị nương trách mắng, nàng cúi đầu, yếu ớt tỏ vẻ.
"Thiếp đã nhận sai rồi mà..."
Triệu Hoằng không trêu nàng nữa.Chàng trả lời thật.
"Tranh thân mẫu ta, Bình phi."
"..."
"Bình phi?"
Vậy, đó mới thật sự là bà bà của Khương Uyễn Ngưng nàng?!
Khương Uyển Ngưng không thể tin nổi vào tai mình, vậy mà thân thể của Triệu Hoằng còn có cái uấn khúc như này sao? Kiếp trước nàng sống thêm mười năm cũng không thấy Triệu Hoằng nhắc tới bà một lần, thậm chí ngay cả truy phong cũng không mà?
Triệu Hoằng giống như nhớ đến ký ức gì đó, chàng thoáng nhíu mày, nét mặt âm trầm không đoán ra vui buồn.
"Bình phi mất năm ta sáu tuổi, sau đó Trương Quý phi nhận nuôi ta.Bức tranh đó là sau này ta dựa theo tranh của phụ hoàng và một ít trí nhớ lúc nhỏ để vẽ lại."
Khương Uyển Ngưng ngạc nhiên, Bình phi chắc hẳn từng rất được sủng ái đi, ân điển được đương kim thánh thượng vẽ tranh chân dung cho thật sự hiểm có.
"Hoàng thượng rất thích nương chàng sao?"
Triệu Hoằng hừ cười lạnh một tiếng, chàng không mặn không nhạt đáp lại.
"Có thế?"
"Hả? Chàng cũng không nói chính xác được sao?"
Triệu Hoằng khó khăn lục lại một vài đoạn ký ức rời rạc trong đầu, chàng nhìn gương mặt háo hứng chờ đợi của thê tử, tuy không nỡ nhưng cũng phải đang tâm dập tắt.
"Lúc đó ta rất nhỏ, quả thực không nhớ được nhiều lắm, nương lại ít nói, bây giờ đến giọng nói của người ta cũng đã quên mất."
Khương Uyển Ngưng gật gù, xem ra tính khí của Triệu Hoằng cũng giống nương của chàng khá nhiều nhỉ?