Triệu Thanh Khâu kinh hãi.
Nam tử trẻ tuổi trước mắt, bất quá khoảng chừng hai mươi tuổi, cùng mình tuổi tác tương xứng, thế nào lại là Lí Hưu Dữ từ lâu danh mãn giang hồ.
Khả công lực vừa mới kia nhưng cũng nói rõ rồi, người này chính là có phải Lí Hưu Dữ hay không, cũng quyết không phải một nhân vật đơn giản.
Thế là, tiến lên một bước tiếp theo hỏi:
“Chính là giáo chủ Lí Hưu Dữ của Kham Dư giáo!”
“Chính là tại hạ!”
Một trận gió nhẹ mơn trớn, y cư (vạt áo) phiêu phiêu, vân đạm phong thanh, không ứng với sự tồn tại bình thường của nam nhân, không cho là đúng đáp lại.
Triệu Thanh Khâu lặng lẽ nắm chặt tay trái, không có bất luận cái gì sợ hãi nói thẳng:
“Vô cực sơn trang cùng Kham Dư giáo vốn không giao tình, chẳng hay giáo chủ đại nhân hôm nay đến tận đây có gì phải làm sao!”
Lí Hưu Dữ ở nơi đó hội nghe không ra ý tại ngôn ngoại của hắn, biểu tình nhàn nhạt như trước nhất phó trả lời:
“Chỉ là tới trả một kiện đồ mà thôi!”
Ngón tay dài nhỏ đích xác lấy đồ kia ra, nhẹ nhàng buông lỏng, hồng sắc cẩm liền lộ ra, cho dù đã lâu cũng có thể nhìn ra đường may cẩn thận này, ở dưới ngón tay trắng nõn làn da gần như trong suốt làm nổi bật, chính là có một phen phong vận khác.
Vừa thấy vật kia, Triệu Trường Hữu bật người hô to gọi nhỏ đứng lên.
“Ngươi ma đầu này còn không mau đem đồ trả lại cho ta!”
“Ngươi đây là thái độ đối đãi ân nhân sao?”
“Ân nhân cái gì, rõ ràng chính là ngươi len lén lấy đi!”
Một đạo ánh mắt lợi hại hiện lên, thẳng tắp mà lại nóng rực bắn về phía Triệu Trường Hữu, dọa hắn lập tức ngậm miệng lại, lập tức trốn phía sau lưng Triệu Thanh Khâu.
Triệu Thanh Khâu nhìn vật gì đó lay động trong tay Lí Hưu Dữ, trong ***g ngực sinh ra vài phân tức giận, bảo bối nhiều năm như vậy, dĩ nhiên xuất hiện ở trong tay một người ngoại nhân, trong lòng làm sao sống khá giả được.
“Trường Hữu không được vô lễ.”
Phân nửa oán khí bởi vì lớn tiếng quát lớn, xem như phát ra trên người đệ đệ nhát gan sợ phiền phức đằng sau, khả phân …. nửa khác lại hoàn không chỗ phát tiết, chỉ có thể không có cáu giận, trực tiếp sảng khoái chống lại Lí Hưu Dữ.
“Theo tại hạ thấy, các hạ không phải chỉ tới hoàn lại đồ vật đơn giản như vậy đi!”
“Các hạ hôm nay tới đây, có thể là vì việc của Vô Tà cùng Minh Thư?”
Lí Hưu Dữ hở ra mi đầu xinh đẹp, ánh mắt vừa chuyển, ngực đã có tính toán.
“Ngươi nói đúng thì là đúng, nói không đúng thì là không đúng!”
Kỳ thực lại nói tiếp Lí Hưu Dữ vừa tìm hiểu bạn trở về, nửa đường lại gặp gỡ Khương tiểu tiểu không may bị Triệu Trường Hữu đùa giỡn, vốn là không muốn quản, chỉ là bởi vì nghe được hắn nâng ra danh hào bản thân, mới nhịn không được ra tay, hắn nơi nào biết việc Vô Tà cùng Minh Thư. Nếu như Triệu Thanh Khâu không nói, hắn vẫn còn không biết còn có việc này đi!
Thế nhưng Lí giáo chủ cố tình cao ngạo không thích sự tình không trong tầm nắm của bản thân, cũng chỉ hảo làm ra ái muội như thế, làm cho người ta không thể không có thái độ hoài nghi.
“Ta biết, hắn khẳng định là ăn no rồi không có chuyện gì, cố ý tìm tra tới!”
Vừa trốn ở sau lưng người ta, Triệu Trường Hữu còn không chịu thông minh hơn một chút xen mồm nói.
“Trường Hữu!”
Bị ca ca nhà mình vừa quát, vừa trốn về chỗ cũ, thế nhưng trong miệng vẫn đều lầm bầm thì thầm không chịu dừng lại.
“Rõ ràng chính là hắn trêu đùa ta cho ta mặc nữ trang trước, hại ta bị người toàn thành chê cười, cha tức giận muốn thỉnh xuất gia pháp giáo huấn ta không nói, lại đoạt bùa hộ mệnh của ta, còn không trả lại cho ta! Chẳng lẽ làm ra chuyện xấu sợ người ta giảng phải không!”
Mắt thấy đôi môi hồng sắc kia vừa mở lại đóng lại, lông mày Lí Hưu Dữ, càng tụ càng to càng cao (??), ngực đột nhiên nổi lên một trận phiền toái không hiểu, một chút tích lũy lại, hình thành một tảng lớn nhất cực lớn vô pháp tiêu trừ tối tăm, nhưng làm sao cũng không tìm thấy chỗ trống phát tiết, cũng sắp đạt tới nông nỗi không dễ dàng tha thứ, chỉ cảm thấy nhất định phải làm chút gì đó mới tốt!
Muốn làm chút gì đó mới tốt, làm chút gì đó mới tốt …