Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 98




Vẻ mặt Liễu Long Đình vẫn bình tĩnh, chẳng qua kéo tôi đứng cách xa bà nội một chút, sau đó khom lưng nói: “Chúng cháu đều yêu nhau, mong bà nội tác thành." “Tác thành?" Bà nội tức giận đến mức giọng điệu thay đổi, cả người lào đảo. Phượng Tổ Thiên cũng khó tin nhìn tôi, bước lên trước nói: “Bạch Tô, tôi còn cho rằng cô nói đùa, cô với Liễu Long Đình chỉ đi Ngọc Đài một chuyến, mới mấy ngày mà sao cô thay đổi nhanh vậy? Có phải Liễu Long Đình lại gài bẫy cô không?"

Thấy bà nội với Phượng Tổ Thiên đều kích động, trong lòng tôi rất buồn bã, chì muốn tìm cái lỗ chui xuống, cứ như tôi vừa phạm phải tội ác tày trời, mọi người đều trách cứ tôi. Tôi cho rằng bà nội sẽ khóc lóc mång tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng tôi không ngờ cuối cùng bà nội lại trở về bình tĩnh, cầm con dao gọt hoa quả đặt trên cổ mình, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Bạch Tô, nếu cháu còn dám nói cháu muốn kết hôn với Liễu Long Đình thì bà sẽ chết cho cháu xem! "Bà!" Tôi kêu lên, sợ bà nội lỡ tay làm tổn thương chính mình.

Liễu Long Đình đang muốn đi tới lấy con dao trong tay bà nội ra, bà nội thấy vậy thì thật sự làm tới bến, lười dao lướt qua cổ, một tia máu chảy ra trên có bà nội. Bà nội lại tranh thủ thời cơ này, giận dữ mắng Liễu Long Đình: “Đổ ác tiên! Cậu đừng cho rằng tôi không biết lúc trước cậu từng làm bao nhiêu chuyên bê tha dâm loạn với cháu gái tôi! Thân là tiên gia mà lại dụ dỗ đệ tử xuất mã của mình, dâm loạn ngay trước mặt các tiên gia khác trong đền thờ, còn đưa ra lý do hoang dường như vậy! Nếu lan truyền ra ngoài thì sẽ làm mất mặt hết nhà họ Liễu của núi Trường Bạch! Lúc trước hai người chưa làm rõ quan hệ nên tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ hai người còn vô liêm si nói muốn kết hôn, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho hai người! Cậu ra ngoài, mau cút ra cho tôi!"

Nói xong, bà nội quay sang nhìn tôi, lời này cũng chẳng khác nào mắng tôi. Tôi nhất thời không dám nhìn vào mắt bà nội, bối rối cúi đầu. Tôi thật sự không ngờ trước kia tôi với Liễu Long Đình ở trong nhà làm loạn đều rất cẩn thận, nhưng bà nội lại biết hết. Cành tượng này thật khó mà tưởng tượng, bà nội biết cháu gái mình thường xuyên dây dưa với một con rắn trong nhà, mà bà còn phải biểu hiện là không hay biết gì.

Có lẽ áp lực quá lâu, lần này bỗng nhiên bùng nổ, bà nội tức giận đến mức run lên. Thấy vết thương trên cổ bà nội càng sâu hơn, tôi sợ bà nội thật sự làm chuyện quá khích, cũng biết chuyện này không thể tiếp tục bàn được nữa, cho nên tôi vội kêu Liễu Long Đình ra ngoài trước, hôm khác chúng tôi lại nói chuyện này.

Liễu Long Đình nhìn bà nội, ánh mắt không có chút đau lòng hay quan tâm tới bà ngoại, ngược lại như đang nhìn một đứa trẻ càn quấy. Trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ấy là con rắn đã tu luyện bày tám trăm năm, bây giờ thấy ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm của anh ấy, tôi mới hoàn toàn tình ngộ ra anh ấy đã sống bao nhiêu năm trời, dù chúng tôi giận dỗi cỡ nào thì trong mắt anh ấy cũng chi là những đứa trẻ có thể khống chế mà thôi.

Nghe bà nội nói xong, Liễu Long Đình chẳng những không kiêng dè quan hệ với tôi mà còn ôm chấm lấy tôi, lạnh lùng nói với bà nội: "Bạch Tô chưa gả chồng, tôi chưa cưới vợ, làm chuyện nam nữ hoan ái thì có gì đáng xấu hổ? Tại sao lại nói là vô liêm si? Hôm nay nếu chúng ta đã trở mặt thì tôi cho bà ba ngày để đồng ý cho tôi với Bạch Tô kết hôn. Nếu không đổng ý, cả nhà bà đừng ai muốn được yên thân."

Nói xong, Liễu Long Đình ôm tôi đi ra ngoài cửa. Bà nội ở đằng sau kêu lên: "Bé Tô, bà voi Lieu Long Đình, châu chọn ai? Nếu hôm nay cháu đi với cậu ta thì sau này đừng về nữa, cũng đừng gọi bà là bà nội nữa!"

Tôi quả thực sắp sụp đổ. Tôi không muốn cắt đứt quan hệ với bà nội, nhưng cũng không muốn từ bỏ Liễu Long Đình. Tôi không biết bà nội với Liễu Long Đình thủ sâu hận nặng cỡ nào, tại sao bà nội lại kiên quyết làm đến mức mày chết tao sống?

Tôi thừa nhận tôi yếu đuối, từ ban đầu tôi đã không dám thằng thắn với bà nội. Bà nội chăm sóc cho tôi hai mươi năm, nếu không có bà nội thì tôi cũng không thể gặp được Liễu Long Đình. Đáp án trong lòng tôi đã rõ ràng, nhưng trong lúc nhất thời, tôi còn chưa thể tàn nhẫn hạ quyết tâm bỏ mặc Liễu Long Đình mà đứng về phía bà nội.

Liễu Long Đình cũng nghe thấy lời bà nội nói, cúi đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô. Có lẽ anh ấy đã đoán được sự lựa chọn của tôi, nhưng không hỏi mà chỉ nói: “Dù em chọn bên nào thì lần này tôi cũng sẽ chọn giúp em."

Nói rồi, anh ấy bể tôi đi ra khỏi nhà.

Tôi như vừa được giải thoát, cuối cùng tôi cũng được ở bên Liễu Long Đình, Nhưng sau khi giải thoát, tôi lại cảm giác như bị đeo thêm gông xiềng, khiến tôi không thể thờ nói. Sau lưng tôi truyền ra tiếng gào khóc của bà nội: "Bach Tô, cháu sẽ hối hận. Cháu chọn Liễu Long Đình, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cháu!"

Tôi ngoành đấu lại nhìn bà nội ngồi dưới đất khóc lóc, nhất thời nước mắt rơi như mưa. Hai mươi năm tình càm, nói mất là mất luôn.

Phương Tổ Thiên ở trong nhà an ủi bà nội. Khi Liễu Long Đinh bế tôi vào thang máy, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác như bị chúng bạn xa lánh, ngay cả nhìn gương mặt của Liễu Long Đình cũng cảm thấy xa lạ.

Vào trong xe, Hoàng Tam Nương không thấy đâu, Liễu Long Đình đặt tôi lên ghế sau rồi cũng ngồi vào xe. Thấy đôi mắt tôi đỏ hoe, anh ấy im lặng một hồi, không biết là trách cử hay chi muốn hỏi thử: "Vừa rồi trong lòng em chọn bà nội đúng không?"

Tôi biết nhìn từ góc độ nào thì chuyện kết hôn với Liễu Long Đình đều là do tôi khiêu khích trước, hơn nữa là tôi nợ Liễu Long Đình. Nếu không phải lúc trước tôi nói muốn gả cho anh ấy, nếu không phài tôi muốn anh ấy giết Diêu Lê Na thì tôi sẽ không don minh vào cảnh ngộ này nhanh đến thế. Mặc dù tôi biết tất cả đều là do tôi tự làm tự chịu, nhưng khi Liễu Long Đình nói chuyện với tôi, tôi vẫn không thoải mái, quay mặt đi không nhìn Liễu Long Đình, cũng không trà loi mà chi hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" "Em muốn đi đầu?" Liễu Long Đình hỏi tôi.

Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đinh, không nhìn được bắt đầu tức giận: “Em còn có thể đi đâu được nữa? Anh mang em rời đi, anh muốn đưa em đi đâu thì em đến đó, còn hỏi em làm gi?"

Liễu Long Đình cũng biết tại sao tôi lại tức giận, ảnh mắt bỗng tối sầm, nhưng sau đó anh ấy nở nụ cười, nói: "Tôi mang em rời đi chẳng qua là làm quyết định giúp em mà thôi. Nếu lúc trước em không nói muốn gà cho tôi, không hứa hẹn với tôi thì bây giờ em cũng sẽ không chật vật như thế này, Bây giờ em lại đổ tội cho tôi hà? Em cho rằng em thảm thế này là vì bị tôi hai à?"

Đôi khi Liễu Long Đình tốt đẹp như người thân thiết nhất của tôi, đôi lúc lại lạnh lùng tàn nhẫn còn hơn cả người dung. Tôi biết mình không có tư cách yêu cầu anh ấy lo lắng cho mình, bởi vì tới lúc này, tôi vẫn không rõ anh ấy có tình cảm gì với tôi. "Không, không phải anh hại, là tôi tự làm tự chịu." Tôi nói.

Liễu Long Đình lạnh lùng nhìn tôi, nói bằng giọng không chút tình cảm: "Em hiểu là được rồi. Tôi không ép em làm bất cứ chuyện gì, tất cả đều là do em tự làm tự chịu. Chúng ta kết hôn là điều tất yếu, chỉ mong trong vòng ba ngày này, bà nội em sẽ nghĩ thoáng, đồng ý việc hôn nhân của chúng ta." "Nếu bà vẫn không đồng ý thì sao?"

Lieu Long Đình không trả lời mà chỉ nói: "Em đừng kết luận quá sớm, cũng đừng nhìn chồng tương lai của em bằng ánh mắt như vậy. Bất kể bà ấy có đồng ý hay không, em đều phải gả cho tôi." Nói rồi, anh ấy tạm dừng một lát, ngước mắt nhìn vẻ mặt của tôi: "Sao? Có phải hối hận rồi không? Vừa rồi khi bà em nói bà ấy đã sớm biết chúng ta đã làm chuyện dơ bẩn, tôi phát hiện em hối hận. Lòng người thật dễ thay đổi, rõ ràng một giây trước em còn yêu tôi say đắm, nhưng thoáng chốc lại dễ dàng từ bỏ vì cái gọi là đạo đức tình thân. Nếu em cảm thấy xấu hổ vì chúng ta đã làm chuyện đó thì tôi càng muốn cho em làm, làm tới khi em không thấy xấu hổ nữa mới thôi. Cời quần áo ra, ngồi lên hầu hạ tôi."

Giọng Liễu Long Đình không có chút tình càm, cứ như thể những tình cảm mà lúc trước anh ta biểu lộ chi là vì khiến tôi thích anh ta, sau đó cam tâm tình nguyện gả cho anh ta. Đó mới là mục đích cuối cùng của anh ta, không có chút tình cảm nào.