Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 97




"Không được, để tôi đi với cậu. Đám tiểu quỷ này đều không phải dạng vừa, tam gia đi một mình thì tôi lo.." Hoàng Tam Nương không yên lòng, nhưng Liễu Long Đình đã đưa ra quyết định nên không nghe cô ấy khuyên nhủ mà trực tiếp rời khỏi người tôi, đi về phía căn nhà tranh kia.

Sau khi Liễu Long Đình rời đi, tôi không còn thấy được thứ gì, chỉ thấy Liễu Long Đinh bình tĩnh đi đến chỗ nhà tranh.

Thực ra lúc này, tôi nghĩ tới chuyện kéo Liễu Long Đình lại. Tôi lo Liễu Long Đình quả cậy mạnh, muốn lấy lại hồn via cho mẹ tôi, nếu vì thế mà Liễu Long Đình sẽ bị thương thì tôi cũng không thể chịu được. "Tam Nương, Liễu Long Đình có nguy hiểm không?" Tôi hòi.

Hoàng Tam Nương không biến thành hình người, bởi vì quá lo lắng cho Liễu Long Đình nên có vẻ không kiên nhẫn với tôi, chỉ nói cô ấy không biết, nơi này không phải là Đông Bắc Quỷ Tiên ở phương nam vừa nhieu vừa loạn lạc, lỡ xày ra chuyện thi phải làm sao?

Tôi vốn không quá lo cho Liễu Long Đình, dù sao anh ấy cũng cho tôi ấn tượng là chỉ cần anh ấy muốn làm thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng bây giờ thấy Hoàng Tam Nương khẩn trương như vậy, tôi cũng khẩn trương theo. Khi Liễu Long Đình thong thả tiến về phía nhà tranh, tôi hỏi Hoàng Tam Nương đám tiểu quỷ kia có tấn công Liễu Long Đình không? Hoàng Tam Nương vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Long Đình, mãi tới khi Liễu Long Đình bước vào căn nhà tổi tàn kia mới quay sang lắc đầu với tôi, nói không có, hơn nữa đám tiểu quỷ kia cứ như quen biết với Liễu Long Đình, khi anh ấy đi tới thì chúng đều quỳ xuống. "Chúng đều là tiểu quỷ của Tiết Thanh Trạch cơ mà, sao lại quỳ Liễu Long Đình?” Tôi tò mò hỏi.

Nghe vậy, về mặt Hoàng Tam Nương trở nên căng thẳng, voi vàng giải thích với tôi rằng có lẽ là khí thế của tam gia quá mạnh, tà khí của đám tiểu quỷ đều bị tam gia trần áp nên chúng mới quỳ lạy Liễu Long Đình. Lời giải thích này đừng nói là tôi, ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng sẽ cảm thấy gượng ép. Có điều tôi chỉ lo cho Liễu Long Đình chứ không suy nghĩ gì khác, đành phải im lặng đứng đó cho Lieu Long Đình.

Thời gian dần dần trôi qua. Khi chúng tôi ở bên ngoài chờ gần một tiếng, Liễu Long Đình mới bước ra nhà tranh, ngáng đầu lên nhìn về phía tôi. Tôi không kip chờ anh ấy đi đến trước mặt mình, nhanh chóng nhào tới hỏi Liều Long Đình không bị thương chứ?

Liễu Long Đình nhéch môi cười nhìn tôi, còn gid tay lên, vui vẻ nói: “Tôi đã lấy hồn vía của mẹ em về rồi đây, hơn nữa cũng đã giải quyết Diêu Lê Na cho em." Nói rồi anh ấy chỉ về phía sau lưng tôi, nói rằng Diêu Lê Na bị hỗn phi phách tán ở nơi đó, trên mặt đất còn có quần áo của cô ta.

Bây giờ tôi chi là người trần mắt thịt, không thấy gì hết. Hoàng Tam Nương thấy tôi mờ mit thì lẩm bầm tôi đúng là không phù hợp làm đệ tử xuất mã. Người khác làm đệ tử xuất mã mấy ngày đã có thể thông linh thấy âm dương, tôi đã làm mấy tháng rồi mà sao vẫn không có bản lĩnh xem âm dương? Nhưng mặc dù nói vậy, cô ấy vẫn nhập vào người tôi.

Nghe Hoàng Tam Nương nói, tôi hơi xấu hổ, dù sao cô ấy cũng nói thật, chính tôi không thông suốt, ngay cà bản lĩnh thấy âm dương cũng không có. Chẳng qua khi Hoàng Tam Nương nhập vào người, tôi thấy trước căn nhà tranh kia chỉ còn một bộ đồ đò tươi, trong tay Liễu Long Đình thì cầm một thứ màu xám trắng liên tục ngọ nguậy, giống như hai luồng khói, đó chính là hồn vía của mẹ tôi.

Thấy hồn vía đó, tôi vừa vui vừa lo, giơ tay muốn lấy thứ đó, nhưng tôi lại không thể chạm vào chúng. Thấy tôi lãng phí sức lực, Liễu Long Đinh vo lên trán tôi, nói: "Công lực của em quá kém, đừng phí tâm tư nữa, không cắm được đâu."

Thấy Liễu Long Đình đã an toàn trở về, Hoàng Tam Nương cũng vui vẻ, nói với chúng tôi rằng Diêu Lê Na đã chết, hồn vía của mẹ tôi đã lấy được, bây giờ chúng tôi mau chóng quay về trả lại hồn vía cho mẹ tôi thôi. Cử để mẹ tôi ngơ ngác như vậy thì cũng không ổn. Tôi gật đầu đồng ý với Hoàng Tam Nương, nhưng nói tới Diêu Lê Na đã chết, tôi lại quay sang nhìn bộ đồ màu đỏ của Diêu Lê Na, trong lòng không hề sung sướng vì trà thù như tôi nghĩ, cũng không có áy náy, chi cảm thấy hơi thương cảm. Tình nghĩa bao nhiêu năm của chúng tôi xem như hoàn toàn cắt đứt vào hôm nay.

Thời gian về nhà nhanh hơn lúc chúng tôi đi. Song điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là trên đường đi, Liễu Long Đình và Hoàng Tam Nương không hề nhắc tới chuyện Liễu Long Đình đã giải quyết giúp tôi, lần này chúng tôi trở về sẽ kết hôn. Nếu họ nhắc thì còn có thể thương lượng, nhưng nếu là tôi nhắc thì sẽ biến thành tôi chủ động, khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên. Dù sao vẫn còn cửa ài của bà nội, tôi đang suy nghĩ mình nên nói chuyện này với bà nội như thế nào. Khi chúng tôi tới nhà mẹ tôi thì không đi vào nhà, mà đứng ngoài cửa sổ đưa hồn vía của mẹ tôi vào nhà, hơn nữa còn xóa bỏ ký ức dau lòng. Sau khi hồn vía vào người mẹ tôi, một lát sau tôi nghe thấy tiếng một đứa trẻ kêu mẹ, kế tiếp là tiếng và gia đình họ ân cần hỏi han.

Tôi đứng ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ảnh đèn ấm áp trong nhà, không biết mình đang suy nghĩ chuyện gì. Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi, hỏi tôi có muốn vào gặp mẹ tôi nói chuyện không? Thực ra tôi cũng muốn, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại mẹ. Tôi gom góp sự nhớ nhung bao nhiêu năm qua, vẫn muốn kể cho bà ấy biết. Nhưng khi nghe tiếng cười nói trong căn nhà này, tôi lại đánh mất dũng khí, nói với Liễu Long Đình rằng không cần, chúng ta về thôi.

Tôi đã hứa với Liễu Long Đình là chi cần anh ấy báo thù cho mẹ tôi, hơn nữa tìm lại hồn vía giúp mẹ thì tôi sẽ nói với bà nội rằng tôi muốn kết hôn với anh ấy. Thực ra cho dù tôi không giao dịch với Liễu Long Đình thì anh ấy cũng sẽ nói. Chuyện này như ván cẩu, từ Liễu Long Đình muốn nói với bà nội biển thành tôi sẽ nói chuyện với bà nội.

Chúng tôi mua vé máy bay hôm sau. Trên đường di, hỏi Liễu Long Đình rốt cuộc nên nói cho bà nội biết quan hệ giữa chúng ta bằng cách nào? Làm sao để nói với bà nội rằng chúng tôi sẽ kết hôn? Thấy tôi thực sự khó xử, Liễu Long Đình hỏi tôi, em thật sự yêu tôi sao?

Tôi gật đầu: "Em thật lòng yêu anh mà." "Nếu em thật lòng yêu tôi thì phải cho tôi danh phận. Em nên nói thể nào thi cứ nói thế ấy, tôi sẽ ở bên cạnh em, vẫn sẽ luôn bên em."

Trong lòng tôi ấm lại, nhưng cũng hơi thất vọng. Nếu Liễu Long Đình thật lòng yêu tôi thì sẽ không vì cái thai mà ép tôi phải xác định quan với anh ấy.

Chết sớm đầu thai sớm, nếu chuyện của tôi và Liễu Long Đình nhất định phải phơi bày thì tôi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, cho dù bị bà nội mắng xối xà, tôi cũng tiếp thụ.

Khi tôi mờ cửa vào nhà, bà nội với Phượng Tổ Thiên đều ở trong nhà. Hai người không ngờ tôi và Liễu Long Đình lại trở về sớm như vậy, vì thế bà nội vội hỏi tôi chuyện mẹ tôi xử lý sao rồi? Tôi nói với bà rằng không sao đâu, sau đó do dự một hồi rối nói: “Bà ơi, cháu có chuyện muốn nói với bà."

Thấy tôi nghiêm túc như vậy, Phượng Tổ Thiên kêu tôi có gì thì sủa mau lên, làm gì mà nói nhảm lắm thế? Bà nội cười tủm tỉm hỏi tôi rằng cháu gái của bà có chuyện gì muốn nói với bà? Có phải là coi trọng con trai nhà ai không? "Vâng a." Tôi không dám nhìn vào mắt bà nội, cái đầu nói: "Bà ơi, châu muốn kết hôn với Liễu Long Đình, cháu yêu anh ấy, hơn nữa cháu còn mang thai con của anh ấy."

Nghe xong, bà nội vô cùng khó tin, nói: "Chẳng phải thai rắn đã bị bỏ rồi hay sao? Lúc trước Liễu Long Đình hứa là làm tiên gia của cháu thì sẽ bỏ qua cho cháu mà?"

Nói rồi, bà nội quay sang nhìn Liễu Long Đình, ánh mắt như bốc lửa: “Lúc trước cậu không lấy thai rắn ra cho bé Tô hà?"