Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 94




"Anh là ai?" Tôi hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông này cười thô bỉ: "Tao là ai hả? Tao là chồng của Chu Tú Huệ, mày biết tao không?" Nói tới đây, trong điện thoại lại truyền ra tiếng cười của mấy người đàn ông khác.

Chồng mẹ tôi là một lão già đã hơn sáu mươi tuổi, mà giọng của người đàn ông trong điện thoại này cùng lắm chỉ hơn hai mươi thôi, sao có thể là chồng của mẹ tôi? Bây giờ mẹ tôi đang khóc, mà trong điện thoại lại toàn là tiếng cười của một đám đàn ông, tôi nghi ngờ mẹ tôi đã gặp nguy hiểm.

“Tôi là con gái của Chu Tú Huệ. Anh đang ở đâu?"

"Con gái? Mụ già này còn có con gái à?" Người đàn ông kia nghi hoặc hỏi, có lẽ mẹ tôi sợ bị chồng bà ấy phát hiện ra là vẫn còn liên lạc với tôi nên không lưu số điện thoại của tôi vào danh bạ.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hỗn loạn, tôi thấp thoáng nghe thấy người đàn ông kia đang nói với những người khác, nào là mụ già này có chút nhan sắc, con gái chắc chắn càng xinh đẹp hơn gì đó. Thế là một lát sau, người đàn ông đó nói chuyện đứng đắn hơn, kêu anh ta chỉ đùa thôi, nói anh ta là huấn luyện viên thể hình của mẹ tôi, bây giờ đang ở trong khách sạn nào đó của khu Nam Sa. Lúc này có vẻ mẹ tôi không được khỏe, kêu tôi lại đây đón mẹ tôi về nhà.

Tôi xem địa chỉ, khu Nam Sa cách sân bay của chúng tôi hai tiếng lái xe, nếu mẹ tôi thật sự gặp chuyện gì thì chờ đến khi chúng tôi bắt taxi tới nơi, mọi chuyện đã xong hết rồi! Hoàng Tam Nương rát săn sóc nói với Liễu Long Đình là có cần cô ấy tới đó xem tình huống trước rồi chờ chúng tôi đi hay không? Liễu Long Đình với Hoàng Tam Nương đều là tiên, đương nhiên đi đường sẽ nhanh hơn cả máy bay với ô tô. Nhưng tôi là người trần mắt thịt, họ không thể dẫn tôi đi cùng, cho dù tôi sốt ruột muốn gặp mẹ cũng vô ích. Liễu Long Đình đành phải gật đầu đồng ý, an ủi tôi rằng không sao đâu, anh ấy sẽ kêu Hoàng Tam Nương đi xem trước, nếu có nguy hiểm gì thì cũng có thể xử lý.

Tôi gật đầu. Sau khi Hoàng Tam Nương rời đi, tôi với Liễu Long Đình bắt chiếc taxi qua đó. Tôi chỉ có ấn tượng với mẹ thông qua ảnh chụp, từ khi mẹ tôi rời đi, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau. Bao nhiêu năm trôi qua, bà ấy giống như một người họ hàng xa. Tôi không có tình cảm mãnh liệt gì với bà ấy, nhưng dù sao cũng có quan hệ máu mủ, tôi lớn đến chừng này, có tiền đi học, lên đại học, cuộc sống còn êm ấm đều là vì mẹ tôi lén lút gửi tiền cho tôi. Bây giờ có lẽ bà ấy đang gặp nguy hiểm, tôi vẫn rất lo lắng cho bà ấy.

Dọc theo đường đi, Liễu Long Đình không ngừng liên lạc với Hoàng Tam Nương, muốn hỏi cô ấy về tình huống của mẹ tôi. Nhưng Hoàng Tam Nương vẫn không có hồi âm. Mãi tới khi chúng tôi đến khách sạn, tôi tìm đến số phòng mà người đàn ông kia nói, gõ cửa. Sau đó là Hoàng Tam Nương mở cửa cho tôi.

Sắc mặt Hoàng Tam Nương hơi khó coi. Liễu Long Đình hỏi giúp tôi mẹ tôi sao rồi? Hoàng Tam Nương ấp úng không nói nên lời, bảo chúng tôi vào phòng nhìn xem.

Vừa vào phòng, chỉ thấy bảy tám người đàn ông ở trần ngồi trên mặt đất, trong phòng tràn đầy mùi dâm dục, còn có một người phụ nữ với mái tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, mặc dù trông hơi lớn tuổi, nhưng vẫn giống với bức ảnh trong nhà tôi. Người phụ nữ này chính là mẹ tôi.

Tôi đã quen với việc nghe giọng bà ấy qua điện thoại, bây giờ đột nhiên thấy mẹ xuất hiện trước mặt mình, tôi nhất thời khó có thể tiếp thụ. Mẹ tôi chỉ mặc một chiếc váy hai dây ướt nhẹp, hai tay ôm gối đầu ngồi trên giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo. Thấy tôi, mẹ tôi chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, không biết là nhận ra tôi hay đang nói mớ, câu đầu tiên chính là “Bé Tô đến rồi, mẹ nhớ con lắm."

Nhìn dấu vết trên người mẹ, tôi biết ngay đó là cái gì, bởi vì trước kia Liễu Long Đình cũng từng làm như vậy với tôi. Nhìn mái tóc bù xù của mẹ cùng với quần áo vứt lung tung, không cần suy nghĩ cũng biết vừa rồi mẹ tôi với đám đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì!

"Một hồn một vía của mẹ cô đã bị lấy đi, cho nên bây giờ mẹ cô không có ý thức, nói đơn giản thì bà ấy bị ngốc rồi." Hoàng Tam Nương nói.

Giây phút này, tôi nhìn mẹ, trước kia tôi từng ảo tưởng vô số cảnh tượng gặp lại giữa tôi và mẹ, mà bây giờ mẹ tôi ngồi trong căn phòng rối ren, trên người ướt nhẹp, trên mặt đất còn có mấy gã đàn ông nhuộm tóc vàng trông như lưu manh. Nếu có thể, tôi chỉ hận không thể về nhà ngay bây giờ, coi như chưa từng đến đây bao giờ.

Thấy cảnh này, Liễu Long Đình nhất thời không biết nên nói gì, kêu tên tôi mà tôi không để ý. Sau đó Liễu Long Đình hỏi đám đàn ông trên mặt đất, họ có quan hệ gì với mẹ tôi?

Có lẽ đám đàn ông này đã sớm chứng kiến sự lợi hại của Hoàng Tam Nương, biết chúng tôi không phải là kẻ đầu đường xó chợ nên đều sợ hãi nói với Liễu Long Đình rằng chúng đều là côn đồ ở ngoài đường, nhận tiền của một người phụ nữ mặc đồ đỏ nên mới bắt cóc mẹ tôi. Hơn nữa họ biết mẹ tôi, vợ của một lão già lắm tiền, còn bảo dưỡng rất tốt, không biết sao gần đây đầu óc lại có vấn đề, dù sao họ chỉ nhận tiền làm việc thôi, thật sự không ngờ bây giờ lại xuất hiện một cô con gái.

Đám đàn ông kia còn chưa dứt lời thì tôi liếc thấy gương mặt Liễu Long Đình biến thành đầu một con rắn dữ tợn, thân thể cũng biến thành hình rắn, bắt đầu nuốt chửng mấy người này. Bảy tám gã đàn ông làm cho bụng con rắn trắng căng phồng, nhưng cũng tiêu hóa rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau, rắn trắng đã nhổ ra từng bộ hài cốt trắng hếu.

Có lẽ Hoàng Tam Nương lo rằng tôi sẽ sợ hãi nên hơi ngăn cản tầm mắt của tôi. Khi Liễu Long Đình lại biến thành người, khẽ dặn dò gì đó vào tai Hoàng Tam Nương, sau đó Hoàng Tam Nương đi đến trước đống xương người, không biết là dùng phép thuật gì mà biến chúng thành từng người như đờ đẫn như khúc gỗ, rời khỏi khách sạn.

Mẹ tôi thấy Liễu Long Đình ăn thịt người cũng không sợ hãi mà còn cười ngây ngô. Tôi đỡ mẹ tôi xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa, lại cho mẹ mặc quần áo của tôi, sau đó hỏi bà ấy có đói bụng không? Có lẽ chưa bao giờ thấy tôi bình tĩnh như vậy nên Liễu Long Đình và Hoàng Tam Nương đều không biết nên an ủi tôi kiểu gì. Nếu là họ tận mắt chứng kiến mẹ mình bị cưỡng hiếp tập thể thì e rằng họ đã sớm giết người rồi.

"Chuyện này là do Diêu Lê Na làm hả?” Tôi hỏi Liễu Long Đình và Hoàng Tam Nương.

Hoàng Tam Nương nhìn Liễu Long Đình, gật đầu: “Vừa rồi mấy người kia cũng đã nói, là một người phụ nữ mặc áo đỏ kêu họ làm. Người chết biến thành lệ quỷ thì mới mặc đồ đỏ, lại thêm mẹ cô bị thiếu một hồn một vía, không có trí tuệ, nếu có thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này. Hơn nữa tam gia nhà tôi nhận được tin tức là Diêu Lê Na đã lấy mất hồn vía của mẹ cô.”

Lúc nhảy lầu, Diêu Lê Na chết ngay bên cạnh tôi. Khi đó tôi còn đáng thương cho cô ta, bởi vì Liễu Long Đình đã hại chết cô ta. Nhưng bây giờ thấy cô ta hại mẹ tôi ra nông nỗi này, đúng là cô ta chết chưa hết tội. Lúc sống không chịu làm người đàng hoàng, chết còn muốn hại người khác. Thế giới này thật đáng sợ, cho lệ quỷ pháp lực mạnh mẽ mà lại không cho người tốt một thể xác có thể tự bảo vệ mình. Cô ta lại hại mẹ tôi đến mức này, cho dù Diêu Lê Na đã biến thành ma thì tôi cũng phải cho cô ta đau khổ hơn mẹ tôi gấp trăm lần!

“Long Đình, em có chuyện muốn nói riêng với anh." Tôi vừa nói xong thì Hoàng Tam Nương lập tức hiểu ý, nói cô ấy đi thuê hai căn phòng, dù sao tối nay chúng tôi cũng sẽ ở lại đây, sau đó cô ấy ra ngoài.

"Em muốn tôi giết Diêu Lê Na giúp em, làm cho cô ta hồn phi phách tán đúng không?" Thấy Hoàng Tam Nương đã rời đi, Liễu Long Đình đi về phía tôi, vươn tay sờ mặt tôi rồi ôm vào lòng anh ấy: “Tôi cũng có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này, nếu không phải lúc trước tôi chia rẽ ba mẹ em, nếu không phải lúc trước tôi ép Diêu Lê Na phải chết thì bây giờ sẽ không xảy ra chuyện này. Em có bất cứ yêu cầu gì, tôi cũng sẽ làm giúp em."

Tôi biết người thông minh như Liễu Long Đình, cho dù tôi không nói thì anh ấy cũng sẽ biết rõ.