*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này có nghĩa là gì? Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng nhìn tôi, tỏ vẻ anh ấy không hiểu. Giọng nói già nua kia nói xong thì thu hồi tinh nguyên màu đen trong tay Liễu Long Đình, hơn nữa vết thương trên người tôi nhanh chóng lành lặn khi được quầng sáng màu đỏ kia bao phủ, khôi phục lại như ban đầu. Hơn nữa cho dù không phải là làm chuyện ấy với Liễu Long Đình thì gương mặt tôi cũng như tỏa sáng, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ được thoải mái như lúc này.
Rốt cuộc quầng sáng màu đỏ đó là linh đan diệu dược gì vậy? Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã chữa khỏi vết thương trên người tôi. Cho dù tôi về nhà cho Bạch Tiên chữa trị thì không có một hai tháng cũng sẽ không thể xuống giường. Bạch Tiên tu hành ngàn năm mới có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, mà con quái thú trước mặt chúng tôi phải tu hành bao nhiêu năm thì mới có bản lĩnh cứu sống một người sắp chết dễ dàng như vậy?
Sau khi vết thương trên người tôi lành lặn, tôi nhanh chóng xuống khỏi người Liễu Long Đình, quỳ trước mặt quái thú nói cảm ơn nó. Sau đó tôi hỏi nó: “Lúc trước chúng ta quen nhau à? Nghe giọng điệu của ngài thì hình như trước kia chúng ta từng gặp nhau.
Nghe tôi hỏi xong, con quái thú không trả lời tôi, quầng sáng màu đỏ trong đôi mắt cũng biến mất, tôi nhất thời bị bóng tối bao phủ.
“Nó đi rồi.” Liễu Long Đình nói với tôi.
Tôi quỳ trên mặt đất một hồi lâu rồi gật đầu. Trong bóng tối, tôi không thấy bóng dáng Liễu Long Đình, vì thế nói với anh ấy: “Anh lấy lại linh khí trên người em đi, không thì anh cứ thế này, em cũng không thể ôm anh.”
Tôi chột dạ tìm lý do để Liễu Long Đình biến thân. Dù sao chỉ cần Liễu Long Đình lấy lại tinh khí thì có thể biến thành người.
“Để trong người em đi. Sau khi Thần Núi trốn ra ngoài thì chắc chắn sẽ còn quay lại kiếm chuyện với chúng ta, lúc đó cũng có thể bảo vệ tính mạng của em.” Liễu Long Đình trả lời.
"Không... không cần” Tôi cuống quýt từ chối Liễu Long Đình. Sau đó thấy mình từ chối quá đột ngột, tôi lại giải thích với Liễu Long Đình là về sau tôi sẽ tu luyện chăm chỉ, chịu khó nhận tiên tia binh mã, lúc đó gặp Thần Núi thì sẽ mời binh mã đối phó với anh ta.
Dường như Liễu Long Đình đã nhận ra tôi không muốn tinh khí của anh ấy nên cũng không nói gì nữa, hút lại tinh khí trong người tôi, lúc này mới biến thành hình người, ôm eo tôi hỏi tôi bây giờ còn đi được không? Nếu không đi được thì anh ấy sẽ bế tôi về.
Sau khi Liễu Long Đình thu hồi tinh khí, tôi thậm chí cảm thấy cánh tay anh ấy ôm eo tôi toàn là vảy rắn. Tôi thậm chí không muốn lại gần anh ấy, nói với anh ấy rằng tôi có thể tự đi, sau đó để tránh anh ấy quan tâm tôi, tôi lại nhảy nhót trước mặt anh ấy, nói rằng bây giờ tôi tràn đầy sức lực, không cần anh ấy bế tôi nữa. Thấy tôi kiên trì, Liễu Long Đình không ép buộc tôi. Tôi biết anh ấy muốn nắm tay tôi cùng đi ra ngoài, nhưng lúc này tôi lại giả vờ như không biết ý của anh ấy, đi trước mặt anh ấy, cũng không sợ đụng vào tường, hỏi anh ấy đi hướng nào.
Khi Liễu Long Đình không còn ý định đụng chạm thân mật với tôi, vẻ mặt cười gượng của tôi lập tức trầm xuống. Cuối cùng tôi đã hiểu được Thần Núi lợi dụng tối đe dọa Liễu Long Đình thất bại, đến sau này anh ta chạy trốn lại nở nụ cười khó hiểu. Anh ta cười không phải là vì có thể thoát thân, mà cười là vì tôi đã nảy sinh sợ hãi và bài xích Liễu Long Đình. Lúc này tôi đã bị hoảng sợ tột độ, giống như lưỡi dao mà anh ta cài vào bên cạnh Liễu Long Đình. Cho dù lần này anh ta không thể làm gì Liễu Long Đình thì sau này tôi cũng sẽ khiến Liễu Long Đình không được yên bình.
Tôi không muốn trúng kế của Thần Núi, nhưng cảnh tượng đáng sợ bị nhốt trong hang rắn, bị rắn quấn lên người cắn xé, rắn độc chui từ miệng tôi xông vào dạ dày, cảm giác tuyệt vọng đó khiến tôi thật sự không có dũng khí lại gần Liễu Long Đình, càng không dám chủ động nắm tay anh ấy. Nhưng tôi lại không muốn Liễu Long Đình nảy sinh nghi ngờ, cho nên quay sang tìm đề tài nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy có phải kiếp trước tôi quen biết với con quái thú kia không? Dù gì Liễu Long Đình cũng nói kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ, anh ấy thích tôi mấy trăm năm, không thể nào không biết gì về kiếp trước của tôi. Nhưng nghe tôi hỏi xong, Liễu Long Đình lại trầm tư một lát, nói anh ấy cũng không rõ. Kiếp trước anh ấy không có nhiều thời gian ở bên tôi, cho nên không biết tôi có mạng lưới quan hệ như thế nào.
Ngay cả cuộc sống của tôi mà anh ấy cũng không rõ, còn bảo là thích tôi mấy trăm năm, đúng là chẳng bận tâm tới tôi chút nào. Nhưng ngẫm lại Liễu Long Đình thích tôi mấy trăm năm, tôi lại ấm lòng. Vừa rồi tôi vẫn đắm chìm trong hoảng sợ và tuyệt vọng, không để ý thấy cái thai của tôi thế nào. Tôi sờ lên bụng, bụng tôi đã hơi to, mặc dù trải qua thống khổ như vậy, cái thai của tôi vẫn rất vững vàng. Nó ở trong bụng tôi lâu như vậy mà tôi chẳng làm được gì, trừ bụng hơi to ra thì không ảnh hưởng tới bất cứ thứ khác. Đôi khi tôi nghi ngờ mình không mang thai, chẳng qua bụng có thêm thịt mỡ thôi, cũng chính nó vẫn bình yên vô sự nên tôi rất yên tâm về nó, mỗi lần đều giải quyết vấn đề của mình trước, sau đó mới cân nhắc tới nó.
“Em thật hâm mộ anh, biết kiếp trước em như thế nào. Em cũng muốn biết kiếp trước mình là người như thế nào.” Sống chung với một đám người lớn tuổi hơn tôi vô số con giáp, tôi cảm thấy mình ngây thơ yếu ớt như đứa bé mới chào đời.
Hình như Liễu Long Đình cũng không muốn bàn luận về kiếp trước kiếp này với tôi, không đáp lại câu nói của tôi mà bảo rằng cần gì biết kiếp trước. Kiếp trước đều là quá khứ, sống ở kiếp này là được rồi.
“Nhưng em cảm thấy kiếp trước của em không phải là Ngân Hoa giáo chủ, không thì tại sao em vẫn không thể chấp nhận cái tên này? Cứ cảm thấy mình nhận thêm một thân phận vô căn cứ."
Tôi nói thật lòng với Liễu Long Đình. Liễu Long Đình đột nhiên cười gượng, nói làm gì có chuyện đó? Anh ấy thích tôi mấy trăm năm, làm gì có chuyện thích nhầm người. Kiếp trước tôi quản lý mấy trăm dòng dõi tiên gia ở Đông Bắc, tỷ muội của tôi lại là Kim Hoa giáo chủ, Vương Mẫu Nương Nương còn từng bế tôi, bảo tôi đừng rối rắm vấn đề này, chúng ta về nhà trước đi. Anh ấy biết tôi vừa rồi đã chịu khổ, lát nữa về nhà, anh ấy sẽ bồi thường cho tôi. Nói rồi anh ấy không chờ tôi kịp đẩy anh ấy đã đã bế tôi lên, nửa thân dưới biển thành con rắn bò trên bình nguyên mênh mông, mang tôi về nhà.
Tôi nhắm chặt mắt lại, ép mình coi anh ấy như con người, cố gắng không nhìn cái đuôi lắc lư của anh ấy. Cái đuôi to lớn đó khiến tôi rất sợ hãi. Tôi cũng rất hận bản thân mình, tôi không thể trúng kế của Thần Núi, tôi với Liễu Long Đình phải nhất trí đối ngoại, nếu nội bộ chúng tôi xảy ra vấn đề thì người khác