*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mấy phút ngắn ngủi, tôi như lượn một vòng dưới âm phủ. Nhớ lại cảnh tượng bị hàng chục ngàn con rắn quấn quanh, e rằng đây sẽ là cơn ác mộng cả đời khó có thể quên của tôi. Nếu có phương pháp gì giúp tôi quên đi ký ức khủng bố đó thì tôi sẵn sàng giảm thọ ba mươi năm.
Sau khi Thần Núi rời đi, mấy con ma quái cũng đi theo sau lưng anh ta. Cả hang động trống trơn này trừ những con ma bị treo trên giá phạt thì chỉ còn mình tôi hơi thở mong manh. Tôi không biết khi nào Liễu Long Đình mới về, cũng không biết lúc này anh ấy sao rồi. Anh ấy đã giao hết tinh khí cho tôi, thà từ bỏ mạng sống của mình cũng muốn tôi sống sót, nhưng bây giờ nhớ tới cảnh tượng vô số con rắn tanh hôi trong hạng rắn quấn lên người mình, tôi bỗng cảm thấy tinh khí của Liễu Long Đình ở trong người mình khiến tôi rất khó chịu. Anh ấy là rắn, thân thể uốn lượn giống như ác mộng quấn quanh linh hồn tôi, không thể dứt bỏ được!
Tôi nằm trên mặt đất một hồi, không chờ tôi bình phục cảm xúc trong lòng thì bỗng con ma quái vừa rồi đi theo Thần Núi ra ngoài lại vội vàng chạy vào hang, kéo tôi ra bên ngoài.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên người tôi toàn vết thương, bị kéo như vậy khiến tôi đau đớn. Lúc này Thần Núi cũng xuống dưới hang. Thần Núi ôm vai tôi, khi anh ta đang định khom lưng khiêng tôi lên thì tôi thấy một cái đuôi rắn khổng lồ “rầm” một phát rơi từ trên không trung xuống, chặn đứng trước mặt chúng tôi.
Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi hang rắn, bây giờ lại thấy một con mãng xà khổng lồ, khiến tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.
Thấy đuôi rắn chặn đường đi, Thần Núi cũng không vội bế tôi lên mà chậm rãi đứng thẳng lưng, cởi chiếc áo choàng màu trắng ngà đã dính đầy máu của tôi ném xuống đất, sau đó quay sang nhìn con rắn khổng lồ, nở nụ cười: “Tôi đang định đi tìm cậu đây, không ngờ chính cậu lại dâng tận miệng”
Tôi không dám nhìn con rắn lớn kia. Mặc dù tôi biết anh ấy là Liễu Long Đình, dù sao tôi chỉ thấy mỗi Liễu Long Đình là con rắn màu trắng khổng lồ như vậy thôi.
“Vậy à? Tôi cũng cũng đang tìm anh đây, vừa lúc, chúng ta gặp mặt.” Giọng Liễu Long Đình vang lên từ trước mặt tôi.
Nghe giọng điệu bình thản của Liễu Long Đình, có lẽ là đã tìm được thứ có thể đe dọa Thần Núi. Vừa rồi Thần Núi vẫn ép tôi kêu Liễu Long Đình tới đây, bây giờ Liễu Long Đình đã ở trước mặt anh ta, phản ứng của anh ta lại có vẻ gượng gạo, không trả lời Liễu Long Đình mà cúi đầu nhìn tôi, cất tiếng cười trầm thấp, bàn tay nắm lấy mặt tôi bắt tôi phải nhìn về phía Liễu Long Đình, khom lưng ghé vào bên tại tôi nói: “Nhìn đi, nhìn mà xem người cô thích kìa, người “Vậy à? Tôi cũng cũng đang tìm anh đây, vừa lúc, chúng ta gặp mặt.” Giọng Liễu Long Đình vang lên từ trước mặt tôi.
Nghe giọng điệu bình thản của Liễu Long Đình, có lẽ là đã tìm được thứ có thể đe dọa Thần Núi. Vừa rồi Thần Núi vẫn ép tôi kêu Liễu Long Đình tới đây, bây giờ Liễu Long Đình đã ở trước mặt anh ta, phản ứng của anh ta lại có vẻ gượng gạo, không trả lời Liễu Long Đình mà cúi đầu nhìn tôi, cất tiếng cười trầm thấp, bàn tay nắm lấy mặt tôi bắt tôi phải nhìn về phía Liễu Long Đình, khom lưng ghé vào bên tại tôi nói: “Nhìn đi, nhìn mà xem người cô thích kìa, ngườimỗi ngày chung sống với cô là một con rắn, chẳng lẽ mỗi ngày nhìn cậu ta, cô không sợ hãi sao?”
Mặt của tôi bị Thần Núi bắt phải nhìn Liễu Long Đình. Lúc này tinh khí của Liễu Long Đình đều ở trên người tôi, anh ấy không thể hoàn toàn biến thành người, là một người đàn ông để trần nửa người trên, dưới thân là đuôi rắn trắng khổng lồ. Trong tay anh ấy cầm một quả cầu to bằng nắm đấm, hơn nữa còn liên tục tỏa ra khí đen.
Liễu Long Đình không biết vừa rồi tôi đã gặp phải chuyện gì, cho nên anh ấy không hiểu Thần Núi nói vậy là có ý gì. Dù sao lúc trước anh ấy biến thành rắn tôi cũng không sợ, cho nên lần này anh ấy không kiêng kỵ, vươn người về phía chúng tôi. Hành động của anh ấy khiến tôi hoảng sợ trốn ra sau, nhưng Thần Núi vẫn ôm chặt vai tôi, nâng mặt tôi lên để tôi nhìn thẳng vào Liễu Long Đình.
“Đừng nói nhảm nhiều như thế, mau buông cô ấy ra, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau chết ở đây!” Liễu Long Đình vươn người về phía Thần Núi, hung ác nhìn chằm chằm anh ta, bàn tay dùng sức bóp chặt quả cầu như thể muốn bóp nát nó.
Thần Núi có vẻ rất sợ quả cầu kia bị vỡ. Thấy Liễu Long Đình cầm mạnh hơn, vẻ mặt anh ta hơi khẩn trương. Nhưng khi quay lại thấy tôi đã bị mình bắt làm con tin, thấy ánh mắt của tôi có chút sợ hãi Liễu Long Đình, anh ta bỗng nở nụ cười cứ như đã đạt được mục đích nào đó. Anh ta ôm cổ tôi chuyển về phía cửa hang, lúc sắp xoay người đi ra khỏi hang, anh ta thò tay đẩy tôi về phía Liễu Long Đình, thoáng chốc biến thành một luồng khỏi đen biến mất. Khi ngã lên thân rắn của Liễu Long Đình, thấy lớp vảy trên người anh ấy, trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh tượng ở trong hang rắn, thế là tôi dùng hết sức đẩy thân rắn của Liễu Long Đình ra xa, ngã xuống nền đất cứng rắn bên cạnh.
Bây giờ Thần Núi đã bỏ trốn, chúng tôi cũng an toàn. Liễu Long Đình thấy tôi né tránh anh ấy mà ngã xuống nền đất, lập tức khom lưng nâng tôi lên. Nhưng bây giờ tôi thấy anh ấy là thân rắn thì lại sợ hãi, nếu không phải lúc này tôi không còn chút sức lực nào thì e rằng tôi đã sớm đẩy Liễu Long Đình ra.
Liễu Long Đình nhẹ nhàng bế tôi vào lòng, đau lòng nhìn tôi mình đầy thương tích, cũng không chê tôi bẩn mà ôm tôi. Anh ấy im lặng hồi lâu mới nói: “Tôi dẫn em đi gặp thứ kia. Nó nói muốn gặp em, gặp nó xong, chờ tôi trả lại đồ cho nó, chúng ta sẽ trở về.”
Nói rồi Liễu Long Đình bế tôi đi vào sâu trong hang. Lúc này tôi nằm trong vòng tay Liễu Long Đình, không thấy đuôi rắn của anh ấy, chỉ có thể thấy nửa thân trên như con người, nỗi sợ hãi cũng giảm bớt một chút, nhưng trong lòng tôi vẫn rất bài xích anh ấy. Tôi biết mình không nên có suy nghĩ như vậy. Liễu Long Đình đã cứu tôi, lại là cha của đứa bé trong bụng tôi, tôi không thể bài xích anh ấy. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Liễu Long Đình cũng cùng giống loài với những con rắn trong hang rắn kia, trong lòng tôi lại không thể tiếp thụ được. Chỉ cần nghĩ tới anh ấy là rắn, tôi sẽ liên tưởng tới cảm thụ đau đớn đến tột cùng đó, nỗi sợ hãi và tình yêu đan xen với nhau khiến tôi như bị giày vò trong chảo dầu.
Trên đường đi gặp thứ kia, Liễu Long Đình nói với tôi rằng trong hang này toàn là âm khí, đều do viên ngọc trong tay anh ấy phát ra. Viên ngọc này là tinh nguyên của một loại quái vật mà ngay cả anh ấy cũng không biết nó là gì. Pháp lực của con quái vật đó vô cùng bá đạo, cả người đều bị chôn vùi dưới đất, chỉ lộ ra một cái đầu, trông như một con thú khổng lồ, hơn nữa con thú này không giống như những loài