Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 127




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi trong đầu lại có ý thức, dường như tôi nghe thấy giọng Liễu Long Đình đang trò chuyện với Phượng Tố Thiên, tôi chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên đang đứng bên giường tôi. Thấy tôi đã tỉnh lại, vẻ lo lắng trong mắt Liễu Long Đình hơi tan biến.

Thấy tôi mở mắt, Phượng Tố Thiên kích động như đứa trẻ mất cha mẹ tự dưng thấy mẹ mình sống lại, lập tức nhào lên người tôi, đôi mắt phượng đỏ au như đã khóc.

“Bạch Tô, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy rồi! Cô nhìn xem trong người cô có chỗ nào không thoải mái không?"

Tôi thấy Phượng Tổ Thiên đều chôn mặt trước ngực mình, nhất thời muốn đẩy anh ta ra. Nhưng lúc này tôi không có chút sức lực nào, ngay cả muốn nói Phượng Tổ Thiên một câu mà cũng không đủ sức. Mặc dù bây giờ tôi đã mở mắt, nhưng cả người tôi lại không thể nhúc nhích, cứ như thân thể tôi đã chết rồi.

"Tinh khí trong người Bạch Tô sắp bị sát thần hút cạn rồi, cô ấy không có cách nào nói chuyện với anh được đâu." Liễu Long Đình ngồi bên cạnh tôi, bình tĩnh nhắc nhở Phượng Tổ Thiên.

Tinh khí của tôi sắp bị sát thần hút cạn ư? Thứ lúc nãy xông vào người tôi chính là sát thần? Tôi muốn hỏi Phượng Tổ Thiên và Liễu Long Đình xem rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tôi không nói được một câu nào, chỉ có thể lo lắng suông, thầm nghĩ có khi nào mình sẽ chết hay không.

Nghe Liễu Long Đình nói vậy, Phượng Tổ Thiên càng khổ sở hơn, nói với tôi: “Bé Bạch, cô bị sát thần theo dõi rồi. Đám ác quỷ được cúng trong Miếu Thành Hoàng kia đã nuốt chửng Thần Thành Hoàng, lại thêm có tín ngưỡng của nhiều người như vậy, pháp lực vô biên, bây giờ chúng ta chỉ có một cách duy nhất để đối phó với nó là tìm một vị thần cũng được mọi người cung phụng, thay thế vị trí của Thần Thành Hoàng trước kia, giành lấy tín ngưỡng của sát thần thì mới có thể đánh bại nó, đuổi nó ra khỏi thân thể của cô.”

Nghe Phượng Tổ Thiên nói xong, trong đầu tôi hơi chóng mặt. Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì tôi vẫn có thể đoán được anh ta nói gì. Tức là bây giờ sát thần kia đang ở trong người tôi, nếu muốn lấy nó ra khỏi người tôi thì nhất định phải có một vị thần trước kia từng được mọi người cung phụng nhang khói, thay thế Thần Thành Hoàng, giành lại tín ngưỡng của mọi người đối với Thần Thành Hoàng. Sát thần trong người tôi không có tín ngưỡng thì chỉ là một con ma bình thường, lúc đó Liễu Long Đình sẽ có thể đuổi nó ra khỏi người tôi.

Nhưng chẳng phải đã nghĩ ra cách cứu tôi rồi hay sao? Tại sao Phượng Tố Thiên còn khó chịu như vậy? Tôi đang nghi hoặc thì Phượng Tổ Thiên quay sang nhìn Liễu Long Đình, nói: “Cậu ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với bé Bạch."

Bình thường Phượng Tổ Thiên và Liễu Long Đình hầu như không trao đổi với nhau. Nếu Liễu Long Đình không muốn thì cũng chẳng buồn nghe Phượng Tố Thiên đang nói gì. Chẳng qua lúc này Liễu Long Đình chỉ nhìn tôi với Phượng Tố Thiên, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Liễu Long Đình ra ngoài, Phượng Tố Thiên chắp hai tay, khẽ nhúc nhích môi niệm mấy câu chú ngữ. Theo tiếng niệm chú ngữ của anh ta, căn phòng của chúng tôi dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tôi như nằm trong một đống sương mù, ở đây chỉ có mình tôi với Phượng Tổ Thiên.

Niệm chú ngữ xong, Phượng Tố Thiên ngước mắt nhìn tôi, bỗng dưng lại khóc, những giọt nước mắt trong veo như kim cương chảy ra từ đôi mắt anh ta, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang trong trẻo.

Nước mắt của Phượng Tố Thiên không ngờ lại là hạt ngọc! Tôi còn tưởng truyền thuyết nàng tiên cá gì đó, nước mắt của tiên cá là ngọc trai, nhưng tôi thấy Phượng Tổ Thiên rơi nước mắt, từng giọt trong veo lộng lẫy, chẳng lẽ là bảo bối đáng tiền như kim cương? Dù gì anh ta cũng là phượng hoàng cuối cùng trên thế gian này mà.

“Bé Bạch, tôi muốn giải trừ quan hệ tiên gia với cô. Tôi muốn cứu cô, nhưng nếu cứu cô thì tôi phải thay thế Thần Thành Hoàng. Sau khi trở thành Thần Thành Hoàng thì từ nay về sau tôi sẽ thành thần, tương lai không thể cùng cô lên trời được nữa."

Khi Phượng Tố Thiên nói câu này, những hạt ngọc lấp lánh trong mắt anh ta càng rơi nhiều hơn. Anh ta muốn giải trừ quan hệ tiên gia và đệ tử xuất mã với tôi, vậy thì sau này anh ta sẽ không còn là tiên gia của tôi nữa sao? Tôi rất muốn nói chuyện với Phượng Tổ Thiên, mặc dù tôi coi anh ta là bạn bè, nhưng bảo anh ta chỉ là bạn bình thường thì chỉ là để nói với Liễu Long Đình mà thôi. Phượng Tố Thiên với tôi quen biết bao lâu nay, anh ta đối xử với tôi thế nào tôi đều biết rõ, anh ta còn quan tâm tôi hơn cả Liễu Long Đình. Trong lòng tôi, anh ta giống hệt như người thân của tôi. Nhưng dù tôi muốn nói gì với Phượng Tố Thiên thì lúc này tôi đều không thể phát ra thanh âm nào, chỉ có thể đau lòng nhìn Phượng Tố Thiên rơi nước mắt.

Phượng Tổ Thiên ôm tôi một hồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tôi, bỗng trịnh trọng nói với tôi: “Chủ nhân, người nhất định sẽ bình yên vượt qua những kiếp nạn này, thành thần cũng được, cho dù sau này không thể cùng người, nhưng ít ra bây giờ tôi sẽ không còn tiếp tục uất ức như vậy nữa. Sau này tôi sẽ không làm liên lụy tới người, hơn nữa còn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của người, cùng người đối mặt với những tội ác và dơ bẩn trên thế gian này."

Phượng Tổ Thiên nói như đã hạ quyết tâm, sờ lên mặt tôi rồi xoay người biến thành một con phượng hoàng ngũ sắc khổng lồ, bay lên trời cao.

Sau khi Phượng Tổ Thiên rời đi, cảnh vật chung quanh khôi phục lại căn phòng như trước kia. Liễu Long Đình mở cửa đi vào phòng, không nói một câu, đôi mắt bình tĩnh như nước trong giếng cổ trăm năm, sâu thẳm lạnh lẽo. Anh ấy bế tôi lên, đi ra ngoài. Lúc vào thang máy xuống lầu, anh ấy mới nói với tôi: “Lát nữa là Thần Thành Hoàng tân nhiệm lên ngôi, tôi nghĩ em cũng nên đi nhìn xem."

Nói rồi, anh ấy bế tôi ra quảng trường. Hiện giờ trên quảng trường đang tổ chức nghi thức nghênh đón Thành Hoàng, mọi người đều không biết Thần Thành Hoàng mà họ đang vái lạy chỉ là cái vỏ rỗng, tín ngưỡng mà họ dâng lên cho Thần Thành Hoàng đều bị một con ác quỷ chiếm lấy.

Tiếng khua chiêng gõ trống vang trời từ quảng trường vang vọng khắp thành phố. Mọi người đều coi đây là giải trí, cảm ơn Thần Thành Hoàng phù hộ họ. Khi tất cả nhạc khí đều dâng lên đến cao trào thì bỗng một tia sáng đâm xuyên qua tầng mây trên trời, chiếu vào pho tượng Thần Thành Hoàng đặt trên quảng trường. Chung quanh tượng Thần Thành Hoàng bày đầy hoa tươi sặc sỡ. Tia ánh sáng này chiếu rọi khiến những đóa hoa tươi kia cũng trở nên lộng lẫy, cứ như bước vào tiên cảnh. Một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen chậm rãi bay xuống theo tia sáng này, đến chỗ pho tượng Thần Thành Hoàng.

Không chỉ mình tôi nhìn thấy cảnh tượng này, mà tất cả mọi người đều thấy, thấy một vị thần đội thần quan màu vàng, mái tóc dài màu bạc tung bay theo dòng khí quanh người. Bên cạnh thần là những người tí hon mặc váy hoa bay múa, người tí hon hoạt bát đáng yêu, không ngừng tung cánh hoa tươi lên đỉnh đầu vị thần. Khi vị thần giáng xuống mặt đất, hoa tươi bay múa đầy trời, sau lưng anh ta là một dải mây nhiều màu tường hòa.

"Nhìn kìa! Thần Thành Hoàng hiển linh!” Bông có tiếng kinh hô truyền đến trong đám đông. Sau đó, tất cả mọi người đều quỳ xuống về phía thần linh giáng trần, liên tục hô to Thần Thành Hoàng, cung nghênh Thần Thành

chapter content



chapter content