Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 126




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Bạn Vương Hoằng lộ vẻ nôn nóng: "Lãnh đạo cấp trên của chúng tôi đang kêu tôi làm thỏa đáng chuyện này, không thì cả đời này tôi đừng hòng thăng chức nữa."

Nghe người đàn ông nói vậy, Phượng Tổ Thiên lập tức cười trả lời: “Cậu thăng chức hay không thì liên quan gì tới tôi? Chỉ cần đến chiều tối nay, cậu vẫn phải trả đúng 270 triệu đấy nhé.”

Lúc nói câu này, vẻ mặt Phượng Tố Thiên rất vô lại. Tôi thấy anh ta như vậy không nhịn được muốn cười. Nhưng nói gì thì nói, trong ngôi miếu này xuất hiện thứ đáng sợ hay hại người như vậy, nếu bỏ mặc nó thì trong lòng tôi sẽ rất băn khoăn. Thế là tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình, hỏi anh ấy chúng tôi có nên quản chuyện này không? Liễu Long Đình nghiêng đầu nhìn tôi, nói: "Tốt nhất là bây giờ chúng ta nên trở về."

“Hả? Trở về ư?” Vất vả lắm sáng sớm mới tới đây một chuyến, bỗng nhiên lại nói muốn trở về, thế thì thật sự không ổn chút nào. Phượng Tổ Thiên nghe Liễu Long Đình nói vậy thì cho rằng Liễu Long Đình đang sợ, bèn nói với Liễu Long Đình là không ngờ anh ấy cũng sợ mấy con tiểu quỷ đó, đã đến rồi, tiền không lấy mà đi làm gì?

Thấy chúng tôi muốn đi, Vương Hoằng cũng nóng ruột, nói đừng như vậy, dù gì đi nữa tôi cũng nhận đơn này rồi, đã nhận mà lại đổi ý thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự của tôi, sau này ai còn dám tìm tôi nữa?

Thấy chúng tôi đều không có ý định rời đi, Liễu Long Đình cũng không nói gì nữa, ánh mắt ẩn ý nhìn Phượng Tổ Thiên, sau đó kêu Vương Hoằng dẫn chúng tôi đến một nơi yên tĩnh để nghỉ ngợi. Chúng tôi vẫn ở đây, cũng không coi như làm trái với ước định.

Vương Hoằng và bạn thương lượng một chút, sau đó đứng dậy dẫn chúng tôi vào một khách sạn gần nơi diễn ra nghi thức tế thần, bảo nếu chuyện này chúng tôi cũng không có cách nào thì đành vậy, nhưng đừng đi trước, anh ta đã bôn ba mấy ngày vì chuyện này, ít nhiều gì cũng phải để anh ta kiếm chút tiền xăng xe.

Phượng Tổ Thiên cũng không muốn đi. Chung quy anh ta tới đây chính là vì số tiền đó, mặc dù rất ít ỏi đối với anh ta, nhưng hạt đậu nhỏ đến mấy cũng là lương thực.

Vương Hoằng thu xếp cho chúng tôi ở trong khách sạn gần quảng trường cúng tế chắc chắn cũng là vì muốn chúng tôi lo liệu cho tình huống đột phát. Tôi với Liễu Long Đình ở một phòng, Phượng Tổ Thiên ở phòng bên cạnh. Sau khi vào phòng, tôi lập tức nhào lên giường, hỏi Liễu Long Đình tại sao vừa rồi anh ấy lại kêu chúng tôi tốt nhất nên trở về? Sợ mấy thứ kia quá lợi hại à?

Liễu Long Đình không trả lời tôi mà đứng bên cửa sổ nhìn xuống quảng trường. Tôi cũng xuống giường, đứng bên cạnh Liễu Long Đình, chỉ thấy những pho tượng thần khiêng ra từ Miếu Thành Hoàng cùng với những người du hành đã tụ tập ở quảng trường bên dưới, biển người tấp nập, trông đông nghìn nghịt.

"Con mắt mà em thấy hồi sáng trông như thế nào?" Liễu Long Đình bỗng hỏi tôi.

Vừa rồi Phượng Tố Thiên không phát hiện, tôi còn tưởng là ảo giác của mình. Bây giờ Liễu Long Đình đột nhiên hỏi, tôi sợ mình sẽ nói nhầm nên suy nghĩ thật kỹ rồi nói: “Trông hơi giống mắt người, nhưng to hơn mắt người."

Liễu Long Đình gật đầu, lại hỏi tiếp: “Em có tình cảm gì với Phượng Tố Thiên?"

Hai câu hỏi này cách nhau quá xa, khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng nên trả lời thế này. Có điều Liễu Long Đình hỏi tôi câu này, anh ấy đang ghen à? Cho nên tôi lập tức trả lời: “Chỉ là tình cảm bạn bè bình thường thôi, giống như em với Hoàng Tam Nương” Nhưng nhắc tới Hoàng Tam Nương, tôi lại hỏi Liễu Long Đình: “Đúng rồi, Hoàng Tam Nương đâu? Sao lần này không thấy cô ấy đi cùng chúng ta?”

Thấy tôi nhắc tới Hoàng Tam Nương, Liễu Long Đình mới rời khỏi bên cạnh cửa sổ, ngồi vào sofa nói với tôi rằng Hoàng Tam Nương đi làm chuyện khác rồi. Tôi gật đầu, thấy đã sắp tới 12 giờ trưa, tôi bèn hỏi Liễu Long Đình là anh ấy muốn ăn gì? Tôi mang lên cho anh ấy.

“Không ăn, em tự ăn đi." Liễu Long Đình trả lời.

“Ăn đi chứ, anh phải bồi bổ nhiều vào, anh xem mặt anh trắng bệch kia, yếu ớt lắm, phải bồi bổ thì mới khỏe mạnh được.” Tôi ôm Liễu Long Đình dây dưa. Liễu Long Đình bị tôi lắc lư đến mức sắp rụng rời, nghe tôi nói vậy thì bỗng khom lưng hỏi tôi: “Em lo lắng tôi yếu ớt, sợ tôi thỏa mãn không được em hả? Em thích tôi có phải là thích kỹ thuật trên giường của tôi cao không?"

Trời đất, sao Liễu Long Đình lại nói tới chuyện tôi thích anh ấy thì cứ cho rằng tôi thích hàng to xài tốt nhỉ? Sao anh ấy lại vô liêm sỉ đến thế? Tôi còn chưa bận tâm trước kia anh ấy từng có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ, chính anh ấy còn vênh mặt với tôi à?

"Đúng thế, em thích anh kỹ thuật tốt, em quan tâm thân thể anh cũng là vì sợ ảnh hưởng tới phát huy của anh.” Tôi thuận theo lời Liễu Long Đình, thầm nghĩ vậy thì anh ấy cũng hài lòng rồi nhỉ.

Nghe vậy, Liễu Long Đình chợt nổi giận, lạnh lùng mắng tôi: “Em là con gái mà sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

Rõ ràng mỗi lần đều là anh ấy nói muốn, bây giờ lại mắng tôi không biết xấu hổ, vậy thì anh ấy biết xấu hổ chắc? Nếu không phải vì gương mặt đẹp trai của Liễu Long Đình thì tôi chỉ hận không thể cho anh ấy mấy cái tát. Bình thường trông anh ấy cũng đứng đắn thông minh, sao gặp phải chuyện này thì lại hồ đồ như kẻ ngốc vậy? Tôi nói kháy mà cũng không hiểu!

“Đúng đúng đúng.” Tôi cũng lười giải thích với Liễu Long Đình: “Em không biết xấu hổ, vậy anh còn muốn ăn không?"

Liễu Long Đình khinh thường nhìn tôi: “Ăn, tại sao lại không ăn? Mang hết những thứ có thể tráng dương về đây cho tôi ăn.”

Tôi âm thầm mắng anh ấy một câu, xoay người đi ra ngoài. Nhưng lúc ra ngoài, Phượng Tổ Thiên ở bên cạnh cũng mở cửa phòng, thấy tôi vừa lúc đi ra thì cười híp mắt, nói với tôi: “Ái chà, bé Bạch, chúng ta có duyên quá nhỉ.”

Tôi liếc xéo Phượng Tố Thiên, nói có duyên cái búa, sau đó nói với anh ta là tôi muốn đi mua cơm, hỏi anh ta có đi không? Phượng Tố Thiên quyết đoán đi theo tôi xuống thang máy, ở trong thang máy hỏi tôi sao Liễu Long Đình không đi cùng?

"Anh ấy bảo là không đói." Tôi tức giận đáp, nghĩ tới bộ mặt vừa rồi của Liễu Long Đình, tôi lại nổi nóng.

“Đúng rồi Bạch Tô, vừa rồi hình như tôi thấy Anh Cô, ngay trong quảng trường dưới lầu khách sạn chúng ta. Chẳng qua bà ta lại vội vã rời đi rồi."

Anh Cô? Anh Cô tới đây vào lúc này để làm gì? Tôi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ Anh Cô cũng tới đây tham gia hội chùa?”

Phượng Tổ Thiên lắc đầu, nói không biết, nhưng ai quan tâm bà ta, lát nữa nếu bà ta đối phó tôi thì anh ta sẽ bảo vệ tôi. Tôi lập tức khinh thường Phượng Tổ Thiên, chỉ bằng anh ta mà còn đòi bảo vệ tôi, người ta thường nói phượng hoàng vặt lông không bằng gà, bây giờ anh ta đang trong trạng thái này. Lúc trước ở trên trời dù giỏi đến mấy thì sao? Xuống mặt đất, trừ biết xem phong thủy, những thứ khác chẳng biết chút gì.

Thấy tôi không tin, Phượng Tố Thiên giải thích nếu tôi thật sự gặp nguy hiểm thì dù anh ta phải mất mạng cũng sẽ bảo vệ tôi. Tôi coi như Phượng Tổ Thiên đang chém gió, cho dù tôi gặp nguy hiểm thì cũng đã có Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên chẳng có bản lĩnh gì, sao có thể cứu tôi?

Lúc chúng tôi đi ngang qua quảng trường, đến nhà hàng đối diện ăn cơm

chapter content



chapter content