Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 125




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi quay sang hỏi Phượng Tố Thiên rằng cái gì mà trống không? Phượng Tố Thiên lập tức giải thích cho tôi nghe: "Thực ra mỗi pho tượng thần được cúng ở trần gian đều có thần tiên cư trú, cũng như tiên bài cúng trong nhà đều có tiên gia. Nhưng pho tượng ngài Thành Hoàng này chính là thần linh chủ chốt của miếu, nhưng thần linh lại chỉ có cái xác không, bên trong không có thần, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc!"

Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên lại suy nghĩ một hồi, giải thích tiếp: “Cũng có khả năng trong miếu này chỉ cúng Thần Thành Hoàng trống trơn chứ không có thần thực sự cũng nên. Có điều ngôi miếu muốn có nhang khói thì phải có thần. Chính thần không có, nhưng ít ra cũng phải có thứ thần. không chừng trong miếu này chỉ cúng mỗi thứ thần."

Tôi rất hứng thú với tiên gia thần tiên này nọ. Nghe Phượng Tổ Thiên nói không phải thứ thần thì là chính thần, trong miếu sao có thể không cúng chính thần mà chỉ cúng thứ thần?

“Có những nơi âm khí nặng, hoặc là sát khí nặng, chính thần không muốn đến, chỉ có những quan nhỏ ở địa phương không còn cách nào khác. Những quan nhỏ này bình thường đều là động vật hoặc người nào đó tu luyện thành tiên, địa vị đẳng cấp thấp nên mới ở những nơi sát khí nặng." Phượng Tố Thiên trả lời.

"Nơi này sát khí có nặng không?"

Phượng Tổ Thiên nhìn chung quanh, sau đó quay lại nói với tôi là anh ta không có cảm giác. Ngay cả Phượng Tố Thiên cũng nói không có cảm giác thì chắc chắn nơi này không phải là nơi tốt lành gì, nhưng cũng không phải là nơi tồi tệ. Liễu Long Đình vẫn đứng trước mặt tôi, nhìn những người này khiêng tượng thần đi ra miếu. Sau khi Thần Thành Hoàng được khiêng ra khỏi miếu thì tiếng chiêng trống vang dội, kế tiếp lại có những tiểu thần được nâng ra khỏi miếu.

Liễu Long Đình hỏi Vương Hoằng, bình thường Miếu Thành Hoàng này có nhiều nhang khói không? Vương Hoằng không phải là người địa phương, bèn hỏi bạn cậu ta, bình thường có nhiều khách hành hương trong miếu này không? Người bạn này thấy Liễu Long Đình hỏi mình thì vội gật đầu, nói nhiều lắm, cầu gì được nấy, chung quanh có rất nhiều người ở làng xã đều thích tới Miếu Thành Hoàng này dâng hương.

Khi một đám chính thần thứ thần được nâng ra khỏi miếu, lại có thêm một đám người mặc váy hoa, đeo mặt nạ bước ra từ Miếu Thành Hoàng. Phượng Tổ Thiên hỏi: “Đằng sau không có thần à?"

Bạn của Vương Hoằng nhanh chóng trả lời Phượng Tổ Thiên rằng không có, đằng sau chỉ có những tiết mục lưu động là vũ đạo hay biểu diễn ảo thuật gì đó thôi.

"Chỗ các cậu có vấn đề. Trong ngôi miếu này chẳng có vị thần nào hết, làm gì có chuyện cầu gì được nấy?" Phượng Tổ Thiên lập tức nói bạn của Vương Hoằng.

"Không có thần ư?” Vương Hoằng cũng ngây người: “Sao có thể chứ? Lần trước tôi còn tới ngôi miếu này cầu duyên, không ngờ mấy ngày sau thật sự có mỹ nữ tự dâng hiến."

“Cậu đã kết hôn rồi mà, còn cầu duyên làm gì?" Tôi trêu ghẹo Vương Hoằng.

Vương Hoằng cũng không yếu thế, nói với tôi: “Cậu cũng gả chồng rồi mà, sao bây giờ còn trái ôm phải ấp?"

Tôi nhất thời Vương Hoằng bật lại không cãi được một câu. Phượng Tố Thiên thấy Vương Hoằng có ý muốn mắng tôi, lập tức túm cổ áo Vương Hoằng, ngước mặt lên hung ác nói: “Cậu có giỏi thì lặp lại lần nữa xem?”

Liễu Long Đình lạnh lùng nhìn Vương Hoằng run lẩy bẩy vì bị Phượng Tổ Thiên hù dọa. Vương Hoằng biết cậu ta đã nói sai nên nhanh chóng xin lỗi tôi, nói cậu ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, kêu tôi đừng để bụng này nọ. Bạn của Vương Hoằng vốn định kêu tôi tới đây xem chuyện, bây giờ thấy chúng tôi có vẻ sắp đánh nhau, anh ta mau chóng khuyên nhủ, nói chỉ là hiểu nhầm thôi, mọi người đều tới đây làm ăn, chừa lại đường lui cho mình đi. Nói tới đây, anh ta khẽ mắng Vương Hoằng mấy câu. Vương Hoằng mau chóng xin lỗi tôi, nói dù sao cậu ta còn muốn giới thiệu mối cho tôi để kiếm ăn, sao có thể dám đắc tội tôi? Mặc dù tôi chán ghét Vương Hoằng, nhưng tôi lại không có thù với tiền, cho nên kêu Phượng Tố Thiên thôi vậy, đừng khó xử cậu ta.

Phượng Tố Thiên liếc nhìn tôi, lúc này mới thả Vương Hoằng ra. Vương Hoằng như tìm được đường sống trong chỗ chết, nuốt một ngụm nước miếng, lại nói xin lỗi tôi mấy câu, sau này cậu ta sẽ không dám đề cập tới chuyện này nữa, sau đó lại nói với tôi rằng chuyện cầu được ước thấy là sự thật, không phải chỉ có một mình cậu ta nói thế, mà rất nhiều người đều cầu được ước thấy.

"Vậy mấy thứ sáng nay khiêng ra khỏi miếu là thần gì?" Liễu Long Đình hỏi bạn Vương Hoằng. Nếu là thần thì sẽ có lĩnh vực và năng lực mà vị thần này chủ yếu cai quản.

Bạn Vương Hoằng lắc đầu, nhưng sau đó lại nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì, nói với tôi: “Sáng nay ra ngoài cũng chỉ có mấy vị thần đó thôi. Có điều hình như vì mấy vị thần này không được may mắn cho lắm, thực ra cũng không phải là thần, mà là mấy ác quỷ trước kia bị thu phục, chúng quá hung hãn, sợ chúng gây sự nên mọi người gọi chúng là thần. Lúc trước chúng vẫn bị phong ấn ở sân sau Miếu Thành Hoàng, bình thường sẽ không lấy ra cúng dường, chỉ mang ra ngoài đi dạo vào những lúc như hội chùa, coi như an ủi những vị thần linh đó.”

“Vậy mấy pho tượng thần sáng nay mang ra ngoài đều là trống rỗng à?" Cuối cùng Vương Hoằng cũng thông minh một lần, hỏi chúng tôi câu này.

"Không phải, trong người họ có thứ khác.” Liễu Long Đình bỗng trả lời.

Nghe vậy, tôi nhất thời hoảng sợ, lại nghĩ tới đôi mắt nhìn tôi hồi sáng kia. Đường đường là Miếu Thành Hoàng mà không có lấy một vị thần tiên nào, chỉ có mấy con ma quái. Miếu thần mà không có chính thần, cứ thế bị biến thành miếu quỷ! Tôi gần như đoán được tại sao hội chùa của họ cứ xảy ra chút vấn đề gì đó. Ngày lễ ngu thần biến thành ngày lễ ngu quỷ, không xảy ra chút chuyện gì đó mới không gọi là hội chùa. Chẳng qua điều khiến tôi tò mò là các vị chính thần đi đâu mất rồi? Một ngôi miếu được xây lên thì chắc chắn trước kia có thần tiên, tại sao các thần tiên kia đều biến mất, ngay cả tiểu thần địa phương cũng không có?

“Đúng rồi, còn có chuyện tôi vẫn muốn hỏi cậu. Hội chùa của cậu hằng năm đều xảy ra chuyện, cụ thể là xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi nghe đi.” Phượng Tố Thiên hỏi bạn Vương Hoằng.

Nghe vậy, sắc mặt bạn Vương Hoằng bỗng trở nên khó coi, hơi ấp úng không nói được gì.

“Nếu thật sự không có gì để nói thì sau hôm nay chúng tôi sẽ lấy tiền rời đi." Tôi dứt khoát nói. Nhưng nghe vậy, bạn Vương Hoằng bỗng van xin tôi, nhìn biển người tấp nập chung quanh, anh ta dẫn chúng tôi vào sân sau, bảo rằng vào sân sau rồi nói chuyện. Thấy người đàn ông này cẩn thận như vậy, tôi nghĩ chuyện này sẽ không đơn giản chút nào.

Bạn Vương Hoằng dẫn chúng tôi ngồi xuống bàn đá cẩm thạch ở sân sau, im lặng một hồi rồi nói với chúng tôi: “Hội chùa hằng năm của chúng tôi đều sẽ có mấy người chết. Cũng không biết họ chết kiểu gì nữa, không có bất cứ nguyên nhân, cũng không có bất cứ dấu hiệu nào, vô duyên vô cớ mà chết, không có vết thương cũng không uống thuốc độc. Điểm giống nhau duy nhất là thân thể trắng bệch, không còn chút máu. Đây là vụ án nan giải mà cục cảnh sát nhận được, cảnh sát điều tra rất nhiều năm mà không có kết quả gì, tóm lại cứ tới ngày diễn ra hội chùa thì sẽ có người báo cảnh sát là có người chết, đôi khi số lượng còn nhiều hơn cả số người chết trong suốt một năm. Cho nên tôi nghi ngờ hội chùa này có vẻ tà ác. Không chỉ mình tôi nghi ngờ mà bên

chapter content



chapter content