Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên - Chương 25: Đừng nghĩ tôi dễ dàng tha thứ cho anh




Do chuyện của Trần Thanh Ngọc mà không khí trong nhà vốn đang vui vẻ lại biến thành căng thẳng.

Buổi chiều, Liễu Hoa Mai cũng không ở nhà nữa, dứt khoát đi ra quảng trường khiêu vũ, Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi thì cùng nhau ngủ trưa.

Tinh thần Trần Thiên Khanh không tốt lắm, buổi tối ngủ rất ít, cho nên buổi trưa cũng dành thời gian dưỡng sức một chút, bởi vì trong nhà bất ngờ có khách, Lục Chính Phi càng có lí do để ngủ cùng Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh nằm trên giường lúc một giờ, mới mơ mơ màng ngủ được một tiếng, sau đó nửa tiếng thì hắn tỉnh ngủ hoàn toàn, cầm lấy điện thoại nằm trên giường chơi trò chơi.

Bên cạnh hắn, Lục Chính Phi ngủ thực say, hơn ba giờ mới tỉnh, gã vừa thức dậy thì nhìn thấy Trần Thiên Khanh nằm ngay bên cạnh mình, mím môi nghịch điện thoại, trái tim giống như tan thành vũng nước.

Lục Chính Phi dướn người qua, hôn lên khóe miệng hắn: “Thiên Khanh, anh muốn làm.”

Trần Thiên Khanh không ngẩng đầu lên đáp: “Hôm qua, anh mới làm rồi.”

Lục Chính Phi như bạch tuộc quấn lấy hắn, lại làm nũng: “Đó chỉ là cưỡng gian, anh muốn hợp gian…..”

Trần Thiên Khanh: “…….” Con mẹ nó, anh còn biết đó là cưỡng gian ư, anh còn mặt mũi nói thế?

Lục Chính Phi thấy hắn không nói gì, liền vươn người áp lên trên hắn, đoạt lấy điện thoại, mặt dày nắm lấy tay Trần Thiên Khanh kéo vào trong quần mình: “Nếu không thì em sờ sờ cho anh.”

Trần Thiên Khanh: “…. Lục Chính Phi, anh muốn tuyệt tự sao?”

Lục Chính Phi dừng lại trong nháy mắt, nhưng gã vẫn nắm chặt hai tay Trần Thiên Khanh, thể hiện bộ dạng, nếu em không làm, anh sẽ không buông ra.

Trần Thiên Khanh có chút bất đắc dĩ, hắn biết lúc này nên thuận theo gã, hắn còn không hiểu rõ tính cách bản thân mình nữa hay sao, Lục Chính Phi, người này chỉ thích ăn mềm không thích ăn cứng.

Trần Thiên Khanh nghiêm túc suy nghĩ về bản thân một hồi, xem Lục Chính Phi sẽ cho mình tự do đến mức nào, vì thế cau mày nói: “Tôi cho anh làm thì tháng này anh không được làm nữa.”

Lục Chính Phi nói: “Trong vòng bảy ngày sau sẽ không làm.”

Trần Thiên Khanh: “… Nửa tháng!”

Lục Chính Phi: “Mười ngày! Thêm một ngày cũng không được!”

Trần Thiên Khanh đáp dứt khoát: “Thành giao!”

Lục Chính Phi bất giác cảm thấy mình có chút lỗ vốn.

Đạt được thỏa thuận xong, Trần Thiên Khanh nhanh nhẹn kéo quần Lục Chính Phi xuống, bắt đầu dùng tay giúp gã xoa nắn thứ kia, Lục Chính Phi nằm trên người Trần Thiên Khanh, nhìn khuôn mặt không thay đổi của hắn, không hiểu sao lại càng hưng phấn —- nơi này là nhà hắn, khác biệt so với việc làm tình mấy hôm trước, hôm nay Trần Thiên Khanh cam tâm tình nguyện giúp gã giải quyết dục vọng.

Suy nghĩ này khiến Lục Chính Phi cực kỳ vui sướng.

Giúp Lục Chính Phi bắn ra, vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng mà không ảo diệu thì sao thành sách được, ngay khi gã đang hưởng thụ phúc lợi hiếm có này thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Lục Chính Phi phản ứng vô cùng nhanh, trực tiếp dùng chăn che đi cơ thể của mình và Trần Thiên Khanh, sau đó trừng mắt nhìn về phía cửa.

Trần Tiểu Tuệ vừa mở cửa phòng bất chợt nhìn thấy mà sợ đến ngây người, nó hét lên một tiếng rồi vội vàng đóng cửa lại, chạy đi.

Sắc mặt Trần Thiên Khanh trầm xuống, nhanh chóng đẩy Lục Chính Phi ra, mặc áo ngủ vào đuổi theo. Hắn không thể để quan hệ giữa mình và Lục Chính Phi lộ ra —- ít nhất bây giờ không cho phép.

Trần Tiểu Tuệ nhìn thấy một cảnh này, chạy thẳng về phía phòng khách, đóng cửa lại.

Lúc này Trần Thanh Dương đã cùng Trần Thanh Ngọc ra ngoài, trong nhà chỉ còn có ba người: Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi và Trần Tiểu Tuệ.

Trần Thiên Khanh gõ cửa phòng khách, gọi: “Tiểu Tuệ, em ở trong đó sao?”

Trần Tiểu Tuệ không nói lời nào, có vẻ đã bị dọa sợ.

Lục Chính Phi cũng chạy lại, gã hỏi: “Bị nó nhìn thấy hết rồi?”

Trần Thiên Khanh có chút tức giận: “Nếu để cha mẹ tôi biết, chuyện giữa hai chúng ta coi như kết thúc.”

Năm đó, khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương biết hết chuyện tình của hai người, gần như dùng hết sức mang cậu đi, hai người họ sốt ruột không yên, hết lần này đến lần khác chọc giận hắn, đó cũng là lí do quan trọng mà Trần Thiên Khanh không muốn giảng hòa với hắn.

Lục Chính Phi gõ gõ cửa: “Tiểu Tuệ, em cứ đi ra, hai anh có chuyện muốn nói với em.”

Trần Tiểu Tuệ nhu nhu nhược nhược vừa khóc vừa nói: “Không đâu, em sẽ không ra, hai người các anh thật là biến thái, rất ghê tởm, huhuhu…..”

Sắc mặt Trần Thiên Khanh càng lúc càng khó coi, đứng trên góc độ của mình, cũng không e ngại những lời gây tổn thương người khác của Trần Tiểu Tuệ, nhưng hắn vừa nghĩ tới những lời này nếu nó nói với “Trần Thiên Khanh” kia, trong lòng không nén nổi cảm giác phẫn nộ.

Mà lúc này, Lục Chính Phi trẻ tuổi, hiển nhiên cũng có cùng cảm giác, trong giọng nói của gã không còn sự thân mật dỗ trẻ nhỏ, chỉ còn lại cảm giác lạnh lùng: “Trần Tiểu Tuệ, em đi ra.”

Trần Tiểu Tuệ vẫn không đáp lại, chỉ nghe tiếng khóc ngày càng lớn.

Lục Chính Phi quay lại nhìn Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, nhà em có chìa khóa không?”

Trong lòng Trần Thiên Khanh đang buồn phiền vô cùng, hắn không nghĩ tới Lục Chính Phi vào phòng ngủ mà không khóa cửa, lại bị Trần Tiểu Tuệ tùy tiện nhìn thấy, chuyện mới phức tạp ra vậy.

Hắn liền lấy điện thoại gọi cho mẹ Trần, hỏi rõ ràng xem chìa khóa để ở đâu.

Trần Tiểu Tuệ im lặng nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: “Hai người còn ở đó chứ?”

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh đi tìm chìa khóa, em muốn tự mình đi ra hay để bọn anh mở cửa lôi ra?”

Trong phòng trầm mặc một lúc, sau đó Trần Tiểu Tuệ mở cửa phòng, cũng đúng lúc Trần Thiên Khanh tìm được chìa khóa trở về.

Trần Tiểu Tuệ vừa bước ra thì nhìn thấy sắc mặt không được tốt của hai người kia, nói thẳng với Trần Thiên Khanh: “Anh, sao anh có thể làm ra chuyện ghê tởm như thế, nếu để bác nhìn thấy thì đau lòng đến mức nào chứ….”

Trần Thiên Khanh nhìn nó, cực kỳ dễ dàng nhận ra ác ý trong mắt của đứa con gái trông có vẻ nhu nhược này, hắn nói: “Em có ý định nói cho cha mẹ anh biết?”

Trần Tiểu Tuệ cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Loại chuyện này, sao có thể giấu giếm hai bác chứ?”

Lục Chính Phi đứng bên cạnh nhìn, nghe thấy những lời này của nó, trên mặt đầy vẻ trào phúng.

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Được rồi, nói thẳng cho anh biết, em muốn cái gì thì mới đồng ý giấu giếm chuyện này.”

Trần Tiểu Tuệ bị ánh mắt chăm chú của hắn mà lạnh cả người, nhưng nó vẫn lấy hết can đảm, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu của mình: “Anh khuyên bác gái…. Để căn phòng kia cho mẹ em… Bán cho mẹ em đi.”

Đúng là người một nhà, đều thuộc cùng một dạng không biết xấu hổ.

Nếu Trần Thiên Khanh trước kia gặp phải chuyện này, có lẽ đã hoảng sợ mà đáp ứng chuyện này rồi.

Nghe xong yêu cầu của nó, Trần Thiên Khanh lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Trần Tiểu Tuệ, hai mẹ con nhà em đều muốn căn phòng kia của nhà tôi sao?”

Trần Tiểu Tuệ lắp bắp giải thích: “Anh, em cũng không có cách nào, nhà em rất nghèo, mẹ em không mua nổi nhà ở…. Anh thương xót cho gia đình em với….”

Trần Thiên Khanh nói: “Cho nên đây là điều kiện của em? Muốn tôi khuyên mẹ để căn phòng ấy cho các người?”

Trần Tiểu Tuệ thấp giọng “dạ” một tiếng.

Trần Thiên Khanh quay đầu nhìn Lục Chính Phi, giọng nói như băng kết lại: “Lục Chính Phi, anh gây ra chuyện này, có phải hay không nên tự mình dọn dẹp?”

Nếu Lục Chính Phi nói mình không tức giận thì tuyệt đối là giả vờ, khó khăn lắm Trần Thiên Khanh mới ôn nhu với gã một lần, cuối cùng lại bị người khác nhìn thấy, còn lộ ra yếu điểm trước mặt người ta —- chuyện này đặt lên kẻ nào mà chẳng không tức giận.

Lục Chính Phi rất muốn nói chuyện tình cảm với Trần Tiểu Tuệ, dùng lí lẽ nhẹ nhàng khuyên giải, nhưng gã nhận ra lời thừa vô ích, hơn nữa nhìn bộ dạng khóc lóc của nó, tám mươi phần trăm là giả vờ, vì thế gã nói: “Tiểu Tuệ, cho anh của em một thời gian suy nghĩ đã? Em không phải còn ở lại đây hai ngày sao, trước ngày em về, anh em sẽ cho em một câu trả lời thuyết phục được không?”

Trần Tiểu Tuệ ngẩng đầu liếc gã một cái, hình như muốn đánh giá độ tin cậy trong lời nói kia.

Lục Chính Phi lộ ra nụ cười dịu dàng: “Em không tin anh trai mình, chẳng nhẽ không tin anh?” —- khuôn mặt này sao?

Nhìn thấy nụ cười ôn nhu của gã, Trần Tiểu Tuệ thế mà lại đồng ý.

Trần Thiên Khanh chỉ khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Lục Chính Phi, không nói gì mà xoay người bước đi.

Trần Tiểu Tuệ nhìn theo bóng dáng của hắn, nói với Lục Chính Phi: “Tiểu Lục ca, cũng là anh tốt hơn, anh trai thật hung dữ…..”

Lục Chính Phi đưa tay sờ sờ đầu nó, rất muốn nói một câu —- đồ ngốc, tôi đối xử tốt với em, không có nghĩa là tôi thích em, tôi chỉ muốn tìm ra thời điểm thích hợp để cho em một đao thôi.

Tạm thời trấn an được Trần Tiểu Tuệ, nhưng chuyện này vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.

Lục Phi mang khuôn mặt đau khổ trở về phòng ngủ, nhìn thấy Trần Thiên Khanh tiếp tục nghịch di động, nói: “Thiên Khanh, em đừng tức giận…”

Trần Thiên Khanh nói: “Ừ.”

Lục Chính Phi nói tiếp: “Thật xin lồi, lần này quả thật là do anh không tốt, thật sự…..”

Trần Thiên Khanh cũng không quay đầu lại: “Lục Chính Phi, không cần giải thích với tôi, chuyện này nếu anh không lo liệu ổn thỏa, tôi sẽ thiến anh.”

Lục Chính Phi lại có thể cảm giác được Trần Thiên Khanh không hề nói đùa!!! Hơn nữa, bởi vì câu nói này mà cái bộ phận kia lại có chút ẩn ẩn đau.

Lục Chính Phi chậm rãi lấy di động ra, bấm số, ừ ừ một tràng, mới nói đến chính sự: “Anh giúp tôi điều tra một người, đúng đúng, C thị, tên Trần Tiểu Tuệ, mẹ của cô ta tên Trần Thanh Ngọc, được được được, càng nhanh càng tốt, chậm nhất là tối nay phải gửi tới đây….”

Trần Thiên Khanh biết đại khái Lục Chính Phi gọi điện thoại cho người nào, hắn chỉ bĩu môi, khinh bỉ trong mắt cũng sắp trở thành hành động rồi.

Lục Chính Phi tắt máy, nói: “Thiên Khanh, em không cần phải lo lắng, chú dì nhất định sẽ không biết.”

Trần Thiên Khanh nâng khóe mắt: “Hy vọng được thế.”