Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên - Chương 24: Mâu thuẫn gia đình




Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi mua hết những đồ cần thiết mới quay về nhà.

Trong tay Lục Chính Phi là sữa chua cùng vài cân hoa quả, Trần Thiên Khanh xách một bình rượu lớn, cho dù hai người cũng không thích Trần Tiểu Tuệ đi nữa, nhưng vẫn thể hiện vẻ ga-lăng lịch sự, không để cho nó cầm thứ gì nặng.

Khi Trần Thiên Khanh về tới nhà, cứ tưởng Trần Thanh Dương đã nói chuyện xong, lại không nghĩ đến khi hắn vừa mở cửa, bất ngờ nghe thấy tiếng tranh cãi đầy tức giận của Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương.

Mẹ Trần lúc này hiển nhiên đã tức đến nóng nảy, hướng về Trần Thanh Dương mà nói: “Trần Thanh Dương, sao ông lại có thể như vậy? Ông giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi? Ông muốn âm thầm bán nhà của tôi ư? Chỉ với mười vạn tệ? Ông thử bán với giá mười vạn tệ thử xem?”

Trần Thanh Dương thấy bọn nhỏ đã quay lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Hoa Mai, chuyện này bà không đồng ý… Chúng ta bàn bạc lại sau, đừng có cãi nhau trước mặt mấy đứa nhỏ.”

Liễu Hoa Mai tức giận: “Đừng bắt tôi phải mắng chửi người khác! Tôi nói cho ông biết, hôm nay phải làm cho rõ ràng! Ông muốn giúp em gái mình thì tôi đồng ý, nhưng đừng có ý định gì với căn phòng của tôi!”

Đôi mắt của Trần Thanh Ngọc đã đỏ lên, ngồi trên ghế thấp giọng khóc nức nở, bà ta nói: “Anh, chị dâu, hai người đừng cãi nhau nữa, căn phòng kia em không cần, cũng không sao…..”

Trần Thanh Dương lập tức nói: “Thanh Ngọc, em một mình nuôi Tiểu Tuệ vốn đã khó khăn, bây giờ không có nhà thì em định ở đâu?”

Trần Thanh Ngọc tỏ vẻ kiên cường đáp: “Anh, em cho dù có ở dưới gầm cầu cũng không muốn gây phiền phức cho anh!”

Trần Thiên Khanh vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh hai anh em Trần Thanh Dương người xướng kẻ họa, thật ra, hắn cũng không hiểu rõ con người Trần Thanh Dương, nhưng theo lý thuyết thì ông phải là một người cha tốt…. Đương nhiên, người cha tốt với anh trai tốt cũng có thể song song tồn tại.

Liễu Hoa Mai càng giận dữ, tính bà vốn không quá cứng rắn, những chuyện bình thường đều cùng chồng thương lượng, cho dù là chuyện em gái của chồng cũng nhân nhượng rất nhiều, nhưng đòi hỏi hôm nay của Trần Thanh Dương, bà không thể nào chấp nhận được.

Liễu Hoa Mai về hưu sớm, khi còn đi làm từng góp tiền mua phòng, bà trả tiền mua hai căn, lúc ấy trả tám vạn tệ, sau mười mấy năm, trong nội thành quy hoạch lại khiến cho vị trí hai căn phòng ấy đi lại càng ngày càng thuận tiện, tiền thuê phòng thu được mỗi tháng cũng được ba nghìn, nhưng hôm nay Trần thanh Dương lại muốn bà bán phòng ở cho Trần Thanh Ngọc với giá mười vạn, chuyện như thế này sao bà có thể chấp nhận được!

Liễu Hoa Mai cười gằn nói: “Được, tôi làm người xấu! Trần Thanh Dương, tôi nói cho ông biết, tôi nhất định không đồng ý chuyện này, muốn mua phòng ở cũng được, năm mươi vạn, thiếu một đồng cũng không được!”

Trần Thanh Dương khuyên giải: “Hoa Mai, bọn nhỏ còn ở đây mà.”

Trần Thiên Khanh nghe đến đây, cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn nói: “Cha, con không sao, hai người cứ nói chuyện rõ ràng đi.”

Nhận được sự ủng hộ của con trai, Liễu Hoa Mai càng thêm khí thế: “Trần Thanh Dương, tôi biết ông thương em gái mình, tôi cũng có anh em! Tôi cũng hiểu cảm giác của ông, nhưng ông cũng không thể làm như vậy, mười vạn đấy mà muốn mua phòng của tôi ư? Đây chính là vốn tôi để dành cho Thiên Khanh, ông đừng có mơ tưởng đến!”

Trần Thanh Dương thở dài nói: “Bà đừng nóng, cứ bình tĩnh lại chút đã.”

Mẹ Trần hừ một tiếng, ném tạp dề xuống, nói: “Thiên Khanh, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn!”

“Chị dâu.” Trần Thanh Ngọc vội vàng gọi lại: “Chị đừng tức giận, là anh trai lo lắng cho em quá thôi…. Em…. Em nên đi thôi, Tiểu Tuệ, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Trần Tiểu Tuệ bỗng hu hu khóc lên.

Ban đầu rõ ràng là bọn họ đuối lý, nhưng lại cố gắng thể hiện một cảnh cô nhi quả phụ bị bắt nạt, Trần Thiên Khanh nhìn mà cảm thấy vô vị cực kỳ, nếu có điều khiển trên tay thì đã sớm đổi kênh khác cho rồi.

Mẹ Trần đang tức giận cực độ, tất nhiên sẽ không an ủi, ngược lại Trần Thanh Dương khuyên can mới khiến hai mẹ con nhà kia ở lại, ông giận dữ nói: “Ăn cơm trước rồi nói chuyện sau, Thanh Ngọc đi một chuyến tới đây cũng không dễ dàng gì.”

Hai mẹ con Trần Thanh Ngọc không sống ở C thị, mà ở chỗ cách nội thành khá xa, vì vậy bà ta mới muốn mua căn phòng trong thành phố của nhà Trần Thanh Dương.

Trần Thiên Khanh biết đời trước cũng xảy ra chuyện này, nhưng bởi vì “Trần Thiên Khanh” kia không như bây giờ có cơ hội về nhà, cho nên mong ước của mẹ con Trần Thanh Ngọc đã đạt được.

Liễu Hoa Mai còn giận nên không muốn đi nấu cơm, ngược lại Lục Chính Phi lại xung phong nhận vào bếp.

Nếu như là Trần Thiên Khanh thật thì chắc chắn sẽ kinh ngạc khi Lục Chính Phi lại có thể nấu cơm, nhưng hắn hiện tại lại biết rõ lí do muốn nấu cơm của gã.

Nhắc đến thì thật buồn cười, Lục Chính Phi vì muốn lấy lòng Trần Thiên Khanh mà dùng hết bản lĩnh của mình, cố ý đi học nấu ăn cũng không phải chuyện kì lạ gì.

Liễu Hoa Mai ngồi ở phòng khách một lát, cuối cùng vẫn cảm thấy để khách như Lục Chính Phi nấu cơm không hay lắm, bà vẫn giữ vẻ mặt hầm hầm đi vào phòng bếp, cũng không biết hai người nói những gì mà không lâu sau thì nghe thấy tiếng cười thoải mái của bà truyền ra.

Không khí bên ngoài thì có chút xấu hổ, Trần Thiên Khanh ngồi một góc vừa bóc cam vừa xem ti vi, không nhìn tới hai mẹ con nhà kia.

Trần Thanh Dương do dự một lúc, nói với hắn: “Thiên Khanh, không phải là cha bất công đâu, nhưng cô của con cũng khó khăn quá… Nhà chúng ta chỉ ở một căn, không phải là đủ rồi? Giúp hai mẹ con họ một chút không được sao?”

Hắn khi vẫn là Lục Chính Phi, cũng có em gái, nên hắn hiểu tâm trạng muốn giúp đỡ anh em ruột thịt lúc này của Trần Thanh Dương, nhưng ngàn lần vạn lần cũng không nên, mặc dù là anh chị em, cũng không nên chạm vào điểm giới hạn của đối phương.

Ở đời trước, sau những chuyện Lục Y Cầm làm với Trần Thiên Khanh, Lục Chính Phi hắn không do dự đưa Lục Y Cầm ra nước ngoài, không để ý đến sự cầu xin và nước mắt như mưa của em gái mình, hắn tuyệt tình giống như chưa từng có đứa em này.

Trần Thiên Khanh nói: “Ba, ba đang khuyên con sao?”

Trần Thanh Dương còn muốn nói thêm, nhưng không nên lời, ông biết chuyện này người trong nhà nhất định sẽ phản đối, nhưng cũng không đành lòng để em mình không có chỗ ở cố định.

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Ba, không phải chỉ mình ba muốn làm người tốt, con cũng muốn, nhưng chúng ta có điều kiện để làm sao? Tiền lương một tháng của ba bao nhiêu? Lương của mẹ nhiều lắm sao? Bây giờ ba muốn mẹ đem mấy chục vạn không công đi tặng người khác, mẹ không đồng ý cũng là chuyện bình thường.”

Trần Thanh Dương thở dài, tiền lương hàng tháng của ông cũng không cao lắm, chỉ có khi nào được phái ra ngoài, thì mới có thêm tiền trợ cấp, tiền thuê của căn phòng kia, bình thường đều để vợ ông trang trải cuộc sống gia đình.

Trần Thanh Ngọc vừa nghe đến câu này của hắn, ánh mắt liền khó coi, bà ta nói: “Thiên Khanh, con mới là một đứa trẻ, còn không hiểu chuyện, cô cũng không phải tham muốn tiền nhà con, chỉ là Tiểu Tuệ sắp học năm cuối cấp, cần có một chỗ ở…. Con có biết nhà cô cách nội thành bao xa không, đứa nhỏ này mỗi tháng chỉ về nhà được một lần….”

Trần Thiên Khanh hỏi: “Cho nên cô mới muốn mua phòng ở, nhưng không có ý định thuê nhà? Mười vạn tệ, đủ cho cô thuê phòng được mấy năm đấy.”

Trần Tiểu Tuệ vẫn khóc lóc nói: “Mẹ, đều tại con không tốt….”

Trần Thiên Khanh ghét nhất là cái tiết mục này, đều nói vợ chồng nghèo khổ trăm sự khổ, nhìn dáng điệu này của bà ta, ngay cả của cải của anh em cũng tính kế, thật sự làm người khác chán ghét.

Trần Thanh Ngọc còn muốn nói tiếp, nhưng bị hắn cắt ngang: “Ăn cơm trước rồi nói chuyện này sau.”

Bà ta đành ngậm miệng lại.

Liễu Hoa Mai cùng Lục Chính Phi nấu cơm xong, từ bên trong bước ra, trên mặt cũng tốt hơn một chút, nhưng cũng không tươi cười nhiều, dọn đồ ăn ra liền ngồi xuống ăn luôn.

Trần Thanh Dương cũng thấy xấu hổ, không nói gì, chỉ đành thở dài.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ông mới bảo: “Thanh Ngọc, hôm nay em cứ ở lại đừng về, ngủ ở đây một đêm cũng được.”

Trần Thanh Ngọc nói: “Anh, không cần đâu, ăn cơm xong mẹ con em về ngay, cũng kịp.”

Trần Thanh Dương ngăn lại: “Không cần vội vàng quay về như thế, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Thật ra chỉ cần không nhắc tới chuyện phòng ở, thái độ của Liễu Hoa Mai với cô em chồng cũng tốt, nghe lời này của chồng, bà cũng không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng ăn cơm.

Trần Thiên Khanh ăn cơm do Lục Chính Phi và mẹ Trần nấu, lại cảm thấy hương vị cũng được, ăn thêm được mấy bát.

Qua bữa trưa, Trần Thiên Khanh bị mẹ gọi đi rửa bát, Lục Chính Phi cũng theo vào phòng bếp.

Gã nói: “Thiên Khanh, em không vui sao?”

Lời này rõ ràng là biết còn cố hỏi, nhà ai gặp phải chuyện này đều không vui được, Trần Thiên Khanh cúi đầu rửa bát đáp: “Chẳng lẽ anh vui lắm sao?”

Lục Chính Phi bị hắn nói mà nghẹn lời, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc: “Nếu không để anh bỏ tiền mua cho cô của em một căn phòng.”

Lời này nếu do người khác nói có lẽ còn tưởng là nói đùa, nhưng Trần Thiên Khanh biết rất rõ, Lục Chính Phi không những không nói đùa, mà còn cực kì nghiêm túc —– đúng vậy, mua nhà ở C thị cho Trần Thiên Khanh, chuyện này với gã mà nói là một việc rất rất đơn giản.

Trần Thiên Khanh nhìn bản thân mình lúc trẻ, đột nhiên muốn thở dài, trước kia còn không biết, bây giờ quan sát Lục Chính Phi trẻ tuổi dưới góc độ của người khác, quả thật khiến người ta cảm thấy thương xót cho con người có chỉ số EQ vô cùng thấp này.

Trần Thiên Khanh hỏi: “Anh có rất nhiều tiền?”

Lục Chính Phi nói: “….Cũng được được.” Bây giờ gã vẫn chưa quản lý hoàn toàn Lục gia, cho nên năng lực còn có hạn, nhưng nguồn vốn cũng kha khá.

Trần Thiên Khanh hỏi tiếp: “Anh có nhiều tiền thế, thì đưa cho tôi không được sao?”

Lục Chính Phi trừng mắt kinh ngạc…. Đây là Trần Thiên Khanh lần đầu tiên muốn dùng tiền của gã….

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Cho tôi mượn, hai năm sau trả cho anh.”

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh, không phải là em có ý định tiếp nhận anh đấy chứ???”

Trần Thiên Khanh chỉ chăm chú nhìn gã: “Nếu anh có thể biến thành tiền mặt, tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Lục Chính Phi không còn gì để nói.

Trần Thiên Khanh: “Nhìn cái gì vậy, nhanh rửa bát sạch sẽ đi, tôi đứng đau chân.”

Nghe xong câu này, Lục Chính Phi càng thêm chăm chú tập trung rửa bát.