Hoa Nở Giữa Hè (Hoa Khai Bán Hạ)

Chương 8: Thế giới của hai người




Cuối cùng Ngụy Như Phong vẫn thôi học, cậu đến bến tàu Kỳ Gia Loan tìm việc, làm công nhân bốc vác.

Hai năm qua kinh tế ở thành phố Hải Bình phát triển nhanh chóng, bến tàu rất thiếu người, con trai dễ kiếm việc hơn con gái, Ngụy Như Phong cao ráo lại cường tráng, chủ thầu dễ dàng thu nạp cậu, lương tháng 500 đồng, bao cơm trưa.

Chút tiền ấy dù sao cũng đủ cho hai chị em trang trải, nhưng so với trước đây vẫn còn túng thiếu một chút.

Ban đầu Hạ Như Họa cũng muốn bỏ học, theo Ngụy Như Phong ra ngoài làm công.

Nhưng Ngụy Như Phong chết sống không đồng ý, cậu biết Hạ Như Họa học rất giỏi, cũng thích đọc sách, chắc chắn cho thể thi đậu đại học, hơn nữa cậu cũng không muốn để Hạ Như Họa chịu khổ.

Sau khi làm việc ở bến tàu vài ngày cậu liền hiểu, kiếm sống không hề dễ dàng.

Ở bến tàu Ngụy Như Phong gặp A Phúc.

Chưa học xong trung học hắn đã ra ngoài làm việc, lúc bà Hạ còn chưa qua đời đã nghe mẹ của A Phúc qua đây khoe khoang con trai bà ấy đã có thể nuôi gia đình.

A Phúc đã làm ở bến tàu hai năm, chơi thân với quản lý của kho hàng ở bến tàu, rất có vai vế ở trong đám công nhân.

Ngày đầu tiên Ngụy Như Phong tới đây, A Phúc liền nhận ra cậu.

Mặc dù hồi nhỏ hai người không có qua lại nhiều với nhau nhưng A Phúc vẫn nuốt không trôi cục tức của trận đòn năm đó, cho nên lúc nào cũng gây khó dễ cho Ngụy Như Phong, không đụng tới tiền lương nhưng lại cắt xén cơm nước, lại hùa đám công nhân cùng nhau xa lánh cậu.

Nhưng Ngụy Như Phong không phản kháng, cũng không oán giận, im lặng nhịn xuống.

Từ nhỏ cậu đã chịu khổ, không thèm quan tâm mấy trò mèo đó, vả cậu cũng hiểu rõ, hiện giờ kiếm tiền là quan trong nhất.

A Phúc giở trò vài ngày, cảm thấy chẳng được ích gì nên thôi.

Hạ Như Họa tiếp tục đi học, cô học tập rất khắc khổ, bởi vì cô ý thức được Ngụy Như Phong phải hy sinh rất nhiều mới đổi lấy quyền lợi ngồi trong phòng học sạch sẽ sáng sủa cho cô, nên cô đương nhiên phải phát huy tối đa quyền lợi này, thậm chí muốn học luôn phần của Ngụy Như Phong.

Cô thường nói với Như Phong, nhất định phải học đại học, sau đó tốt nghiệp kiếm tiền cho cậu đi học lại.

Ngụy Như Phong luôn luôn cười cười không nói lời nào, cậu biết rõ mình đã không còn khả năng quay lại con đường đó nữa.

Thỉnh thoảng Ngụy Như Phong xong việc sớm, cậu sẽ đến cổng trường chờ Hạ Như Họa tan học như trước đây, theo thường lệ giúp cô xách túi, lại lấy từ trong ngực các loại bánh điểm tâm cho cô.

Ngụy Như Phong cỡi chiếc xe đạp cũ nát, Hạ Như Họa ngồi phía sau, họ vừa tán gẫu vừa chậm rãi về nhà.

Khi đó Ngụy Như Phong cao ráo đã làm rất nhiều người chú ý, chỉ có Hạ Như Họa không chú ý tới điều ấy.

Có một lần, cô bạn Lâm San ngồi cùng bàn với Hạ Như Họa mờ ám hỏi với cô: “Soái ca thường đến cổng trường chờ cậu là ai vậy? Bạn trai cậu?”

Hạ Như Họa đang làm bài tập, quay đầu thuận miệng nói: “Cậu nói Như Phong á? Em ấy là em trai tớ.”

“Hớ! Là em trai! Tuyệt quá, có cậu em đẹp trai như vậy! Này, cậu ấy có bạn gái chưa?”

Lâm San hưng phấn nói.

“Em ấy bao lớn chứ? Kiếm đâu ra bạn gái?”

Hạ Như Họa chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy, không tự chủ lắc đầu nói.

“Cứ đùa! Cũng mười mấy tuổi rồi, ai mà không có người trong mộng cơ chứ! Cậu nghĩ là ai cũng giống cậu chắc, cứ như là từ trong bức tranh đi ra! Một ngày chẳng nói được mấy câu, chỉ biết cắm đầu làm bài tập, đâu có cơ hội quen với mấy nam sinh! Như vậy đi, cậu giới thiệu em trai cậu cho tôi, tôi lại giới thiệu một bạn nam khác cho cậu, thế nào?”

Lâm San quẹt quẹt vai cô, cười híp mắt nói.



“Tớ không cần!”

Thoáng cái mặt Hạ Như Họa đỏ bừng, Lâm San lôi kéo cô, cười một trận.

Hạ Như Họa hung hăng trừng Lâm San một, lúc này cô ấy mới vuốt ngực nói: “Được rồi được rồi, không chọc cậu nữa.

Tớ biết cậu là học sinh gương mẫu! Cos điều lần sau em trai cậu tới thì nhất định phải gọi tôi một tiếng, đừng quên đấy nhé!”

“Được rồi.”

Hạ Như Họa thuận miệng đáp, căn bản cô không để chuyện này ở trong lòng.

Từ đó về sau, mỗi lần tan học Lâm San đều nhìn chằm chằm ra ngoài cổng trường, rất lo mình bắt hụt Ngụy Như Phong.

Cô còn hỏi Hạ Như Họa tất tần tật về Ngụy Như Phong, sinh nhật cậu ấy là khi nào, nhóm máu, màu sắc yêu thích, thần tượng vân vân.

Nhưng có rất nhiều vấn đề Hạ Như Họa không trả lời được, cuộc sống của họ toàn là tự nhiên trôi qua, không có sở thích, không có quyền chọn lựa.

Cuối cùng thì sau đó không lâu, khi bóng dáng của Ngụy Như Phong xuất hiện ở cổng trường, mộng đẹp của Lâm San rốt cuộc cũng trở thành sự thật.

Cô kéo Hạ Như Họa đến phòng vệ sinh, lấy chiếc nơ con bướm buộc lại mái tóc, ngắm mình trong gương, hưng phấn nói: “Như Họa, đẹp không?”

“Đẹp.”

Hạ Như Họa nhìn gương mặt tươi tắn của Lâm San nói.

Cho tới bây giờ cô chưa từng mua đồ trang sức gì cho chính mình.

Nhưng khi nhìn bộ dạng xinh đẹp của Lâm San, cô gái sắp chân thành đến gặp gỡ Ngụy Như Phong, lòng của Hạ Như Họa đột nhiên có chút khó chịu.

Hạ Như Họa cũng nhìn vào gương, cô gái trong gương ăn uống thất bát nên hơi gầy yếu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt mở to mờ mịt, ngũ quan rất đẹp, nhưng lại không có sức sống.



Lâm San, tớ có đẹp không?”

Hạ Như Họa hỏi.

“Đẹp! Mấy bạn trong lớp đều coi cậu là mỹ nữ! Được rồi, chúng ta đi nhanh đi!”

Lâm San kéo Như Họa ra khỏi WC, mà vẻ mặt in trên gương của Hạ Như Họa phảng phất vẻ cô đơn.

Ngụy Như Phong thấy Hạ Như Họa ra khỏi trường, vui vẻ vẫy vẫy tay.

Cậu đi tới nhận lấy túi xách của cô, Hạ Như Họa nhìn gương mặt còn dính vài vết bẩn của cậu nói: “Ngày hôm nay có mệt không?”

“Không mệt.”

Ngụy Như Phong nói, “Chị, chị đoán xem hôm nay em mang tới cho chị thứ gì?”

Hạ Như Họa lắc đầu nói: “Không biết, cài gì thế?”

Cậu thần bí lấy ra một bọc giấy từ chiếc áo da cũ kĩ đang khoát trên người, đưa tới trước mặt Hạ Như Họa, cười nói: “Bánh ú nhỏ nhân đậu!”

“Ồ!”

Hạ Như Họa vui vẻ kêu, “Lâu lắm rồi không ăn!”

“Khụ!”

Lâm San đứng bên cạnh không nhịn được ho khan một tiếng.

Lúc này Hạ Như Họa mới nhớ ra, kéo Lâm San ra trước người nói: “Như Phong, đây là Lâm San, bạn học của chị.”

“Chào cậu! Tôi thường nghe Như Họa nhắc tới cậu, cậu là em trai của bạn ấy, tên là Như Phong đúng không?”

Lâm San cười ngọt ngào.

“Chào chị,”

Ngụy Như Phong gật đầu, ngồi lên xe đạp, xoay người nói với Hạ Như Họa: “Chị, chúng ta về nhà đi.”

“Ừm, được.”

Hạ Như Họa đáp.

“Ở lại chơi chút xíu rồi đi! Làm gì mà gấp như vậy? Chẳng phải nhà cậu chỉ có hai chị em cậu thôi sao? Chúng ta ra cạnh trường ăn xâu thịt dê đi!”

Lâm San ngăn họ lại, nói.

“Không được, chúng tôi về nhà ăn cơm, ở nhà vẫn còn đồ ăn.”



Ngụy Như Phong lắc đầu, đi về trước hai bước nói: “Chị, lên xe đi.”

“Ừm!”

Hạ Như Họa vững vàng ngồi lên xe, quay đầu lại vẫy tay chào Lâm San.

Lòng cô chẳng hiểu sao lại vui vẻ, trên đường đi còn ngâm nga hát.

“Sao thế? Hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Ngụy Như Phong quay đầu lại hỏi.

“Không có gì, này, quay đầu lại.”

Hạ Như Họa bóc một bánh ú, cắn một miếng, phần còn lại đút cho Ngụy Như Phong.

Cậu cau mày bĩu môi nói: “Bánh đậu quá ngọt, em không thích ăn, khỏi cần cho em.

Chị mau ăn đi, đừng hát nữa.”

Đối với cuộc gặp mặt ngắn ngủi với Ngụy Như Phong, Lâm San rất buồn bực, vài ngày sau cô nghe ngóng được Ngụy Như Phong làm công ở bến tàu, sau khi tan học liền trực tiếp chạy tới Kỳ Gia Loan.

Dưới ánh mặt trời, mồ hôi trên người Ngụy Như Phong như phản chiếu một tầng ánh sáng, cho dù đứng giữa nơi bụi bặm nhưng vẫn lộ vẻ sạch sẽ, điển trai.

“Như Phong!”

Lâm San híp mắt, gọi từ đằng xa.

Ngụy Như Phong vội vàng ngừng tay, nhanh chóng chạy tới hỏi: “Sao vậy? Chị tôi đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có không có.

“Lâm San khoát khoát tay nói, “Tôi tình cờ đi ngang qua đây nên ghé vào thăm cậu một chút.

Có rảnh không? Qua kia ngồi một chút nhé?”

“Ơ, bận lắm, đến tối phải chất xong hàng.

Chị cứ đi đi, tôi về làm việc tiếp đây.”

Ngụy Như Phong thở phào nhẹ nhõm nói.

Lâm San nhìn thái độ lãnh đạm của cậu, thầm nghĩ mình phải chạy thật xa qua đâu nên không khỏi tủi thân, kéo cậu lại nói: “Cậu khoan hãy đi! Tôi hỏi cậu chút chuyện đã.”

Ngụy Như Phong cau mày nói: “Chuyện gì vậy?”

Lâm San bĩu môi: “Cậu ghét tôi phải không? Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu, mọi người cùng chơi với nhau, không có ý gì khác.”

Ngụy Như Phong có chút lúng túng nhìn cô nói: “Tôi thực sự rất bận, chị có nhiều bạn học như vậy, chị chơi cùng bọn họ không được sao?”

Lâm San đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Vậy cậu không có bạn bè gì hả?”

Ngụy Như Phong lắc đầu nói: “Tôi ở với chị, cần bạn bè làm gì?”

“Không giống nhau! Hơn nữa chị cậu có thể ở cùng cậu cả đời ư?”

“Sao không được?”

“Thì không được là không được chứ sao! Chẳng lẽ chị cậu không lấy chồng, cậu không cưới vợ?”

“Đó là chuyện của hai chúng tôi, không liên quan tới chị!”

Ngụy Như Phong hơi tức giận nói, cậu cũng không thèm không để ý tới Lâm San nữa, quay đầu trở lại.

Lâm San nhìn bóng lưng của cậu, tức giận nói: “Đồ bệnh!”

Hôm sau vừa mới lên lớp, Lâm San liền bám riết Hạ Như Họa hỏi: “Em trai cậu bị sao á? Nhìn mặt mày tướng tá ngon lành mà sao cư xử chẳng giống người thường gì cả?”

“Cậu nói cái gì đó? Như Phong chẳng có vấn đề gì cả.”

Hạ Như Họa mất hứng nói.

“Còn bảo không? Tớ hỏi cậu ta có muốn kết bạn với tôi không, cậu ta lại nói ở cùng cậu là đủ rồi! Này, cậu có phải là chị của cậu ta thật không đấy? Sao tớ cảm thấy cậu ta đối với cậu cứ thế nào ấy!”

“Lâm San! Cậu nói bậy nói bạ gì đó? Em ấy là em trai tôi, từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, thế thì sao nào? Cậu đừng có nói lung tung!”

Mặt Hạ Như Họa đỏ lên nói.

“Sao thế, chột dạ à! Ai biết mấy người thế nào! Tôi thấy mấy người đều bệnh bệnh như nhau!”

Lâm San lầm bầm về chỗ ngồi.



Ngày hôm đó, lần đầu tiên Hạ Như Họa không chú ý nghe giảng, trống ngực đập thình thịch thình thịch rất lợi hại.

Buổi tối về đến nhà, Hạ Như Họa xụ mặt không thèm để ý tới Ngụy Như Phong.

Lúc đầu Ngụy Như Phong còn chưa phát hiện ra, sau đó tới lúc đi nấu cơm cô cũng không lên tiếng, cậu liền chạy tới giúp: “Chị, để em nhặt rau cho!”

Hạ Như Họa né tránh cậu, đem rổ rau đi vào phòng, Ngụy Như Phong đứng ở cửa ngăn cản cô, lo lắng hỏi: “Sao thế? Không vui?”

Hạ Như Họa không trốn được nữa, ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên phát hiện Ngụy Như Phong rất tuấn tú, lưng dài vai rộng, cửa nhà này đã sớm thấp hơn cậu.

Ngụy Như Phong thấy cô nhìn mình thấn sững sờ, hơi mất tự nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy, hỏi chị đấy, sao lại không vui?”

Hạ Như Họa đẩy cậu ra, đặt rổ rau xuống đất nói: “Em nói bậy nói bạ gì với Lâm San?”

“Chị ấy tới tìm em, nói kết bạn gì đó, em không thích qua lại với chị ấy.

Chị ấy kể lại với chị à?”

Ngụy Như Phong nghe thấy chuyện của Lâm San, cảm thấy đúng là chuyện không đâu, tiện tay tấy quả dưa chuột, quẹt quẹt rồi ăn.

“Em không thích chơi với cậu ấy thì thôi, nói với chị làm gì? Cái gì mà mãi mãi ở cạnh nhau, người ta sẽ nghĩ thế nào chứ! Nói mà nói cũng không rõ ràng nữa!”

Lòng Hạ Như Họa khó chịu, không rõ là vì Lâm San lén lút gặp Ngụy Như Phong nói chuyện, hay là bởi vì Ngụy Như Phong lén lút gặp Lâm San nói chuyện, cảm giác đó rất kì quặc.

“Em không nói dối đâu, em thực lòng nghĩ như vậy!”

Ngụy Như Phong nghiêm túc nhìn Hạ Như Họa nói.

“Vớ vẩn…nói bậy!”

Tim Hạ Như Họa đập càng nhanh, quay đầu ra chỗ khác không dám nhìn cậu.

“Vậy chứ chị nghĩ thế nào?”

Ngụy Như Phong lập tức đứng lên nói.

“Ăn cơm đi! Không nói chuyện này nữa!”

Hạ Như Họa cảm thấy lòng mình rối bời.

“Không được, chị phải đồng ý với em, chúng ta không thể xa nhau!”

Ngụy Như Phong đoạt lấy cái bát trong tay cô, bình tĩnh nhìn cô nói.

Hạ Như Họa đột nhiên cảm thấy ánh mắt của cậu vô cùng nóng bỏng, nhiệt độ xuyên qua mắt của Ngụy Như Phong truyền tới toàn thân cô, khiến cho cô thấy mình như bị thiêu đốt.

“Được rồi được rồi, chị đồng ý với em.”

Hạ Như Họa hoảng hốt đáp, cô không hiểu rõ yêu cầu của Ngụy Như Phong rốt cuộc là có ý gì, chỉ cảm thấy thái độ của cậu không giống bình thường, có thể một chuyện gì đó đã âm thầm sinh ra giữa lúc cô còn nửa tỉnh nửa mê, mà Ngụy Như Phong nhất định đã hiểu được những chuyện mà Hạ Như Họa chưa kịp hiểu.

Ngụy Như Phong như trút được gánh nặng, nở nụ cười sáng lạn, cậu đơm cho mình một bát cơm to, ăn rất ngon lành.

Thật ra thì Ngụy Như Phong càng sợ hai người họ thay đổi hơn cả Hạ Như Họa.

Cậu không tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao nếu không có Hạ Như Họa, đối với cậu mà nói, có thể đó không còn là cuộc sống nữa.