Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hóa Long Ký

Chương 5: Vô vọng




Chương 5: Vô vọng

Biển xanh trống trải, phản chiếu mấy đám mây lưu thưa bay vội.

Thánh nữ sau khi thu lấy túi trữ vật của Mộc Hy liền cưỡi lên Bối Giáp Thử, toàn thân con vật nhanh chóng nổi lên ánh vàng, ầm vang một cái nó liền hóa thành một tia sáng chở theo chủ nhân bay mất.

Mộc Long thỏa mãn nhìn vùng biển nhuộm đỏ máu một cái rồi cũng bay đi theo, vùng biển này rất nhanh lại trở nên yên tĩnh như vốn có.

Không biết qua bao lâu, một con chim biển chao mình xuống nước rồi lao lên với một con cá trong mỏ. Như phát hiện điều gì, nó dùng đôi mắt nhỏ xíu chăm chăm nhìn vùng biển trước mặt.

Nước biển xanh nhạt, trong vắt, lăn tăn theo từng gợn gió. Đột ngột, một đốm sáng nhỏ hiện ra trong làm nước, đung đưa một chút, nó bay lên mặt biển.

Con chim bị nước biển bắn tới làm cho hoảng hốt, cất đôi cánh trắng tinh bay đi.

Đốm sáng nhấp nháy như đom đóm, dùng mắt thường cũng có thể nhận ra nó đang tắt dần. Thính lình, từ đốm sáng phát ra tiếng nói già nua: “ Tiểu mỹ nhân thật độc ác!”

Đốm sáng này chính là nguyên thần của Mộc Hy, đúng hơn là một phần nguyên thần của Mộc Hy.

Còn nhớ Mộc Hy lúc còn trẻ vô tình phát hiện một hang động cổ gọi là Bán Thiên Động, từ bên trong đoạt được không ít công pháp bí thuật mới có thể tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay.



Trong số những công pháp bí thuật mà Mộc Hy tìm thấy bên trong Bán Thiên Động, quý giá nhất không thể nghi ngờ chính là một môn pháp thuật tên là Định Hồn Phân Mệnh.

Sở dĩ nhắc tới Định Hồn Phân Mệnh thuật vào lúc này bởi nhẽ Mộc Hy có thể lừa trời gạt đất, thoát được một mạng chính là nhờ thuật này.

Công dụng của Định Hồn Phân mệnh thuật chỉ có một, đó chính là phân tách nguyên thần ra làm đôi.

Phân tách nguyên thần, bốn chữ đơn giản nhưng lại là điều mà chúng tu sĩ ngày ngày đi mây về gió không tài nào tưởng tượng nổi.

Nói rõ hơn, Định Hồn Phân Mệnh thuật có thể phân tách Mộc Hy thành hai cá thể độc lập, hai cá thể mới này có cùng suy nghĩ, cùng cảm xúc, chúng đều mang đầy đủ tính cách, ký ức của Mộc Hy, nói cách khác, hai cá thể mới này đều là Mộc Hy. Tất nhiên chỉ là có thể mà thôi, nhưng chừng đó đã đủ nghịch thiên.

Có lẽ cũng bởi vì quá nghịch thiên, tu sĩ thi triển Định Hồn Phân Mệnh cần hiến tế toàn bộ máu thịt của mình, cần tự tay chém nát nguyên thần bản thân, đáng nói là trả giá lớn như vậy nhưng tỉ lệ thi triển thành công môn pháp thuật này cũng không quá một phần mười.

Thêm một điều nữa, Định Hồn Phân Mệnh chỉ có thể thi triển một lần duy nhất trong đời, điều này được nhấn mạnh không ít lần trong ngọc giản ghi chép.

Giây phút nhìn thấy nữ tử kia, Mộc Hy đã biết bản thân phen này thoát không được. Dứt khoát hắn cũng không thèm chống trả, hiến tế thân thể thi triển Định Hồn Phân Mệnh thuật.

Buông tay đánh cược một phen, hắn thành công phân nguyên thần ra làm hai, một phần nhỏ ẩn nấp dưới biển, phần lớn hơn thì để thánh nữ bóp nát.



Nên biết tu tiên giới ngày nay sớm đã không còn phồn hoa như thời thượng cổ, Mộc Hy sống gần 200 năm cũng chưa từng nghe qua chuyện gì liên quan tới pháp thuật phân tách nguyên thần, tin đồn cũng không, Thánh Nữ kia hẳn cũng không nghĩ tới Mộc Hy lại sở hữu môn thượng cổ thần pháp này. Sau khi tiêu diệt mảnh nguyên thần lớn của Mộc Hy, nàng ta cũng không suy nghĩ gì nữa mà nhanh chóng rời đi.

Tất nhiên giữ được mạng nhỏ nhưng cái giá Mộc Hy phải trả thật cũng quá đắt, nguyên thần không thể rời khỏi thân thể quá lâu nếu không sẽ tiêu tán mất, mảnh nhỏ nguyên thần Mộc Hy càng là bởi vì suy yếu quá độ cho nên tốc độ tiêu tán càng nhanh. Rời khỏi nhục thân đã lâu, thời gian chừa lại cho Mộc Hy không nhiều, lựa chọn duy nhất của hắn lúc này là đoạt xá.

Đoạt xá nói dễ hiểu thì chính là cho nguyên thần bản thân nhập vào cơ thể một kẻ khác rồi thông qua bí pháp chiếm lấy cơ thể này mà sống tiếp.

Tất nhiên loại chuyện nghịch thiên này không thể không có hạn chế, chỉ có đoạt xá tu sĩ có tu vi thấp hơn bản thân rất nhiều mới có cơ hội thành công? Nếu làm trái điều trên thì thế nào ư? Một chữ thôi, c·hết!

“ Biển cảnh mênh mông, biết tìm đâu ra tu sĩ mà đoạt xá đây!” Cảm nhận gió mát thổi qua cũng kèm theo một trận đau rát, Mộc Hy thở dài một cái liền tùy ý bay đi. Trở về theo đường cũ là không được, vùng biển này lại quá hoang vu, nơi tu tiên giả tập trung gần nhất cũng là xa không thể với, nói thật Mộc Hy không nghĩ bản thân có thể sống qua một kiếp này.

Nguyên thần rất mong manh, nếu không có gì bất ngờ thì nửa ngày nữa mảnh nguyên thần bé tí này sẽ tiêu tan trong thiên địa, khi đó thì Mộc Hy thật sự c·hết rồi. Dù chỉ sống được mấy tháng nữa nhưng mấy tháng cũng là sống, hắn còn không muốn c·hết bây giờ.

Thời tiết trên biển thật thất thường, bỗng nhiên thiên địa tối sầm lại, từng đám mây đen không biết từ đâu ứa ra che kín nửa bầu trời. Gió thổi, mưa rơi, đợt đợt sóng to cuồng vũ, nhìn kỹ có thể thấy giữa đám đám sóng to, một đốm sáng nhỏ xíu, mờ nhạt đang lung lay theo từng đợt gió.

Loạn Tinh Hải rất lớn, vô cùng lớn, thuyền chạy mấy tháng liền vẫn không gặp đất liền cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Mộc Hy là là mặt nước bay đi rất lâu vẫn không có thu hoạch gì, đập vào mắt vẫn chỉ là một màu xanh đến nhức mắt.

“ Đừng nói là tu sĩ, bóng người cũng không có! Ông trời thật sự muốn tuyệt mệnh của lão già này sao? Người thấy ta quá tham lam, sống lâu như vậy rồi mà lại không buông bỏ được mấy tháng tuổi thọ.” Ý nghĩ đã bắt đầu hỗn loạn, Mộc Hy cũng không còn cố chấp không buông mà nhìn trời thở dài. Có lẽ đến ông trời cũng thất hắn sống quá lâu rồi.



Thả mình bay theo gió, cảm nhận sự sống từng chút bay đi, Mộc Hy ngược lại cười một tiếng, tiếng cười như có như không, như buồn như tủi lại hào sảng không thôi. Mười tuổi tu hành, nếm muôn vàn gian khổ vượt ngàn vạn trông gai, giống như đem đầu dắt bên thắt lưng, tùy thời đều có thể c·hết, hắn đánh đổi nhiều như vậy để làm gì? Cuối cùng cũng không phải cũng giống như chúng dân đen kia, tan biến theo gió biển hay sao.

Biết thế! Biết Thế!

Sấm nổ ầm vang, xét đánh sáng lóa cả đất trời, một đợt sóng mảnh đánh nguyên thần Mộc Hy bay lên cao. Đốm sáng vốn đã gần như trong suốt lại hiện lên vô vàn vết nứt như mạng nhện.

Sinh mệnh Mộc Hy thật sự đã tới cuối đường! Thật sự!

Bỗng nhiên cuối mắt hiện lên một chấm đen, đốm sáng rung mạnh. Chỉ là rất nhanh tiếng nói già nua chát chúa vang lên: “ Ảo giác sao? Đúng là sắp c·hết rồi thì cái gì cũng có thể nhìn thấy. Đảo thì sao chứ! Biển cả không thiếu nhất chính là đảo hoang.”

Nước biển vung lên che kín đốm sáng, Mộc Hy đằm mình vào biển cả như thời còn nhỏ.

Bỗng nhiên, nước biển nổ tung, đốm sáng lóe lên như lá đỏ mùa thu, rung lắc đi về phía hòn đảo.

Tưởng như tâm đ·ã c·hết nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy chấm đen nhỏ xíu ngoài xa, thứ gì đó lại bùng lên trong linh hồn Mộc Hy. Có lẽ từ trong sâu thẳm, hắn nghĩ biết đâu chấm đen kia thực sự là một hòn đảo, bên trên có một tên tu sĩ xấu số nào đó.

Mỗi nơi chấm sáng bay qua đều để lại một chuỗi những bụi sáng cực nhỏ. Như đã trải qua cả đời người, Mộc Hy cuối cùng nhìn tới trên đầu chấm đen.

Đây là một tảng đá trồi lên trên mặt biển, lớn nhỏ chỉ như căn phòng, một ngọn cây cũng không có....Không cam lòng, rà soát từng tấc đất đá, ngoại trừ một tổ trứng rắn ra thì không còn sinh vật sống nào khác, nguyên thần Mộc Hy cuối cùng cũng chịu dừng lại, thẫn thờ nhìn ra biển.

“ Cũng coi như có mảnh đất để an nghỉ….!”