Chương 4: Tan xương nát thịt
Cơn gió xanh thổi tan bàn tay lửa, biển xanh gập ghềnh đôi chút liền trở lại bằng phẳng như gương.
Bối Giáp Thử không còn chạy trốn nữa mà nổi lên mặt nước, bên cạnh nó, hai bóng người trống rỗng xuất hiện. Bọn họ có có một nam một nữ, đều chân không đứng trên mặt biển, rõ ràng đều là tu tiên giả.
Nữ tử mặc cung trang rõ ràng là người đầu, nàng ta đau lòng vuốt ve Bối Giáp Thử, u oán như nàng tình nhân bị người yêu bỏ rơi nói: “ Đạo hữu cũng thật là! Tiểu Hoàng nhà ta đáng yêu như vậy lại bị ngươi đánh tới dở sống dở c·hết thế này, thật tội nghiệp.”
Cách đó vài trăm m, Mộc Hy nhăn mày, đến lúc này nếu còn không rõ có người dùng yêu thú để nhử hắn tới đây thì đúng là hổ thẹn với mái đầu bạc này. Cũng khó trách thần thông con Bối Giáp Thử kia mạnh như vậy, hóa ra là linh thú của người ta, chỉ là không biết đối phương là ai mà lại dám lấy địa yêu tộc làm linh thú.
Chỉ là điều bất ngờ hơn nữa là người đàn ông còn lại, kẻ này mặt ngọc mày ngài, mắt sáng như sao, miệng nhếch lên khó hiểu, thình lình chính là Mộc Long.
“ Các ngươi muốn làm gì lão già sắp c·hết này? C·ướp sao?” Phủi đi lớp bụi nơi ống tay, Mộc Hy cười hỏi.
Dù bên người có trúc cơ cao thủ bảo vệ nhưng Mộc Long vẫn có chút sợ hãi, mặt mày nhăn nhó dữ tợn, hắn hét: “ Lão già đừng làm bộ làm kịch nữa, ngươi lập Mộc Hổ lên làm tộc trưởng cũng thôi đi vậy mà còn dùng Phản Huyết Nghịch Mệnh Chú nguyền ta, đúng là lòng dạ như lang như sói. Hôm nay có thánh nữ đại nhân ở chỗ này, người đừng mong toàn mạng rời khỏi.”
Nhớ lại lúc Thánh Nữ lấy ra từ trong người hắn một con con trùng máu, Mộc Long vẫn sợ hãi không thôi. Nếu không có Thánh Nữ đại nhân ra tay cứu giúp, ngày hôm sau thôi hắn sẽ c·hết bất đắc kỳ tử trong lúc tu luyện, đáng sợ là người ngoài nhìn vào sẽ thấy hắn chẳng qua là tẩu hỏa nhập ma mà c·hết chứ không biết có người ám toán. Môn chú thuật này thật sự là âm hiểm, âm hiểm tới cùng cực.
Thánh Nữ? Mộc Hy đưa mắt nhìn nữ tử mặc cung trang, nàng ta có làn da trắng như sữa bò, mái tóc đỏ rực như lửa, mặt mày tinh xảo như đồ mỹ nghệ, quả là mỹ nhân hiếm thấy, chỉ là không ngờ người này lại giúp Mộc Long, một luyện khí đỉnh phong bình thường.
Không chút giữ gìn hình tượng, Thánh Nữ mở miệng cười lớn: “ Ha..aa! Nói nhiều như vậy làm gì! Lão già âm hiểm, chịu c·hết đi.”
Dứt lời, nàng ta xoay mạnh người, mây máu đỏ rực liền ào ào chui ra khỏi thân thể, chớp mắt cái đã bao phủ lấy không gian mấy chục m vuông xung quanh.
Mộc Hy biết phen này không xong, nữ tử kia tu vi cũng là trúc cơ sơ kỳ, Mộc Long thì không tính nhưng bên cạnh nàng ta còn có một con Bối Giáp Thử khó xơi trợ giúp, bản thân lại bởi vì trận chiến lúc nãy mà hao tổn không ít.
“ Mạng già này dù sao cũng không sống nổi bao lâu nữa? Tiểu mỹ nhân hăng hái như vậy làm gì?” Dù c·hết cũng phải cắn đối phương một miếng, Mộc Hy sang sảng cười, lật tay liền lấy ra một xấp giấy vàng. Tiếp theo hắn cũng không thèm nhìn mà ném xấp giấy về phía đối phương, cơ thể không ngừng bay ngược ra sau nhằm giữ khoảng cách.
Xấp giấy bay tới trên đầu mây đỏ liền lấp lóe ánh vàng, đùng một cái, mỗi tờ giấy liền biến thành một hòn đá to như căn phòng. Nhất thời đá rơi như mưa, mây đỏ b·ị đ·ánh ra vô vàn lỗ hổng.
Không ngờ mây đỏ vần vũ như điên, không mất mấy giây liền trở về như ban đầu. Chưa hết, tiếp theo mây đỏ lắc cái biến thành một bàn tay khổng lồ vồ tới Mộc Hy, tốc độ uy thế đều làm cho người ta khó thở.
Mặt biển bị đẩy lõm xuống thành hình chiếc phễu, ánh đỏ bao phủ khắp không gian. Dường như trên trời dưới đất chỉ còn bàn tay màu máu kia, không thể chống lại.
Cơ thể bị áp chặt xuống mặt biển, mặt Mộc Hy có chút trắng. Sấp Hóa Thạch phù kia là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất hắn có thể thi triển vào lúc này vậy mà không đem lại cho đối phương chút thương tổn.
Bàn tay máu đã vồ tới trước mắt, tính mạng đã lâm nguy, Mộc Hy vậy mà không những không chống cự còn chọc thẳng cánh tay phải vào ngực mình rồi móc ra trái tim nóng hổi.
Đúng lúc này bàn tay khổng lồ đánh tới.
Ầm….mm…mm..mmmmmmm!
Trời đất nổ vang, mặt biển b·ị đ·ánh ra một cái động sâu ngòm, vô vàn nước biển b·ị đ·ánh thẳng lên trời, tưởng chừng chốc lát sẽ chọc thủng tầng mây.
Xác động vật biển nổi lên lềnh bềnh, từng cơn s·óng t·hần cao hơn chục mét nối đuôi không dứt. Bàn tay đỏ rực đánh xong một chiêu liền nhốn nháo không ngừng, gầm lên một tiếng liền biến mất để lộ hai người một thú bên trong.
Thánh nữ cau lại mày ngài, tuy nàng ta vừa ra tay đã đánh ra chiêu mạnh nhất nhưng đối phương dù sao cũng là trúc cơ lâu năm, làm sao một chiêu cũng không đỡ nổi như vậy.
Chỉ là rất nhanh, nàng ta lắc lắc đầu, cười dài, đối phương dù sao cũng đã gần trời cuối đất, lại vừa liều mạng chiến đấu với bối giáp thử, không đỡ nổi một chiêu chẳng phải là hiển nhiên. Suốt ngày tiếp xúc với bọn quái vật trong giáo, nàng ta quả thật đã đánh giá quá cao chúng tu tiên giả rồi.
Bên cạnh, cảm nhận khí tức hủy diệt xung quanh, Mộc Long cảm giác như hai chân muốn nhũn. Chỉ là khi nhìn mặt biển nổi lềnh bềnh chút máu thịt còn sót lại của lão già kia, hưng phấn liền thay thế cho sợ hãi, trúc cơ thì sao chữ, cuối cùng không phải cũng c·hết trong tay ta. Lại nói hắn vốn ra không nên xuất hiện ở chiến trường của trúc cơ tu sĩ như này nhưng bởi vì muốn tận mắt chứng kiến lão già kia c·hết đi cho nên hắn đã đau khổ cầu xin thành nữ đem hắn đi cùng. Đáng giá! Rất đáng giá!
Hý…y..y!
Bối giáp thử nghêu ngao kêu một cái, nó ngược lại cũng không nghĩ nhiều như hai người. Tung mình lên cao, nó dễ dàng cắn chặt đóm sáng cực nhỏ đang cố bỏ chạy cách đó không xa rồi đi tới dưới chân thánh nữ, chờ đợi khen thưởng.
Đốm sáng chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay cái, toàn thân đỏ rực, lúc này đang lấp lóe không yên như sắp diệt, đây chính là nguyên thần của Mộc Hy.
Nguyên thần chính là do linh hồn cô đọng mà thành, đối với tu tiên giả thì đây chính gốc rễ của sự sống, nguyên thần còn tức là còn sống, nguyên thần không còn tức là đ·ã c·hết, không có ngoại lệ.
Nguyên thần của tu sĩ cấp thấp cũng không có chiến lực gì, thậm chí sức lực chạy trốn cũng không có cho nên cấp thấp tu sĩ sẽ không dễ dàng cho nguyên thần rời khỏi cơ thể. Còn Mộc Hy ngay cả cơ thể cũng đã b·ị đ·ánh nát, nguyên thần xuất khiếu hoàn toàn là bắt buộc.
Thánh Nữ âu yếm nhìn chuột yêu, nhẹ nhàng vuốt ve nó, miệng ngược lại phun ra lời cay độc: “ Thế nào lão già? Sắp c·hết cảm giác thế nào?”
Đốm sáng nằm giữa hàm răng kinh tởm của con chuột, lấp láy mấy cái liền truyền ra tiếng nói già nua: “ Thật không tệ! Chỉ là lão già này sắp c·hết vẫn có chút thắc mắc, tiêu mỹ nhân có thể giải đáp?”
“ Vẫn nói kính lão đắc thọ, huống chi là một lão già sắp c·hết! Hỏi đi?” Thánh nữ vuốt ve mái tóc đen, cười hiền hòa nói, giống như trước mắt không phải kẻ thù một mất một còn mà là bạn bè lâu năm vậy.
" Khụ..khụ. Tiểu mỹ nhân không biết vì sao lại giúp đỡ tiểu tử Mộc Long, ra tay với lão già này? Chúng ta không phải xưa nay chưa từng gặp mặt hay sao?"
" Xuống hỏi diêm vương đi!" Không nửa chút do dự, Thánh Nữ siết chặt bàn tay, nguyên thần Mộc Hy liền vỡ tan thành vô vàn đốm sáng tí hon rồi biến mất trong thiên địa, không để lại chút dấu vết.
Gió mát thổi qua cuốn theo mùi tanh tưởi.
“ Trúc cơ thì sao? Cũng chỉ là sống lâu một chút thôi! Kim đan không thành chung quy cũng chỉ là sâu kiến.” Giọng nói trong veo văng vẳng, khuôn mặt xinh đẹp của thánh nữ hiếm khi thu lại nụ cười.
“ Thánh nữ đại nhân tư chất thượng đẳng lại có Thánh giáo tượng trợ, kim đan chỉ là sớm muộn.” Mộc Long ha hả cười. Mộc Hy đ·ã c·hết, mộc gia con không phải đồ trong túi của hắn.
“ Tiên lộ gian nan, tiểu bối như ngươi không hiểu.”