Chương 34: Bị đánh lén
Chóp mũi truyền tới thứ hương hoa nhợt nhạt, Mộc Hy lần mò trong trong làn sương tím, khó khăn tiến về phía trước.
Không thể không nói Yên Tử Sương quả nhiên danh bất hư truyền, ở bên trong, thần thức của Mộc Hy không thể rời xa cơ thể quá 20m, tầm nhìn dù có Thiên Lý Phù trợ giúp cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn xa 50m là cùng. Đối với kẻ tu hành thường ngày quen phất tay lấy mạng địch ngoài trăm dặm thì việc này thực sự là một bất tiện vô cùng to lớn.
Vẫn nói trăm nghe không bằng một thấy, tiến vào rồi mới hiểu Song Giao Động thực rất rộng, đứng trong Yên Tử Sương, Mộc Hy thậm chí còn không nhìn thấy trần động hay vách động, bây giờ hắn giống như đơn giản là đứng giữa một không gian bao la trôi nổi đầy sương tím.
Chỉ là không hiểu sao từ giây phút bước chân vào Yên Tử Sương, Mộc Hy luôn có một cảm giác hãi hùng kh·iếp vía, bước chân trong vô thức cũng tiếp cận đám đồng bọn hơn đôi chút.
Có lẽ là do cái gọi là linh cảm, Mộc Hy bỗng chốc có chút hối hận vì đã đi vào Song Giao Động này!
“ Tại sao lại yên ắng như vậy?” Giọng nói ồm ồm, phiêu miểu truyền tới từ bên cạnh.
Mộc Hy có thể lờ mờ thấy được người vừa lên tiếng là Bối Hùng, hắn thực ra cũng đang có thắc mắc này. Dù sao thì bất cứ ai cũng đều nghĩ bên trong Song Giao Động nguy hiểm trùng trùng, vừa bước vào liền phải liều mạng chiến đấu. Vậy mà bọn Mộc Hy tiến vào động đã gần nửa ngày vẫn chẳng thấy động tĩnh gì!
“ Có lẽ Hải Nghĩ nơi đây đã bị những kẻ tới trước g·iết hết rồi! C·hết tiệt! Nói không chừng bọn chúng đã tìm thấy Bách Độc rồi cũng nên, ta đã nói phải sớm một chút vào Song Giao Động mà!” Vẫn là Bối Hùng, lần này hắn tự trả lời câu hỏi của bản thân vừa đem ra, giọng điệu ngược lại còn có chút mất bình tĩnh.
Không ai đáp lại! Nói không chừng dù là đám người La Thiên Chính hay bọn Mộc Hy đều bị cái bất an không biết từ đâu chui ra nuốt chửng rồi, chẳng còn tấm trạng nào mà đáp nữa.
Không khí ngày một nặng như chì, chỉ có tiếng bước chân dồn dập lờ mờ vang trong làn trước lạnh buốt.
Bỗng nhiên họ Mộc nghe thấy mấy tiếng động rất nhỏ, tưởng bản thân nhầm lẫn, hắn lắng tai nghe ngóng.
Sột soạt!
Sột soạt!
Không còn nghi ngờ gì nữa, xung quanh có tiếng chân bước trên cát.
“ Cẩn thận!”
Không chút báo trước, sương tím vỡ tung ra từng hố nhỏ, hàng ngàn những sinh vật chỉ nhỏ bằng nắm tay điên cuồng lao ra, không gian yên ả lập tức bị những tiếng kêu ngọn hoắt đâm thủng.
Mắt trừng lớn, Mộc Hy thấy rõ ràng những sinh vật nhỏ thó không mời mà tới này, đó là những con kiến khổng lồ màu xanh nhạt, tám chân, bốn mắt, lưng mọc gai nhọn, nổi bật trên chiếc đầu nhỏ xíu là cặp răng nanh lớn như ngón tay cái, ngoại hình tuy không kinh tởm đi đâu nhưng hàng ngàn sinh vật như này lúc nha lúc nhúc t·ấn c·ông tới, dù là Mộc Hy cũng bất giác lùi lại đôi chút.
Những con kiến khổng lồ này chính là Hải Nghĩ!
Bất ngờ trong thoáng chốc, chúng tu tiên giả cùng yêu tu lập tức phản ứng, chốn tối tăm nằm sâu dưới đáy điểm đùng đoàng nổ tung từng đám ánh sáng kinh diễm.
Từ sớm đã chuẩn bị cho trường hợp này, Mộc Hy không chút hoang mang triệu hồi một màn sáng mỏng bảo vệ bản thân, miệng lớn há to phun ta từng đám cầu lửa.
Ánh đỏ bập bùng, nước biển sủi bọt nóng.
Cầu lửa cắt xuyên nước biển lạnh giá, t·hiêu r·ụi đám đám Hải Nghĩ kinh tởm.
Xung quanh là nước biển, hiển nhiên hoả thuộc tính thần thông sẽ bị yếu đi không ít. Chỉ là Hải Nghĩ tính ra cũng không mạnh, nhất thời không thể tới gần Mộc Hy nửa bước.
Tình huống những kẻ xung quanh cũng không khác lắm, dù sao nếu không có chút bản lĩnh thì ai dám vào Song Giao Động này!
Chỉ là đám người, yêu rất nhanh không ung dung nổi nữa! Hải Nghĩ giống như mưa, đốp đốp phá vỡ màn sương mà xông tới không thôi, điều đáng sợ chính là ngoài xa, xa tới nỗi bọn Mộc Hy không nhìn thấy, rốt cuộc còn có bao nhiêu Hải Nghĩ đang đứng chờ!
Ừ thì ai cũng biết Hải Nghĩ là loài sống bầy đàn, số lượng nhiều vô cùng nhưng tự thân trải nghiệm rồi mới rõ ba từ nhiều vô cùng này đáng sợ tới mức độ nào.
“ Mọi người bình tĩnh! Chúng ta vừa đánh vừa tiến về phía trước.” Không nhanh không vội, Ngô Minh lên tiếng.
Trước khi vào, bọn người, yêu đã sớm bàn tính phương thức đối phó với tình huống trước mắt. Nghe Ngô Minh lên tiếng, ai lấy nếu nhanh chóng nhanh chân thu nhỏ trận hình, theo họ Ngô lần mò về phía trước.
Cứ thế, Hải Nghĩ một bên điên cuồng lao tới, bọn Mộc Hy một bên chỉ thủ không công, chậm rãi tiến về phía trước.
Tình huống trước mắt thật có chút nguy hiểm nhưng cũng không ai nao núng, dù sao thì một con Hai Nghĩ chỉ mạnh ngang hổ dữ chốn phàm nhân, nhiều thế nào đi nữa cũng không mạnh tới mức lấy được mạng bọn hắn.
Mỗi tấc tiến lên đều dẫm lên đống đống xác Hải Nghĩ, chậm rì rì đi về phía trước nửa ngày, Hải Nghĩ vẫn liều mạng t·ấn c·ông, chỉ là khí thể bọn Hải Thú này đã yếu hơn không ít nếu đem so với ban nãy.
Hẳn đợt t·ấn c·ông trước mắt sẽ sớm trôi qua mà thôi!
Tính đến lúc này thì trên người Mộc Hy vẫn không chút thương thế, ngoài trừ pháp lực tiêu hao quá nhiều thì cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên đây là hắn không chút tiếc rẻ lấy phù lục ra sử dụng, dù sao thì Mộc Hy cũng chỉ là một tiểu yêu nhất giai trung kỳ không hơn không kém.
“ Bọn Hải Nghĩ sắp rút lui rồi! Mọi người kiên trì thêm chút nữa!” Thân hình bị đám Hải Nghĩ che khuất nhưng âm thanh của Ngô Minh vẫn vang rõ mồn một.
Tuy nhiên đáp lại lời họ Ngô cũng không phải là đồng bọn!
“ Đúng là oan gia ngõ hẹp! Tiểu sinh đã trốn vào đây rồi mà các người vẫn không buông tha?” Tiếng nói phiêu miểu không biết truyền ra từ đâu, lơ lửng bay khắp. Giọng nói tuy rất dễ nghe nhưng hận thù chất chức bên trong dù là đứa trẻ con cũng có thể cảm nhận rõ mồn một.
“ Bách Độc Thư Sinh!” Mộc Hy bất giác thất thanh, không thể sai được, tiếng nói vừa rồi chính là của Bách Độc Thư Sinh.
Xung quanh, ai nấy bất giác đều căng cứng thần, dù sao thì Bách Độc mới là mục đích tối thượng của chuyến đi này.
Yên ắng, ngoại trừ đám Hải Nghĩ vẫn lúc nha lúc nhúc t·ấn c·ông thì không thấy thêm được gì.
Bỗng nhiên, không chút báo trước, Yên Tử Sương trước mặt Mộc Hy bỗng chốc xoay tròn, một chiếc quạt giấy xanh biếc cấp tốc lao ra, đâm thẳng tới khuôn mặt đỏ rực của họ Mộc.
Quạt giấy không lớn, không hoa mỹ đi đâu nhưng qua lại như gió, xoáy nát nước biển, uy lực vừa nhìn liền biết không phải chuyện đùa.
Đòn đánh lén bất ngờ làm Mộc Hy có chút trở tay không kịp, cơ thể quá cỡ cấp tốc lui lại phía sau, không kịp nghĩ nhiều mà một mạch phóng ra 3 tờ Hỏa Khiên Phù.
Ánh lửa bập bùng, ba luồng lửa đỏ cuộn tròn lại với nhau rồi hóa thành một cái đầu rồng đỏ rực, chuẩn xác cắn tới chiếc quạt giấy.
Nước biển sục sôi, quạt giấy nhìn như mỏng manh nhưng khi v·a c·hạm lại làm đầu rồng lắc lư tán loạn, bên tai vang lên từng tiếng kiếm minh không dứt.
“ Cẩn thận!” La Thiên Chính nhanh như chớp triệu hồi ra 7 con Hải Sư, dõi mắt nhìn quanh, chỉ khổ không thu hoặc được gì.
Quạt giấy một kích đánh lén không thành liền cấp tốc lui về, Mộc Hy sầm mặt nhìn quanh nhưng cũng không tài nào tìm tới kẻ đánh lén.