Chương 33: Tiến vào Song Giao Động
Không biết bao lâu rồi lối vào Song Giao Động mới lại náo nhiệt, tấp nập như thế này. Tu tiên giả, yêu tu chiếm lấy hết chỗ của tôm cá, đứng đầy trên những rạn san hô đủ màu dài tít tắp, nơi xa, lục đục có bóng đen chạy tới.
Bách Độc vẫn chưa có tư cách làm trúc cơ tu sĩ cùng nhị giai yêu tu chú ý, nơi đây chỉ có luyện khí kỳ cùng nhất giai tiểu yêu xuất hiện, tuy vậy nhiều kẻ tu hành đằm đằm sát khí tụ tập cùng một chỗ cũng đủ làm dã thú nơi đây chạy mất tăm, không gian có chút áp lực.
Năm ngày trước, Bách Độc Thư Sinh bị dồn tới chân tường đành phải trốn vào Song Giao Động. Từ đó tới nay, lối vào duy nhất của động bị vây kín mít, Bách Độc cũng không chịu chui ra. Tất nhiên cũng có khả năng Bách Độc đ·ã c·hết bên trong nhưng đa phần đều không cho là vậy, dù sao một kẻ có thể trốn tránh toàn tu tiên giới truy đuổi sao có thể đơn giản như vậy mà c·hết!
Thời gian càng trôi qua thì người, yêu kéo tới càng nhiều, không ít kẻ đã không nhịn được mà xông vào Song Giao Động. Bách Độc thực chẳng khác nào một cơ duyên hình người, so sánh với điều này, sự hiểm ác của Song Giao Động thật có chút không đáng chú ý.
Tất nhiên dám vào Song Giao Động đều là những kẻ tự phụ tài trí hơn người, hơn nữa còn kéo bè kéo phái mà đi, chỉ là không biết ai trong số này nắm lấy được cơ duyên, ai làm mồi cho hải thú?
Bây giờ, có 3 người 1 yêu đang đứng ngay trước lối vào Song Giao Động, nhìn dáng vẻ hẳn là chuẩn bị đi vào. Bốn kẻ này không ai khác chính là Mộc Hy, Ngô Minh, Ngô Doanh cùng Bối Hùng.
Bối Hùng hết nhìn cửa động đen ngòm trước mắt lại nhìn nước biển xung quanh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “ Các ngươi sợ sao? Sao lại không vào?”
“ Hải Nghĩ là một loài có tính lãnh thổ rất cao, cửa vào Song Giao Động có rất nhiều Hải Nghĩ canh giữ, nếu cứ lỗ mãng xông vào hẳn phải ăn không ít thiệt thòi!” Ngô Minh thở dài, hắn đã nói về vấn đề này không biết bao nhiêu lần rồi!
“ Vậy phải làm thế nào! Chúng ta cũng đâu thể đứng đây mãi.” Bối Hùng xoa đầu.
“ Tất nhiên là không thể đứng đây mãi! Chúng ta là đang chờ những kẻ cũng muốn xông vào Song Giao Động, nhiều người liên thủ lại với nhau cũng có thể tiết kiệm chút tổn hại.” Quay người, Ngô Minh kiên trì giải thích.
Mặc kệ bọn người nói qua nói lại, Mộc Hy bên cạnh mắt nhắm mắt mở, nhìn qua giống như đang ngủ gật.
Song Giao Động là một hệ thống hang động ngầm nằm dưới đáy biển, không những rộng lớn mà còn vô cùng phức tạp, cộng thêm đàn Hải Nghĩ làm tổ trong đó, thật không có quá nhiều kẻ tu hành dám xông vào chỗ này. Đợi nửa ngày, bọn Mộc Hy vẫn chẳng thấy đối tượng liên thủ cùng xông vào Song Giao Động.
“ La Thiên Chính!” Bỗng nhiên Ngô Minh nhìn về phía xa, nhăn mày.
Theo hướng họ Ngô nhìn, có thể thấy một tốp tu tiên giả đang băng băng xông thẳng tới lối vào Song Giao Động, dẫn đầu là một lão già râu đỏ.
Những người khác tạm thời không nói, lão già râu đỏ cưỡi trên một con diều lớn như mái nhà, mặt mũi không giận tự uy, nhìn qua thực có chút khí thế. Đây chính là La Thiên Chính trong lời Ngô Minh.
Sở dĩ họ Ngô vừa nhìn đã nhận ra lão già này bởi nhẽ La Thiên Chính chính là kẻ điều khiển bảy con Hải Sư vây công Bách Độc năm ngày trước. Cũng bởi vì đã từng tận mắt chứng kiến bảy con Hải Sư thi triển thần thông, Ngô Minh đối với lão già họ La này thực sự là e ngại không thôi.
Không quản kẻ khác nghĩ gì, La Thiên Chính dẫn đầu đoàn 6 người tới trước mặt bọn Mộc Hy, nhìn Ngô Minh, lão chắp tay: “ Đạo hữu cũng định vào Song Giao Động hay sao! Chúng ta cũng tính như là người quen, chi bằng cùng liên thủ xông vào?”
“ Tại hạ Ngô Minh, đương nhiên vô cùng nguyên ý liên thủ!” Ngô Minh máy móc cười lớn, hào sảng đồng ý.
“ Vào thôi! Lão tử chán chờ đợi lắm rồi. Mười người chúng ta một chỗ xông vào hẳn không vấn đề gì.” Bối Hùng lại sắn lên tay áo, bước ra.
“ Ta không phải là người!” Vẫy đuôi bơi theo, Mộc Hy thì thầm.
Nói là làm, hai nhóm thế lực sau khi xã giao chào hỏi vài câu liền đi thẳng vào cửa động đen ngòm. Một đợt sóng ngầm quét qua, bọn người, yêu đã không còn bóng dáng.
Gần đó, mấy kẻ không dám vào cũng không muốn đi châu đầu ghé tai thì thầm:
“ Lại thêm kẻ đi vào! Bên trong Song Giao Động hẳn phải náo nhiệt không ít."
“ Mấy ngày qua đã có gần trăm tu tiên giả, yêu tu đi vào đó nhưng tuyệt nhiên chưa thấy kẻ nào đi ra! Ta thấy vẫn không nên bị tiền thưởng làm mờ mắt đi vào đó, dù sao mạng nhỏ mới là nhất.”
" Ta thấy tên Bách Độc Thư Sinh kia sớm đ·ã c·hết mất xác rồi! Các ngươi nhìn, luyện khí đỉnh phong vào Song Giao Động còn phải kết bè kết phái mà vào!"
“.....”
Song Giao Động nguy hiểm thế nào thì ai cũng biết nhưng không phải ai cũng sợ, lục đục có người xông vào, càng ngày càng đông. Cuối cùng thậm chí người, yêu còn nối đuôi nhau mà vào, náo nhiệt không chịu nổi.
Để lại sau lưng không gian sáng sủa cùng những rạn san hô không bao giờ dứt, bọn Mộc Hy thận trọng tiến vào sâu trong Song Giao Động.
Đi được gần 30 phút, Mộc Hy vẫn không phát hiện dị thường gì. Song Giao Động tính ra rất thoáng đãng, đỉnh động cao 10m có thừa, chỉ là đáy biển đã tối, nơi đây còn tối hơn, nhìn qua nhìn lại chỉ thấy lởm chởm đá nhọn.
Trước cơn bão, biển cả luôn yên ả, điều này làm cho họ Mộc lại càng cảnh giác, từng chút đi tới đều thận trọng mười phần.
“ Sao không tha.....” Ngô Doanh vốn định nói gì thì bỗng im bặt. Không biết từ bao giờ phía trước cô nàng đã xuất hiện một làn xương tím nhạt, chầm chậm trôi nổi trong nước.
Không ai bất ngờ, làn sương tím này đã trôi nổi bên trong Song Giao Động từ trước khi bọn người, yêu được sinh ra rồi. Sương tím gọi là Yên Tử Sương, tuy không thể làm tổn thương tới ai nhưng lại có thể ngăn cản thần thức cùng tầm nhìn, vô cùng khó chịu.
Đối với kẻ tu hành thì hô hấp dưới nước không phải là vấn đề, tuy nhiên tầm nhìn vẫn bị ảnh hưởng không ít, cộng thêm điều kiện thiếu sáng nơi đây, chúng tu tiên giả cùng yêu tu phải tới sát Yên Tử Sương mới có thể nhìn kỹ thứ này.
" Ngoài màu tím ra thì cũng không có gì đặc biệt! Cũng không biết thứ quái quỷ này bắt nguồn từ đâu!" Ngô Doanh lần đầu tiên thấy Yên Tử Sương, tò mò.
" Không ai biết Yên Tử Sương bắt nguồn từ chỗ nào! Chỉ là khả năng của nó thì không cần phải nghi ngờ, nghe nói có những chỗ Yên Tử Sương đậm đặc tới nỗi trúc cơ tu sĩ cũng bị ảnh hưởng, không biết là thật hay giả." Ngô Minh ngưng trọng giải thích.
“ Quan tâm thứ này bắt nguồn từ đâu làm gì! Yên Tử Sương có thể ngăn nhìn cản thần thức, lát nữa đi vào các ngươi tốt nhất nên đứng gần nhau một chút!” La Thiên Chính cũng lộ vẻ ngưng trọng, dặn dò. Vừa nói, hắn vừa dán một tấm linh phù lên trán, lập tức mắt y lấp lánh ánh tím, nhìn qua thực có chút bất phàm.
Hiển nhiên bọn người, yêu dám vào Song Giao Động đều đã có chuẩn bị từ trước.
Những kẻ khác theo đó cũng nhao nhao khoe thủ đoạn, riêng Mộc Hy thì không chút tiếc rẻ mà sử dụng một tấm Thiên Lý Phù, lập tức nơi đây bừng sáng lên không ít.
Từng bước, từng bước, màn sương tím nhạt nuốt lấy từng kẻ không biết sống c·hết! Liệu mấy kẻ có thể toàn mạng mà rời đi nơi đây? Nhiều khả năng là không! Dù có cũng không nhiều, vô cùng không nhiều!