Chương 32: Chuẩn bị
Ngô Minh năm nay 35 tuổi, tư chất song linh căn, tu vi luyện khí hậu kỳ, trong hàng ngũ luyện khí cũng coi như là kẻ nổi bật, trúc cơ không phải là không thể. Chỉ tiếc thói đời, hắn không quen không biết, không thân không thích, gia nhập Tam Minh Thương Hội đã gần 20 năm nhưng vẫn chỉ là quản sự quèn, tài nguyên vào tay thực sự ít ỏi tới đáng thương.
Không thời khắc nào mà họ Ngô không nghĩ cách thoát khỏi tình thế này! Đợi vài chục năm, cơ hội cuối cùng cũng đã tới.
Tam Minh Thương Hội tuy nói chỉ là một thương hội nhỏ nhưng cũng có không ít luyện khí đỉnh phong trấn giữ, một trong số đó là La Chiêm.
Vốn chuyện cũng không có gì đáng nói cho tới khi con trai độc nhất của La Chiêm bị Bách Độc Thư Sinh g·iết mất.
Vẫn nói tiên lộ vô tình nhưng mấy ai thức sự dứt được một chữ tình? Con trai độc nhất bị g·iết, La Chiêm cơ hồ là tức giận tới phát điên, bỏ bê công việc mà đi nam về bắc, thề độc không g·iết Bách Độc không làm người.
Ai ngờ Bách Độc thực sự không tầm thường, luyện khí đỉnh phong La Chiêm đem theo không ít nhân thủ lùng sục khắp nơi vẫn không bắt được. Cuối cùng vị La Chiêm này quyết định ra độc thủ, tuyên bố rằng chỉ cần kẻ nào đem nguyên thần Bách Độc tới cho hắn thì hắn sẽ nhận làm con nuôi, dùng toàn bộ gia tài bồi dưỡng người này lên trúc cơ.
Đùng vội coi nhẹ lời hứa này! La Chiêm tuy không phải trúc cơ cao thủ nhưng thân là một trong những người sáng lập nên Tam Minh Thương Hội, quyền thế ngất trời, của cải bát ngát, được hắn nâng đỡ thì tiên lộ chẳng phải sẽ bằng phẳng như gương?
Nếu nói 6 vạn hạ phẩm linh thạch vô cùng hấp dẫn thì lời hứa này của La Chiêm chính là đòn chí mạng a! Sau khi trở về từ Song Giao Động, Ngô Minh liền bán hết gia tài, một bên thu thập bảo vật một bên mời gọi nhân thủ chuẩn bị đi t·ruy s·át Bách Độc Thư Sinh.
Có thể nói Ngô Minh đã đánh cược hết thảy cho chuyến đi vào Song Giao Động sắp tới, nhân thủ mời tới tất nhiên đều đã trải qua suy tính kỹ càng. Tổng cộng hắn mời 3 kẻ liên thủ cùng vào Song Giao Động, muội muội Ngô Doanh của hắn, Bối Hùng, Mộc Hy, mỗi người đều có sở trường riêng, chắc chắn có thể phát huy ra tác dụng to lớn.
Chỉ là Mộc Hy nhìn qua chỉ là một nhất giai trung kỳ yêu tu, thật có chút không đáng chú ý, Bối Hùng phản ứng thật không kỳ lạ! Nghĩ tới đây, Ngô Minh chắc nịch khẳng định: " Bối hiền đệ đừng vội nhìn mặt mà bắt hình dong! Ngươi còn nhớ con nhất giai đỉnh phong Tam Mao Điểu ta săn được cách đây công lâu? Công lớn trong chuyện này chính là nhờ Mộc đạo hữu đây."
“ Thật?” Đối phương cũng đã nói tới như vậy rồi, Bối Hùng tất nhiên cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là y vẫn không nhịn được hỏi lại một câu. Dù sao thì nhìn đầu nhìn đuôi, nhìn trái nhìn phải, con rắn đầu to này cũng chẳng có gì hơn người, nói không chừng còn không đỡ nổi 1 quyền của hắn ấy chứ.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Mộc Hy ung dung ngồi uống trà. Dù mới chỉ là luyện khí trung kỳ tiểu yêu nhưng Mộc Hy đã bắt đầu tích góp linh thạch chuẩn bị trúc cơ. Tất nhiên trúc cơ khó như lên trời, linh thạch cần cũng lấy chục vạn mà tính, dựa theo cách bình thường thì kiếm cả đời cũng không đủ, cho nên ngay khi Ngô Minh mời hắn cùng liên thủ t·ruy s·át Bách Độc thì họ Mộc không chút do dự mà đồng ý.
Người khác thì không rõ nhưng Ngô Minh hứu hẹn nếu thành công g·iết được Bách Độc thì Mộc Hy sẽ nhận được 3 vạn hạ phẩm linh thạch tiền thưởng. Ba vạn thật sự là con số không nhỏ, đủ để một kẻ ham sống s·ợ c·hết như Mộc Hy bán mạng một phen!
Về trường hợp không g·iết được Bách Độc thì cũng không cần tính làm gì cho mệt đầu, nếu không g·iết được kẻ này thì tất nhiên là trắng tay mà về, mạng nhỏ nói chừng cũng không giữ được.
" Rồi! Đã đủ bốn người! Bây giờ chúng ta đi thẳng tới Song Giao Động hay sao?" Ngô Doanh một bộ không nhịn được, vỗ bàn tanh tách.
“ Ta không phải là người!” Mộc Hy thanh minh.
" Tất nhiên! Bốn người chúng ta liên thủ còn sợ ai! Không, ba người chúng ta thôi! Con rắn đầu to này không tính." Bối Hùng sắn tay áo, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“ Đã nói ta không phải là người mà!” Mộc Hy ngồi yên không nhúc nhích.
Nhìn ba vị trở thủ mình khó khăn lắm mới mời tới, Ngô Minh bỗng chốc có chút nghi ngờ không biết có phải bản thân đã chọn sai hay không! Xoa trán, hắn vội nói: " Các ngươi coi Song Giao Động là chỗ nào! Lỗ mãng xông vào thì xương cốt cũng chẳng còn. Chúng ta trước bàn bạc kế hoạch hành động, luyện tập phối hợp, trao đổi tin tức, ......"
Song Giao Động nổi tiếng nguy hiểm, Ngô Minh nói không hề quá. Sở dĩ họ Ngô chỉ mời 3 trợ thủ không phải bởi vì hắn không mời nổi nhiều hơn mà bởi nhẽ Song Giao Động địa hình chật hẹp, khắp nơi bao phủ bởi sương mù có thể ngăn chận tầm nhìn cùng thần thức, không phải nơi cứ nhiều người là tốt. Tính đi tính lại, 4 người là đủ, dù công hay thủ đều có thể lẫn nhau chiếu cố.
Chỉ là giống như trong 3 người 1 yêu chỉ có Ngô Minh nghĩ Song Giao Động nguy hiểm, trong khi họ Ngô thao thao bất tuyệt nói tới miệng đắng lưỡi khô thì ba kẻ khác không mấy để ý, thậm chí Bối Hùng còn ngủ gà ngủ gật. Đối với chuyện này Ngô Minh cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân bọn người, yêu thần thông to lớn, không sợ nguy hiểm, chỉ là cảm giác chọn sai người càng ngày càng rõ rệt.
Mấy thứ Ngô Minh nói, Mộc Hy đều đã biết từ trăm năm trước, hắn cũng chẳng hứng thú là bao! Gật gà gật gù nghe nửa ngày liền cáo từ ra về.
Đội nắng chói, vén gió khô, đăm đăm nhìn mặt biển lồi lõm, Mộc Hy không nhanh không chậm trở về nơi ở. Chỉ là khác với tưởng tượng, vừa về, hắn cũng không ngồi xuống tu hành mà lấy ra phù phôi, phù mực vẽ phù.
“ Tu vi không được thì lấy bùa chú ra bù! Một hơi ném ra mấy chục tấm nhất giai thương phẩm linh phù, kẻ nào dám cản đường bổn xà?” Lấy ra một sợi lông vũ lấp lánh bảy màu, Mộc Hy cao giọng dương dương tự đắc.
Sợi lông vũ chính là bản mệnh linh vũ của tam mao điểu, không, bây giờ phải gọi nó là phù bút mới đúng! Mộc Hy coi chiếc phù bút này chẳng khác nào tính mệnh của mình, quý trọng vô cùng, rảnh rỗi đều lấy ra ngắn nghía không thôi.
Bản mệnh linh vũ Tam Mao Điểu vốn dĩ đã có thể điều hòa linh khí, hấp thụ pháp lực, chỉ cần khắc lên không ít phù văn liền có thể biến thành một chiếc phù bút thượng phẩm. Sau khi có được sợi lông vũ này, Mộc Hy nôn nóng khó nhịn, ba ngày ba đêm không ngừng khắc phù văn cuối cùng cũng khắc xong, luyện chế bản mệnh linh vũ Tam Mao Điểu thành phù bút.
Phù bút luyện ra không chỉ lấp lánh bảy màu, vô cùng sặc sỡ mà thần thông còn không nhỏ, dựa vào cây bút này, Mộc Hy có thể dễ dàng luyện chế nhất giai thượng phẩm linh phù. Cũng bởi vì bảy màu lấp lánh, Mộc Hy đặt tên chiếc phù bút vừa luyện thành này là Thất Thải Bút.
Chuyến đi Song Giao Đảo sắp tới, chỗ dựa lớn nhất của Mộc Hy không thể nghi ngờ chính là Thất Thải Bút! Từ sớm đã đoán được Ngô Minh sẽ tới mời liên thủ, Mộc Hy sau khi trở về từ Song Giao Đảo liền dừng lại tu hành, sau khi luyện chế xong Thất thải Bút liền ngày đêm chế phù, đến nay phù lục trong túi đã chất thành đống.
Từ nhỏ Mộc Hy đã hâm mộ không thôi bọn nhà giàu hở chút là ném cả đống linh phù vào mặt đối thủ, chuyến đi Song Giao Động này hắn cũng định làm như vậy! Ném linh phù đè c·hết đối phương.
Chỉ là muốn vậy thì trước phải vẽ phù cái đã, Mộc Hy bình tâm dưỡng khí, chuyên tâm vận chuyển pháp lực.
Con người xoay vội, Thất Thải Bút ngang dọc không ngừng, từng tấm nhất giai thượng phẩm linh phù nối đuôi luyện thành.