Chương 30: Song Giao Động
Bên trong chiếc lưới rực cháy như đan nên từ lửa, Bách Độc Thư Sinh không nhanh không chậm, vung vẩy chiếc quạt giấy: “ Còn tưởng là thần thánh phương nào! Thì ra là Mộc đạo hữu”
“ Không biết nên gọi người là Bách Độc hay Lục đạo hữu nữa! Thôi, c·hết đi!” Mặt mày dữ tợn, Mộc Hy trong lòng hơi động. Lập tức, tấm lưới lửa đang bao trùm Bách Độc siết chặt lại, những tiếng ken két không ngừng v·út lên, hư ảnh chiếc chuông bỗng chốc biến dạng.
“ Không ngờ Mộc đạo hữu còn là một người nóng vội! Ơn huệ hôm nay ắt có lúc báo, cáo từ!” Tiếng nói phiêu miểu còn vang đâu đây, bên tai chợt nghe bùm một tiếng, một làn sương tím không biết từ đâu ùn ùn hiện ra, bao trùm hết cả tấm lưới lửa, trong không gian trôi nổi đầy mùi như trứng thối.
Rì rầm..!
Ngô Minh chuẩn bị đã lâu, vừa phất tay liền đánh ra hàng ngàn quả cầu sét tí hon. Tí tách như mưa, cầu sét liên miên bất tuyệt nổ tung, sương tím chớp cái đã b·ị đ·ánh nát vào hư vô.
Chỉ là đưa mắt nhìn, còn đâu bóng dáng của Bách Độc Thư Sinh.
“ Ở kia!”
Đám người, yêu đưa mắt nhìn, chỉ thấy nơi xa có một tia sáng xanh mướt đang băng băng lao đi, lờ mờ có thể thấy được bên trong tia sáng chính là Bách Độc Thư Sinh.
“ Đuổi!” Lão già râu đỏ không chút chần chừ, phất tay thu bảy con Hải Sư vào chiếc túi vàng kim bên hông rồi cưỡi lên một con diều lớn đuổi theo, tốc độ nhanh như sấm giật.
Hiển nhiên làm gì có ai chấp nhận cứ thể để núi linh thạch chạy mất, nhao nhao lấy ra pháp khí phi hành đuổi theo.
Ngô Minh ngược lại cũng không lập tức truy đuổi, y từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc thuyền khá lớn, gấp gáp truyền âm: “ Hai vị mau lên! Chúng ta hợp sức điều khiển phi chu.”
Hiển nhiên hai câu này đang nói với Mộc Hy cùng Bích Tử, hai yêu tất nhiên không từ chối, tung người nhảy lên thuyền lớn.
Rít một tiếng, con thuyền chở theo bọn Mộc Hy cưỡi lên gió mây, v·út bay trong thiên địa.
Cứ thế cuộc rượt đuổi bắt đầu, đứng từ xa nhìn, từng tia sáng đủ loại màu sắc thi nhau phá không lao đi, kẻ không biết còn tưởng là sao băng giáng thế.
Bên tai gió thổi vù vù, pháp lực trong cơ thể không chút ngừng nghỉ chảy vào con thuyền dưới thân, Mộc Hy hai mắt lạnh như băng. Không thể không nói hắn cùng Bách Độc xưa không oán, nay không thù nhưng cũng không thể trách hắn t·ruy s·át người ta được, muốn trách cũng chỉ có thể trách những thể lực kia treo thưởng mạng tên Bách Độc này quá cao.
Xung quanh, chúng tu tiên giả cùng yêu tu cũng đều mặt mũi vương đầy sát khí, trong tâm đã quyết dù đánh đổi thế nào cũng phải g·iết được tên Bách Độc trước mắt.
Người ta vẫn nói n·gười c·hết vì tiền, chim c·hết vì mồi, dù là kẻ tu hành cũng không thoát ra được khỏi mấy chữ này.
Mặt trời không nhanh không chậm tiến về phía chân trời, thiên địa chậm chạp tối dần. Cuối cùng, chân trời đã nuốt mất một phần của hoàng hôn, ánh chiều tà ảm đạm vẩy lên những đàn chim mỏi cánh về tổ, những con sóng bạc vẫn rì rầm, còn có 7 người 2 yêu đang liều mạng lao nhanh.
Ánh tịch dương nhuốm khuôn mặt Mộc Hy thành một màu cam vàng mỹ lệ, mắt hắn lúc này có chút tối sầm, hiển nhiên pháp lực trong cơ thể đã tiêu hao không ít. Họ Mộc đuổi sát Bách Độc Thư Sinh không bỏ, một mạch liền đuổi mấy chục km, dù hắn cùng Bích Tử, Ngô Minh chung sức điều khiển một chiếc phi hành pháp khí nhưng đối với một tiểu yêu nhất giai trung kỳ vẫn là vô cùng quá sức.
Nhiều kẻ thậm chí còn thảm hơn cả Mộc Hy, pháp lực trong đan điền đã chạm đáy, hít thở thôi cũng khó khăn nhưng vẫn không chịu buông tha, đuổi riết không bỏ. Bất cứ kẻ nào cũng rõ ràng, trước mắt chính là cơ duyên bước vào trúc cơ, c·hết cũng không thể bỏ lỡ.
“ Không đúng! Là Song Giao Động! Ngăn hắn lại.” Lơ đãng nhớ lại hải đồ quanh đây, Ngô Minh bỗng chốc đứng bật dậy, hò hét.
Biển xanh cuộn trào, những kẻ khác nghe vậy liền đỏ cả mắt, không chút do dự lấy ra thủ đoạn giữ nhà.
Lão già râu đỏ nhếch môi thổi vang chiếc sáo, lập tức bảy con Hải Sư gầm gừ hiện ra, đồng thời há to miệng, bảy con hải thú chung sức phóng ra một mũi tên trong suốt cô đọng nên từ sóng âm.
Mũi tên lớn chỉ như cánh tay người nhưng lấp lánh linh văn, nhanh như gió giật, bảy con Hải Sư sau khi tung ra chiêu này bỗng chốc nhỏ lại một vòng, con người tối sầm không chút ánh sáng.
Ngô Minh cũng không kém cạnh, vung tay ném ra một con dao găm ngang dọc tia sét, hắn liền một mạch múa may song thủ phóng ra từng tia sáng chói.
Mỗi khi hấp thụ một tia sáng, con dao găm lại lớn hơn một vòng, sấm sét bên trên càng sáng lộng lẫy. Cuối cùng, còn sao găm lắc mình hoá thành một con rồng sét, vẫy đuôi phóng thẳng tới Bách Độc ngoài xa.
Những kẻ khác hiển nhiên cũng không dấu nghề, pháp khí, phù lục,.. lợi hại thi nhau tuôn ra như mưa.
Ầm....ầm.....ầm............
Những t·iếng n·ổ rì rầm thành chuỗi, sáng sáng thắp sáng cả vùng trời, sóng xung kích thổi mặt biển lõm xuống đôi chút.
Mộc Hy không thể không dừng lại truy kích, nhắm mắt cúi đầu chờ những v·ụ n·ổ kết thúc.
Khoảng vài giây sau, đám người, yêu mới có thể nhìn thấy quang cảnh trước mắt, chỉ là ngoại trừ chút máu tươi vung vẩy như sương ra cũng không còn gì khác.
Biến sắc, tất cả không kịp nghĩ nhiều, tất cả lao thẳng xuống đáy biển.
Rẽ biển phá sóng, Mộc Hy luồn mình qua một rặng san hô loang lổ gai nhọn, nơi đáy biển đen xì, hắn thấy Bách Độc Thư Sinh nhanh như chớp bơi vào trong một cửa động đen sì, lớn vô cùng.
“ C·hết tiết!” Tất cả những kẻ truy đuổi bỗng chốc dừng phắt lại, đăm đăm nhìn cửa động đen ngòm ngoài xa nhưng không dám tiến dù một bước.
Bích Tử không cam lòng hỏi: “ Bây giờ phải làm sao đây!”
“ Song Giao Động chỉ có một lối ra, chỉ cần chúng ta vây kín miệng hang thì Bách Độc Thư Sinh khác nào ba ba trong chậu!” Ngô Minh tự an ủi mình.
“ Lỡ như hắn bị Hải Nghĩ ăn mất thì thế nào?” Lão già râu đỏ âm trầm hỏi, mặt lão lúc này xụ lại như tấm giẻ rách.
Không ai trả lời.
Chúng người, yêu phản ứng như vậy bởi nhẽ Song Giao Động là cấm địa, là nơi nguy hiểm nhất trong mấy vạn dặm quanh đây. Nhắc tới hang động này thì phải nhắc tới cố sự chúng trúc cơ vây g·iết 2 con nhị giai giao long vào trăm năm trước, Song Giao Động chính là hang ổ của 2 con nhị giai giao long này.
Vốn Song Giao Động cũng chỉ là một hệ thống động gầm lắt léo, rộng thênh thang, vô dùng dễ lạc đường mà thôi! Chỉ là từ khi một đàn Hải Nghĩ kéo tới đây làm tổ, Song Giao Động chính thức trở thành tuyệt địa, không mấy luyện khí tu sĩ nguyện đi vào.
Bây giờ Bách Độc Thư Sinh bị bọn người đuổi tới chân tường, không ngờ vậy mà lại chạy vào Song Giao Động. Không quản Bách Độc có bị đàn Hải Nghĩ bên trong nuốt mất hay không, những kẻ truy đuổi như Mộc Hy đều không cam lòng cứ thế mà buông bỏ, nhưng cũng không dám dứt khoát đuổi theo.
Nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“ Mộc mỗ xin cáo từ! Ngô đạo hữu nếu có hành động cũng đừng quên kẻ hèn này, tại hạ tuy tu vi chẳng ra sao nhưng điều khiển Ngũ Hành Điên Đảo trận vẫn là dư sức.” Mộc Hy ném cho Ngô Minh bộ khí cụ bày Ngũ Hành Điên Đảo trận, không chần chờ nữa mà cứ thế rời đi.